Chương 17: Đây Là Triển Khai Cái Gì? (2)
Đến lúc này, ảo cảnh bên trong đã qua thật lâu, nhưng trong mắt hai người đang nhìn màn hình, mới vài phút mà thôi.
Mặc dù trên mặt Tả Tiểu Đa tràn đầy tức giận, mặc dù không cam tâm, mặc dù. . . Nhưng lúc này hắn thật sự không phản kháng, rất nhanh bị tư pháp tuyên án là người có trách nhiệm, làm công trả nợ.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tả Tiểu Đa, Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sao hắn lại không có lựa chọn tư pháp tố tụng! ?
Cũng không biện hộ cho mình, lại chỉ nói mấy câu “Không phải ta, thật sự không phải ta. . .” Nói đi nói lại, lắp ba lắp bắp, nhìn qua chất phác trung thực, nhưng lại chất phác đến quá đáng, thế mà không nói những lời khác?
“Vốn dĩ còn tưởng rằng tiểu tử này sẽ được đánh giá không thấp, tố chất tâm lý không khiếm khuyết, ít nhất trầm ổn không thiếu sót mới đúng, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không phải loại hình chiến đấu, cũng không phải loại hình trí tuệ, ngay cả loại hình bình thường cũng không phải . . Hẳn là. . . Cho dù tương lai có thành tựu tu luyện, chỉ sợ cũng lấy tài năng phụ trợ và hậu cần làm chủ.”
Lý Trường Giang thở dài: “Tính tình này quá yếu đuối đi.”
Hồ Nhược Vân cau mày, có chút không hiểu.
Nhìn Tả Tiểu Đa thành thật đi làm công, nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy gia hỏa này không phải là người tính tình thành thật chịu thua thiệt này.
Nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tả Tiểu Đa thành thật làm công trả nợ, đảo mắt một tháng trôi qua, tiền lương phát, hai người nhìn thấy Tả Tiểu Đa lĩnh lương, chỉ lưu lại một phần mười tiền lương làm phí sinh hoạt cho mình, sau đó để trong túi, đi ra cửa.
Hiển nhiên là đi tìm người nhà kia giao tiền.
Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang đều thất vọng.
Gia hỏa này, thực sự quá mềm yếu, căn bản không có nửa điểm chính trực đáng nói.
Chẳng những không có thủ đoạn, cũng không có trí tuệ, hoàn toàn không có tâm tư cẩn thận, cứ như vậy mặc cho người ta định đoạt, quả thực làm mất mặt người tu hành a!
Hồ Nhược Vân càng ngày càng mộng bức.
Đây là Tả Tiểu Đa?
. ..
Mắt thấy Tả Tiểu Đa đã đến trong nhà người nhà kia, trong màn hình, Tả Tiểu Đa từ trước đến nay luôn thành thật gõ mở, được người bên trong trả lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt người bên trong mở cửa, hung hăng đạp một cước ra ngoài!
Oanh một tiếng, cửa chống trộm trước mặt bị một cước đá văng, phát ra tiếng vang to lớn.
Người trong nhà đều hoảng sợ ngoài ý muốn nhìn Tả Tiểu Đa, hiển nhiên bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, thiếu niên nhìn thành thật chất phác, nhẫn nhục chịu đựng này, hôm nay lại bạo lực như vậy?
Chẳng lẽ phương tức người nhà bọn họ mở cửa phòng không đúng sao?
Chỉ thấy Tả Tiểu Đa khí thế hùng hổ, nhìn như ma đầu diệt môn đi vào phòng, không nói hai lời, giống như mãnh hổ vọt vào bầy dê, quyền đấm cước đá, chỉ nam đánh bắc, chỉ đông đánh tây; ngoại trừ lão giả ở bệnh viện và bạn già của hắn ta ra, những người khác đều bị đánh một trận đau nhức!
Bao gồm con trai con gái con dâu con rể và hai đứa cháu trai của lão giả, có một người thì tính một người, toàn bộ bị Tả Tiểu Đa vô tình ẩu đả!
Hắn vừa đánh vừa nói: “Thoải mái! Quá sung sướng! Một tháng này ta chỉ chờ một ngày này! Thoải mái, sướng chết ta! Ha ha ha. . .”
. ..
"! ! !"
Ở bên ngoài nhìn màn ảnh, hai vợ chồng Lý Trường Giang đồng thời há to miệng.
Cạn lời.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được có thể xoay chuyển như vậy.
Ngay từ đầu Lý Trường Giang còn tưởng là Tả Tiểu Đa tâm tính nhẫn nhịn đến nổ tung, không thể nhịn được nữa, vật cực tất phản, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy mặc dù Tả Tiểu Đa đánh người giống như rất cuồng bạo, nhưng thực ra thì rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đánh cho người đó tàn phế, thậm chí xương cũng không nứt một chút xíu nào.
Nhưng người bị đánh ít nhất cũng phải nằm mấy ngày, cũng không tránh được toàn thân trên dưới đau đến chết đi sống lại, nhưng nếu nói có hậu hoạn lớn gì thì thật sự không có.
"Ngươi, chúng ta muốn thưa ngươi! Ngươi, tên ác đồ này! Ngươi nhất định không có kết cục tốt!"
Con trai của lão giả đó nằm trên đất, vẻ mặt phẫn hận. Hắn bị đánh thảm nhất, toàn thân trên dưới gân xương da thịt tất cả đều bị đánh một lần, có thể nói là bây giờ hắn cực kỳ thống khổ, đau đến không muốn sống nữa, mặt khác, mấy người khác trong nhà cũng không tốt hơn được bao nhiêu, tất cả đều kêu khóc om sòm nằm trên đất, nguyên một đám.
Tả Tiểu Đa tiện tay kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, chậm rãi nói: "Đụng tới người nhà các ngươi, ta làm gì có kết cục tốt được, giờ ta đưa tiền thuốc men cho các ngươi không được sao."
Hắn móc tiền ra, đập xuống bàn, nói: "Đây là tiền công tháng này của ta, tổng cộng ba ngàn, ta chỉ để lại ba trăm; phù hợp luật pháp quy định. Còn lại, tất cả đều cho các ngươi, cho các ngươi mua thuốc uống."
Người nhà này nghe hắn nói vậy thì đều ngẩn ra.
Mới vừa rồi còn hung sát ác ôn, bây giờ lại biến thành con cừu nhỏ? Thành thành thật thật giao tiền?
Nhân vật này, chuyển biến cũng quá nhanh đi chứ.
"Nhìn dáng vẻ của các ngươi thì hẳn là không đứng dậy báo cảnh sát được, ta có thể giúp các ngươi."
Tả Tiểu Đa bắt chéo chân, dùng điện thoại trên bàn báo cảnh sát, sau đó dập điện thoại, nói: "Ta sẽ trung thực chờ ở đây, tuyệt đối sẽ không chạy. Vừa rồi ta ra tay đánh các ngươi, là sự thực ván đã đóng thuyền, đương nhiên ta sẽ thừa nhận. Tất cả tiền chữa trị của các ngươi ta sẽ lo hết, không thiếu một xu nào."
Hắn quơ chân, cười hắc hắc nói: "Các ngươi có thể nghe không hiểu, nhưng cũng không sao, ông đây biết, tới đây là để thí luyện, ta vốn không có trông cậy mình có thể xưng vương xưng bá ở đây, nhưng mà ta vừa tới thì các ngươi liền khiến cho ta khó chịu, ta đến hay đi đều đều khiến cho các ngươi khó chịu!"
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tháng ta đều sẽ đưa tiền cho các ngươi, mỗi tháng tiền ta kiếm được đều sẽ giao cho các ngươi chín thành, ta chỉ cần sống sót là được. Nhưng đồng thời, mỗi tháng ta đều sẽ tới sửa chữa các ngươi một trận!"
"Hẳn là các ngươi nên cảm tạ luật pháp của thế giới này, đối với loại tranh chấp như thế này, ngoại trừ thời gian giao tiền ra thì cấm không được gặp nhau, tránh cho tổn thương không cần thiết. . . nếu không thì một ngày ta sẽ đến hai lần!"
"Nhưng mà một tháng một lần cũng đủ với ta rồi."