So với trong Kiền Minh điện, ngự thư phòng lại im ắng đến lạ thường. Cảnh An không biết chuyện gì xảy ra, vừa vào cửa, liền bị khí thế phảng phất có thể đè chết người bức đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
"Chuyện gì?" Thanh âm Dạ Hạo Thiên so với bình thường nhiều ám ách hơn, giống như đang đè nén cái gì.
"Hồi bệ hạ, Ngũ điện hạ nói muốn gặp người!" Cảnh An đáp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, khóe mắt thấy Dung Thanh đang quỳ rạp trên mặt đất.
Trong mắt hiện lên một chút lo lắng, hắn không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám nhiều lời hỏi thăm.
Người ngồi trên cao một mực không nói gì, Cảnh An biết người nọ khẳng định đang nhìn đũa ( ờ, ta cũng không biết tại sao bà tác giả lại viết là đũa mà không phải là bút), lăng lệ ác liệt phảng phất như muốn đâm bị thương tầm mắt người khác, khiến Cảnh An không tự giác toát mồ hôi lạnh.
Một hồi lâu sau:"" Trở về đi, nói cho y, trước tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ cái gì muốn, cái gì thật sự không muốn! Trẫm... ""
Câu cuối cùng, Dạ Hạo Thiên cũng không biết nên nói cái gì, tầm mắt của hắn lướt qua Cảnh An, nhìn về phía xa xa.
Hắn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Dạ Hối sau khi biết chuyện, chỉ trách hắn quá mức nôn nóng.
Dạ Hạo Thiên không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước này, vốn định chờ đợi thêm một thời gian nữa, đợi Dạ Hối lớn hơn một chút, vị trí hắn trong lòng đối phương chiếm nhiều hơn một chút nữa, đến lúc đấy sẽ thẳng thắn với y.
Kế hoạch đang từng bước sắp hoàn chỉnh rồi, lại không nghĩ rằng sẽ bị Thẩm Ngọc Hạ đột nhiên xuất hiện phá vỡ.
Hắn chẳng qua chỉ là dặn dò nhắc nhở một câu, Thẩm Ngọc Hạ cũng chỉ là vui đùa suy đoán một câu, lại đem sự tình hiện tại chuyển biến thành cái dạng này.
Dạ Hạo Thiên khinh thường phủ nhận, hắn vốn tưởng rằng Thẩm Ngọc Hạ sẽ chỉ kinh ngạc, nhưng lại không nghĩ tới vậy mà nàng lại phản kháng, chỉ trích.
""Y chỉ là kính trọng ngươi ngưỡng mộ ngươi, ngươi lại nổi lên loại tâm tư này với y, ngươi có phải là người hay không?"
Năm đó nữ nhân này quỳ gối trước mặt mở miệng cầu xin cùng uy hiếp, nhiều năm như vậy, Dạ Hạo Thiên vốn tưởng rằng nàng ít nhất cũng nên học xong cách phục tùng, có lẽ là ở cùng Dạ Hối một chỗ lâu rồi, làm cho tính tình nàng đều thay đổi.
Cách nhìn của những người khác Dạ Hạo Thiên như thế nào sẽ quan tâm? Nhưng Thẩm Ngọc Hạ đã biết, vậy đại biểu Dạ Hối khẳng định cũng sẽ biết, y coi trọng Thẩm Ngọc Hạ bao nhiêu, Dạ Hạo Thiên không rõ, cho nên hắn không dám giết người diệt khẩu. Chỉ sợ Dạ Hối sẽ càng hận hắn!
Dạ Hạo Thiên không muốn nhìn thấy trong ánh mắt người kia có chán ghét cùng oán hận hắn.
Cảnh An không biết người ngồi trên cao kia dường như muốn đem một góc ngự án bóp nát, hắn đợi cả buổi cũng không đợi được câu tiếp theo, chỉ có thể cung kính khom người, nói:"" Nô tài cáo lui, nô tài sẽ chuyển cáo cho Ngũ điện hạ một chữ cũng không thiếu.""
Dạ Hạo Thiên cuối cùng có chút cứng ngắc giơ tay lên, vẫy lui.
""Vâng.""
Thẳng đến khi Cảnh An rời đi rồi, Dung Thanh vẫn luôn quỳ trên mặt đất mới ngẩng đầu lên, hắn ho hai tiếng, miệng chảy ra một tia đỏ thẫm.
Hắn nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, cười cười:"" Bệ hạ sao không một chưởng đập chết nô tài?""
"Ngươi cho rằng ta không dám sao?" Khóe mắt sắc bén khiêu lên, nhìn hắn, Dạ Hạo Thiên không giận mà cười:"Dung Thanh, ngươi cho rằng chỉ bằng hai người các ngươi, có thể ngăn cản được trẫm?"
Dung Thanh lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ:"" Nô tài đương nhiên biết rõ chuyện này không thể xảy ra, chuyện bệ hạ đã quyết, người bên ngoài có khuyên nữa, cũng là vô tể vu sự (*).""
(*) Vô tích sự; chẳng ăn thua gì
""Nếu đã như vậy, ngươi nên hiểu."" Dạ Hạo Thiên nhìn hắn thật sâu, thu liễm một thân sát khí, dựa trên ghế, ánh mắt nặng nề nhìn về phía xa xa.
""Sư phụ năm đó cho trẫm một lời khuyên: Thiên hạ hoàng đế lớn nhất, vì một người,? thiên mệnh, chớ có hỏi đúng hay sai.""
Dung Thanh sững sờ, Dạ Hạo Thiên cho tới bây giờ đều rất ít nói chuyện của bản thân, nhất là nói với hắn. Nhưng mà chuyện sư phụ Dạ Hạo Thiên là Tiêu Diêu Tán Nhân trong truyền thuyết, hắn vẫn biết một ít.
Nghiền ngẫm mỗi câu mỗi chữ trong câu nói của Dạ Hạo Thiên, Dung Thanh liền hiểu, vẻ mặt ngốc trệ:""Ý tứ của Tán Nhân là... ""
""Đã hiểu?"" Quét mắt nhìn hắn, Dạ Hạo Thiên một tay chống cằm, dường như trước đó chưa từng tức giận qua, thậm chí đến Dung Thanh cũng đoán như vậy, Dạ Hạo Thiên thản nhiên nói:"" Trẫm năm đó vẫn cho rằng những lời đó là chỉ sư đệ Diệp Minh Hàn của trẫm, liền không đem những lời này để trong lòng.""
Đối với tiên đoán của sư phụ, Dạ Hạo Thiên đương nhiên sẽ không hoài nghi, chỉ là nhiều năm như vậy, hắn vẫn chỉ quan tâm đến một mình Diệp Minh Hàn, liền tự động đem câu nói kia đặt trên người Diệp Minh Hàn.""
Nếu như không phải lúc trước Diệp Minh Hàn nói với Dạ Hối " Đối xử với hắn tốt một chút" nhắc nhở Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên nghĩ, có lẽ hắn đời này cũng sẽ không phát hiện hắn nổi tâm tư khác với nhi tử của mình. Sư đệ của hắn vậy mà so với hắn còn rõ ràng hơn.
Dung Thanh trong lúc khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, hỏi:"" Cái kia bệ hạ làm sao biết, người kia, là Ngũ điện hạ?""
Dạ Hạo Thiên liếc nhìn hắn một cái, hỏi hắn:"" Còn nhớ rõ ngày đó trẫm hỏi chuyện giữa ngươi cùng Thẩm Ngọc Hạ không?""
"Nô tài nhớ rõ." Dung Thanh sẽ không quên hai ngày sau đó Dạ Hạo Thiên rất khác thường.
""Vì một thị nữ nhỏ, y giận chó đánh mèo trẫm, trẫm lúc ấy rất muốn giết hắn." Người ngồi trên cao phảng phất lâm vào hồi ức lúc đó:"" Nhiều năm như vậy, trẫm lần đầu biết, cái gì gọi là không hạ thủ được.""
Dung Thanh kinh ngạc nhìn hắn.
Đây là người biết rõ trong trà có dược, mặt không đổi sắc tự tay bưng cho phi tử mình, nam nhân lãnh nhãn nhìn huyết mạch của mình mất đi, sau đó nam nhân lại mượn một chuyện lạ, diệt trừ một nhà vị tần phi cùng hài tử, vậy mà sẽ có một ngày hắn nói, không hạ thủ được?
Dung Thanh đột nhiên trầm mặc, hắn không biết nên nói cái gì. Người ngươi cho rằng vĩnh viễn cũng sẽ không động tình, đột nhiên nói cho ngươi biết hắn đã yêu con mình, không phải nhất thời cao hứng, mà là chân chính đã yêu. Dung Thanh không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.
Giống như nàng chỉ trích Dạ Hạo Thiên sao? Nàng đem Ngũ điện hạ trở thành hài tử của mình mà đau sủng, mới có phản ứng như vậy, chỉ là Dung Thanh trước giờ vẫn luôn đi theo bên người Dạ Hạo Thiên, hắn biết rõ nam nhân này lãnh huyết, hiện tại lại hiểu cảm tình, đây là việc khó có được bao nhiêu.
Dạ Hạo Thiên nhìn vẻ mặt hắn có biến hóa, nhíu mày:"" Ngươi còn muốn ngăn cản trẫm sao?""
Dung Thanh lắc đầu, dập đầu thật sâu, nói:"" Nô tài biết tội."" Dạ Hạo Thiên trước đó đánh hắn một chưởng, cũng không quá đáng bởi vì hắn cái gì cũng không biết, mà học Thẩm Ngọc Hạ chỉ trích Dạ Hạo Thiên. Chỉ là...."Ngũ điện hạ không hiểu."" Người trong thiên hạ cũng sẽ không hiểu.
"Trẫm biết."" Ánh mắt Dạ Hạo Thiên tối lại, sau một khắc, biến thành tình thế bắt buộc:"" Trẫm sẽ làm cho y hiểu!"" Về phần những người khác, hắn giống như trước kia ngay từ đầu đã không để ý, về sau cần gì phải quan tâm?
Hắn nói với Dung Thanh:"" Đứng lên đi!"
Nhìn Dung Thanh che ngực đứng dậy, hắn không chút nào đồng tình giật giật khóe môi:"" Trẫm phát hiện trẫm đối với ngươi cũng càng ngày càng hạ thủ lưu tình.""
Dung Thanh khom người:"" Nô tài tạ bệ hạ."" Xác thực là hắn hạ thủ lưu tình, dựa theo tính cách lúc trước của nam nhân này, Dung Thanh hẳn đã trực tiếp nằm không dậy nổi rồi, còn có Thẩm gia...."Nô tài khẩn cầu bệ hạ đồng ý cho nô tài ngày mai đi Phượng Nghi điện."
""Nga? Ngươi muốn đi làm thuyết khách cho trẫm?"" Đến cũng không phải không được, tối thiểu sẽ giảm đi không ít phiền toái cho Dạ Hạo Thiên.
""Nô tài không dám, nô tài chỉ nghĩ muốn bảo vệ Thẩm gia mà thôi.""
""Hừ, ngươi đến chỉ là muốn chiếm tiện nghi!"" Dạ Hạo Thiên liếc nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên một tia đen tối:"" Nữ nhân của ngươi mở miệng sỉ nhục trẫm? Trẫm, theo tội có thể tru di cửu tộc!""
Nhắc đến Thẩm Ngọc Hạ, tâm tình Dạ Hạo Thiên tất nhiên không thể tốt được, hắn hiện tại thậm chí không dám đi gặp Dạ Hối, đều là lỗi của nữ nhân kia.
"" Nô tài sẽ cố hết sức bù lại, kính xin bệ hạ khai ân." Nói xong, Dung Thanh chuẩn bị quỳ xuống.
Dạ Hạo Thiên khoát khoát tay:"" Cút đi!""
"Tạ bệ hạ!" Dung Thanh biết là hắn đồng ý, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Ngự thư phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Dạ Hạo Thiên, mắt phượng giơ lên rồi chậm rãi nhắm lại.
Hắn không sợ Dạ Hối sẽ cho hắn câu trả lời hắn không muốn, ngược lại điều hắn lo lắng chính là, Dạ Hối có muốn đứng bên cạnh hắn can đảm cùng hắn đối mặt với chỉ trích của người trong thiên hạ không.
Vì một người,? thiên mệnh, chớ có hỏi đúng hay sai.
Dạ Hạo Thiên khóe môi hơi câu lên, không sao, vẫn còn nhiều thời gian, chờ đến lúc hắn đem tất cả đều khống chế trong tay, thây người nằm xuống trăm vạn thì như thế nào?
Sau khi Dạ Hối nghe Cảnh An nói lại, mặt không biểu tình cho tất cả mọi người lui xuống.
Không ai biết y suy nghĩ cái gì, không ai biết y ngồi trong căn phòng hôn ám trọn một đêm, đến khi sắc trời sáng rõ.