Tà Dạ Vô Hối

Chương 46

Địa phương có chút hôn ám, mắt nhìn cũng không rõ lắm, cho dù là ban ngày, trên tường cũng dùng đuốc để chiếu sáng, mùi tùng du (*) cũng vẫn khiến người khác khó thở.

(*) dầu cây thông

Dạ Hối có chút không thích ứng, nhíu nhíu mày, thấy Cảnh An đã đuổi theo tới nơi, vừa đi vừa dò hỏi:"" Lệnh bài ở đâu ra?""

"Là bệ hạ ban, sợ người không có mắt ngăn cản điện hạ."" Cảnh An thành thật đáp.

Cũng không hỏi nhiều nữa, Dạ Hối tiếp tục đi vào bên trong.

Trong địa lao không thể so với ngoài cung, không có nhiều người bị bắt giam, cho nên nhà tù trên căn bản không có ai, rất yên tĩnh.

Thủ vệ bên trong không nhiều, ngẫu nhiên thấy Dạ Hối, liền lập tức quỳ xuống hành lễ.

Địa lao không lớn, không lâu sau, Dạ Hối nhìn thấy Dạ Hạo Thiên. Ngoại trừ một cánh tay bị treo trước ngực, Dạ Hối cũng không  thấy trên người hắn có vết thương nào khác, hắn ngồi trên ghế, tư thế biếng nhác, trên tường trước mặt là Dung Thanh bị trói thành hình chữ đại.

Thấy y đi tới, Dạ Hạo Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn có chút không vui nói:""Hối nhi tại sao lại tới đây?""

Cảnh An tự giác canh giữ ở cửa ra vào, Dạ Hối bước xuống bậc thềm, nhìn nhìn Dung Thanh, tuy đầu tóc rối tung thoạt nhìn có chút chật vật, lại không giống như là bị dụng hình.

Dạ Hối nói:"" Ta đi tẩm cung tìm ngươi, ngươi không ở đó."" Đến gần, tay y chạm vào cánh tay bị treo ngược lên của Dạ Hạo Thiên:""Bị thương nghiêm trọng không?""

Lông mày anh tuấn của Dạ Hạo Thiên khiêu lên, đường nhìn quét về phía Dung Thanh nói:"" Hối nhi sao không tự mình hỏi hắn một chút?"

Tuy vẻ mặt Dạ Hạo Thiên thoạt nhìn cũng không có gì dị thường, nhưng Dạ Hối vẫn thấy ánh mắt hắn lóe lên một tia lãnh liệt rồi biến mất.

Bất quá, hắn chỉ đem Dung Thanh nhốt vào địa lao mà không giao cho Hình bộ, vậy đại biểu Dung Thanh có hy vọng được thả ra.

Dạ Hối đi đến trước mặt Dung Thanh, đến gần mới phát hiện sắc mặt Dung Thanh tái nhợt dị thường, khóe môi còn có vết máu.

Y quay đầu, hỏi Dạ Hạo Thiên:"Ngươi đả thương hắn?""

"Hừ!" Dạ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, mắt phượng một mảnh u ám:""Hắn dám đả thương trẫm, trẫm không giết hắn là đã đặc biệt khai ân rồi!""

Dạ Hối gật đầu tỏ vẻ lý giải, y quay đầu nhìn Dung Thanh, hỏi:""Vì sao?"

Dung Thanh giật giật khóe môi, cười không giống cười khóc không giống khóc, thoạt nhìn khác xa hình tượng bình thường của hắn. Hắn hỏi lại Dạ Hối:"Không phải điện hạ đã biết rồi sao?" Cần gì phải hỏi nữa?

Bộ dáng không phối hợp của hắn khiến vẻ mặt Dạ Hối lạnh lẽo:" Ngươi có biết nàng khóc thảm thế nào không?"

Thân thể Dung Thanh khẽ cứng đờ, liếc nhìn Dạ Hối, lại không nói thêm cái gì nữa, chỉ cúi đầu, sợi tóc rối tung rủ xuống, che đi nét mặt của hắn.

Hắn đương nhiên biết rõ nàng sẽ khóc, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được phản ứng của nàng sau khi nghe được tin tức.

Nhưng mà, vậy thì sao?

Bọn họ ở trong cung đã mười lăm năm, thời điểm nàng tiến cung thậm chí còn chưa đến 16 tuổi, toàn bộ thời gian tươi đẹp tuổi thanh xuân của nàng vì hắn mà chôn vùi ở chỗ này.

Có đôi khi Dung Thanh cũng tự hỏi chính mình, người Dung gia đáng chết sao? Đáng chết!

Những chuyện bọn họ đã làm ra, hắn đều nhất thanh nhị sở, nếu như hắn không phải người Dung gia, hắn cũng sẽ giống những người bên ngoài, hét lớn một tiếng " Giết tốt!" Nhưng hết lần này đến lần khác, những người kia lại là người nhà của hắn!

Dạ Hạo Thiên hỏi hắn vì cái gì vẫn luôn không động thủ, Dung Thanh nói: Bởi vì không nắm chắc. Đúng vậy, biết càng nhiều, càng không nắm chắc.

Đi theo bên người Dạ Hạo Thiên mười lăm năm, ngay cả võ công của hắn đến trình độ nào Dung Thanh cũng không rõ, nhìn thấy Dạ Hạo Thiên thiết huyết vô tình, nhìn thấy hắn tạo nên nền chính trị nhân từ làm việc thiện, nếu như đổi một người khác, Dung Thanh nghĩ, không chừng Huyền quốc đã sớm loạn thành cái dạng gì rồi.

Tất cả mọi người dè chừng hắn sợ hắn, tôn hắn kính hắn, ngay cả Dung Thanh ở bên cạnh hắn đã lâu, thậm chí ngẫu nhiên cũng sẽ quên chuyện mình cần phải làm, đã thành thói quen làm thuộc hạ của hắn nghe theo phân phó của hắn, vậy mà lại nghĩ, kỳ thật cả đời như vậy cũng không tệ.

Nếu như không phải có câu nhắc nhở kia của Dạ Hối, nếu như không phải một lần tình cờ nhìn thấy nàng ngồi phiền muộn một mình, Dung Thanh nghĩ, hắn có lẽ sẽ thật sự ở lại bên người Dạ Hạo Thiên làm một Đại tổng quản an phận. Nói không chừng tương lại trên sách cũng lưu lại tên của hắn.

Buông tha sao? Kiên trì nhiều năm như vậy, Dung Thanh trước sau đều cảm thấy không cam lòng, hắn họ Dung, bởi vì hắn họ Dung, nếu như hắn cái gì cũng không làm, hắn sợ nửa đêm canh ba những khuôn mặt máu chảy đầm đìa kia sẽ một lần nữa đi vào giấc mộng của hắn.

Dung Thanh nghĩ, hắn cũng nên thử một lần, thử một lần cam tâm, nếu làm không được sẽ có lý do thuyết phục chính mình buông tha.

Hắn đương nhiên biết rõ hắn sẽ thất bại, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ hắn sẽ thành công.

Nếu như Dạ Hạo Thiên tùy tùy tiện tiện mà chết trong tay hắn, cũng không đáng hắn nhiều năm hầu hạ như vậy!

Hậu quả sau đó, Dung Thanh đương nhiên biết rõ, đời này hắn chỉ có lỗi với nàng, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng.

Chỉ có một mình nàng, là Dung Thanh hắn thiếu nợ, đời này không có khả năng đền bù được cho nàng, như vậy, hẹn kiếp sau!

Thời điểm Dạ Hối phát giác có gì đó không đúng, đầu Dung Thanh đã mềm rũ xuống, cho rằng hắn bị thương quá nặng nên ngất đi, Dạ Hối nói với Dạ Hạo Thiên:"" Gọi thái y đến xem một chút, ta đáp ứng Thẩm Ngọc Hạ sẽ bảo vệ hắn.""

Dạ Hạo Thiên lại ngồi không nhúc nhích, hắn nhìn Dung Thanh, ánh mắt có chút quỷ dị, như là tính toán cái gì đó.

Dạ Hối nhíu nhíu mày, đứng trước người hắn chặn tầm mắt của hắn.

Dạ Hối nói: "Gọi thái y!"

Dạ Hạo Thiên nhíu mày, phân phó thị vệ ở cửa ra vào:" Đi, gọi thái y tới cho trẫm.""

"?!"

Trong lúc đợi thái y, Dạ Hối đánh giá cẩn thận Dạ Hạo Thiên. Y hỏi:" Trừ cánh tay ra còn bị thương chỗ nào khác không?"

Dạ Hạo Thiên bĩu môi:" Hối nhi bây giờ mới chịu quan tâm phụ hoàng hả?" Y vừa đến lực chú ý toàn bộ liền đặt trên người Dung Thanh, chuyện này khiến Dạ Hạo Thiên ăn dấm chua.

"" Bộ dạng ngươi thoạt nhìn không có việc gì."" Hơn nữa nếu có việc thì sẽ ở lại trong tẩm cung, đâu cần chạy đến địa lao.

Vì Dạ Hối hiểu Dạ Hạo Thiên rất rõ, y cũng không lo lắng Dạ Hạo Thiên sẽ trực tiếp giết Dung Thanh, ngược lại lo lắng Dạ Hạo Thiên dùng đại hình với Dung Thanh.

Nói như vậy, y thật đúng là làm không tốt việc Thẩm Ngọc Hạ giao cho.

Tuy y không thích Dung Thanh, nhưng cũng biết trong nội tâm Thẩm Ngọc Hạ, Dung Thanh chiếm phân lượng nặng hơn so với y.

Không lâu sau thái y đã đến, nhìn sắc mặt Dạ Hạo Thiên, chờ ý của hắn, mới dám cẩn thận tiến lên xem bệnh.

Chuyện Dung tổng quản ám sát hoàng thượng, đã sớm truyền ra ngoài cung, đám quần thần đều bận rộn dâng thư thỉnh cầu hoàng thượng chém kẻ sót lại của Dung gia, hoàng thượng sao lại vội vàng gọi lão tới xem bệnh cho phạm nhân?

Sau khi dò xét hơi thở và vạch mắt Dung Thanh lên, sắc mặt thái y có chút khó coi, khom người không dám nhìn biểu cảm của Dạ Hạo Thiên, thái y dè chừng nói:" Bệ hạ, Dung tổng quản hắn..."

"Hắn làm sao?" Thấy ánh mắt của lão, Dạ Hối đã có dự cảm không tốt, Dạ Hạo Thiên liếc ra phía sau lão thái y, sắc mặt sa sầm cả giận nói:" Nói mau."

Thái y không biết vì cái gì Ngũ hoàng tử cũng có mặt ở đây, nhưng giờ phút này lão đã không có tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy, rụt cổ, nói:" Dung tổng quản đã tắt thở.""

"... Cái gì?"

Sửng sốt một chút, Dạ Hối mới kịp phản ứng, thân thể lảo đảo một cái, y nhìn Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên cũng nhìn y, y đẩy bàn tay vươn tới muốn đỡ lấy y của Dạ Hạo Thiên, có chút không dám tin nói:" Làm sao có thể? Vì sao?"

Nghĩ là y đang hỏi mình, thái y sau khi cân nhắc, mới nói:" Có lẽ là Dung tổng quản bị nội thương nghiêm trọng, không kịp thời trị liệu, mới... "

Vẻ mặt Dạ Hạo Thiên vẫn luôn không đổi, khoát khoát tay, nói: "Lui ra đi."

"?!"

Trong địa lao yên tĩnh, thị vệ canh ở cửa ra vào cũng không dám đi vào bên trong xem, ngược lại là Cảnh An vào thăm dò, nhìn người bị treo trên giá đã không còn động tĩnh, ánh mắt ảm đạm.

Dạ Hối mặt không biểu tình nhìn Dạ Hạo Thiên, hỏi: "Vì cái gì!"

Ngữ khí chất vấn của y khiến Dạ Hạo Thiên có chút không vui, híp mắt, vẻ mặt có chút nguy hiểm, nói:"Hối nhi có phải cảm thấy trẫm không nên đánh trả, ưng thuận ngoan ngoãn đứng đấy mặc hắn giết?"

Ánh mắt của hắn nói cho Dạ Hối, nếu như Dạ Hối dám trả lời đúng vậy, hắn tuyệt đối sẽ làm cho Dung Thanh chết không toàn thây.

Dạ Hối nhếch môi nhìn hắn.

Y biết Dạ Hạo Thiên đánh trả là không sai, biết Dạ Hạo Thiên cũng không phải thật sự muốn giết Dung Thanh, nhưng là...y đã đáp ứng Thẩm Ngọc Hạ, sẽ bảo vệ Dung Thanh, nghĩ đến chuyện nếu như nữ tử kia sau khi biết, ánh mắt sẽ ảm đạm tuyệt vọng đến nhường nào, y không có biện pháp không tức giận với Dạ Hạo Thiên.

Thấy lưng y thẳng tắp, thân thể cứng nhắc, lại quật cường trừng mắt nhìn mình, ánh mắt Dạ Hạo Thiên lóe lên, sau đó thu lại tức giận.

Trên mặt nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ, hắn đứng lên, thân ảnh cao lớn bao phủ toàn bộ Dạ Hối.

Cúi người, ở bên tai Dạ Hối nói một câu, mặc kệ con ngươi bỗng nhiên phát sáng của Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên xoay người rời đi.

Hắn sợ nếu hắn còn ở lại đây, sẽ thay đổi chủ ý mất.

Đi không tới vài bước, tay áo bị người kéo, Dạ Hạo Thiên không quay đầu lại, chỉ là bước chân dừng một chút, ánh mắt thoáng lướt qua một cái.

Dạ Hối trưng lên khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu tình, chỉ là lúc đối mắt với hắn, lạnh lùng giữa lông mày nhu hòa đi rất nhiều, y vươn tay nhanh chóng mở bàn tay vẫn nắm thành quyền của Dạ Hạo Thiên, lại đem tay mình lồng vào trong lòng bàn tay của nam nhân.

Dạ Hạo Thiên vẫn không quay đầu lại, Dạ Hối cũng không quay người liếc mắt, hai người một lớn một nhỏ sắc mặt đều lạnh, hai bàn tay lại vẫn nắm chặt dưới ống tay áo rộng thùng thình.

Đám đại thần nghe được tin tức đều chạy đến, lúc nhìn thấy Dạ Hạo Thiên nắm tay Dạ Hối từ trong địa lao đi ra, vẻ mặt kinh ngạc vạn phần.

Dạ Hạo Thiên lãnh mắt quét qua mọi người, nói:"" Nể tình hắn đã hầu hạ trẫm nhiều năm, trẫm ban cho hắn chết toàn thây, Cảnh An.""

Cảnh An bước lên trước một bước:""Có nô tài.""

"Thi thể giao cho ngươi xử lý, không cho phép khắc bia."

"Vâng!"

Không để ý tới phản ứng của những người khác, Dạ Hạo Thiên trực tiếp dẫn Dạ Hối rời đi.

Chúng đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều đang trao đổi tin tức.

Sắp tới trong nội cung, sợ là thời tiết đã muốn thay đổi!
Bình Luận (0)
Comment