Lúc bàn bạc xong, Trần Nhược Tư về đến thiền viện đã là quá trưa, hắn đói đến run người, mò vào trù phòng tìm xem có thứ gì ăn được không.
Hắn mở lồng hấp, chỉ tìm được một cái màn thầu duy nhất còn sót lại bèn lén lấy ra, vừa hay lúc đó từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Đáng chết, ai mà giờ này còn đến trù phòng, xem ra lại bị đói chết thôi, xui thật, đối quá" hắn thầm kêu réo.
Ở đạo quan có một quy củ, một ngày chỉ ăn ba bữa, lúc ăn thì ăn được bao nhiêu không ai quản, nhưng qua lúc dùng bữa rồi ai tiến vào trù phòng tìm đồ ăn mà không được phép sẽ bị trừng phạt đến nơi đến chốn.
Gần đây Trần Nhược Tư cũng chẳng biết làm sao nữa, lúc dùng bữa hắn ăn rất no nhưng không lâu sau lại đói đến không chịu nổi, đôi lúc hắn ngờ rằng mình bị bệnh.
Hắn tìm Mộ Dung Thiên nhờ kiểm tra nhưng được biết thân thể hoàn toàn bình thường, không bệnh tật gì, cũng không cho hắn được tùy tiện thích lúc nào ăn lúc ấy, đúng là gây khó khiến cái bụng hắn chịu khổ.
Hắn thầm nhủ: "Mặc kệ ai đến, không phát hiện ra ta là được, không chừng họ sẽ đi ngay còn ta không sao cả, hắc hắc!" Hắn nghĩ vậy, cầm lấy cái màn thầu cắn một miếng lớn rồi giấu vào trong ngực áo, tìm một chỗ ẩn mình.
Đi vào là hai đạo sĩ làm việc vặt ở trù phòng, một tên mồm nhọn tai khỉ, mắt lấm la lấm lét, một tên béo lùn giống như heo.
Bình thường hai tên này khá ngớ ngẩn, không kể người khác dạy thế nào cũng không học được. Cả hai đến đạo quan cũng đã mấy năm nhưng cả cách tụng kinh và vẽ bùa cũng không biết thì còn làm được gì, được ở lại giúp việc vặt cũng là nhân nhượng lắm rồi.
Đạo sĩ mập như heo nói: "Tiểu huynh đệ, lần này chưởng môn bế quan tu luyện, Mộ Dung Thiên lại không tinh minh như chưởng môn, chúng ta thừa lúc không ai chú ý, tiến vào Tàng kinh các lấy cắp Tu thần phổ của bản môn rồi hạ sơn. Tìm một chỗ nào yên tĩnh mà tu luyện, vậy sẽ không phải ở lại đây nghe mắng."
"Tiểu đệ cũng đang có ý đó, Trư ca quả gan dạ, lại dám nói ra những gì suy nghĩ, bội phục." Đại sĩ gầy gò nói.
"Tiểu huynh đệ cũng thế, tinh minh lắm, ha ha!" Đạo sĩ béo nói xong cười đắc ý.
Trần Nhược Tư nghe hai tên nói chuyện, cảm thấy rất buồn cười, tự nhủ: "Không ngờ hai tên đầu đất này còn định đi ăn cắp, ta đùa chúng một phen, có khi cơn đói lại giải quyết được."
Hắn nghĩ vậy, nhặt một viên đá ở dưới đất, thừa lúc hai tên không chú ý, ném vào đầu đạo sĩ béo.
"Ôi, ai đánh ta." Đạo sĩ béo ngoẹo đầu, quay lại kêu lên.
"Trư ca, sao thế?" Đạo sĩ gầy chưa nói hét câu cũng bị ném trúng.
Cả hai tên nhất thời sợ đến không dám thở, liếc ngang liếc dọc quanh trù phòng tìm động tĩnh.
Một lúc sau vẫn không phát hiện gì, đạo sĩ béo bảo: "Tiểu huynh đệ, hay là trù phòng có quỷ, hoặc lão tổ sư gia hiển linh, nghe thấy lời chúng ta mà nổi giận, trừng phạt chúng ta?"
"Đây là đạo giáo thánh địa, quỷ làm sao dám tới, chắc là tổ sư gia, không ổn…" Đạo sĩ gầy sợ đến mềm nhũn hai chân, bịch một tiếng quỳ ngay xuống đất, dập đầu liên hồi, miệng khấn: "Tổ sư gia tha mạng, từ nay về sau đệ tử không dám ôm lòng xấu xa, đề nghị này là do Trư ca, không phải đệ tử."
Đạo sĩ mập thấy đạo sĩ gầy nhát gan như thế, lại còn đổ tội cho mình thì nổi giận vung chân đá vào mông hắn.
Trần Nhược Tư ngấm ngầm cười, lại nhặt một viên đá nhỏ ném vào đạo sĩ mập.
Lần này hắn dụng lực tương đối, đạo sĩ mập bị ném trúng, trên đầu sưng u một cục máu bầm.
Hắn sợ đến mặt tái như màu đất, nhanh chóng quỳ xuống, học theo đạo sĩ gầy, vừa kêu vừa lạy.
Trần Nhược Tư thấy vậy, không nén được cười nhưng cười không thành tiếng.
Một lúc sau, hắn ép giọng xuống thành trầm trầm: "Hai tên ngu xuẩn kia, còn định mang lòng trộm cắp nữa sao, các ngươi nói đi, phải phạt thế nào?"
"Tổ sư gia tha mạng, chúng đệ tử tùy người xử phạt,sau này không dám thế nữa" Cả hai đồng thanh.
"Thấy các ngươi biết nhận sai, cũng coi là thành tâm, phạt các ngươi tự tát nhau mười cái, mạnh tay một chút, bằng không ta giết không tha." Trần Nhược Tư bịt miệng, hơi mỉm cười, cố nén âm thanh xuống.
"Vâng, chúng con sẽ tát." Hai đạo sĩ vâng lời, rồi mỗi tên tát tên kia, thậm chí còn hứng chí tát mạnh hơn.
Xong xuôi, mặt mũi cả hai đều đỏ lựng, còn cả vết ngón tay, khóe miệng cũng có vết máu.
Trần Nhược Tư cười thầm: "Hai tên ngốc này đúng là không thẹn với danh xưng, lúc đánh lại còn dụng lực." Lại ép âm thanh xuống: "Được rồi, trừng phạt thế này ta rất vừa ý, để ta cho các ngươi biết một chuyện, nghe cho rõ nhé, từ nay về sau, mỗi ngày các ngươi phải học tập tên tiểu tử tên Trần Nhược Tư. Hơn nữa phải mang đồ ăn cho hắn, không được cho người khác biết. Tương lai hắn không phải là người tầm thường, hiện tại sinh lí hơi có chút vấn đề, cần phải bổ sung thức ăn, biết chưa?"
"Nghe rõ, chúng đệ tử sẽ làm theo lời tổ sư gia phân phó, còn gì nữa không ạ?" Đạo sĩ gầy hỏi.
"Ồ, tạm thời không có, nếu tiểu tử có yêu cầu gì cứ thế thực hiện, coi như ta phân phó." Trần Nhược Tư hạ giọng dặn.
"Vâng, tổ sư gia." Cả hai đồng thanh.
"Được rồi, hiện tại các ngươi đi đi, càng xa càng tốt, sau độ mười tiếng chuông mới được quay lại." Trần Nhược Tư dặn.
Cả hai vâng lời, cúi thấp đầu, tất tả chạy khỏi trù phòng.
Trần Nhược Tư từ chỗ trốn chui ra, vặn mình hoạt động gân cốt, thở hắt ra hai hơi, tự nhủ: "Ôi, ép giọng như thế đúng là khó chịu, suýt thì toi."
Nói đoạn lẳng lặng ra cửa, thò đầu ra xem, thấy không có ai mới bật cười, nắm chặt song quyền giơ lên quá đầu, làm biểu tượng thắng lợi rồi nghênh ngang bước ra.
Chỗ hắn ẩn thân rất dễ tìm, nếu không phải hai tên đạo sĩ quá nhát gan mà tinh minh hơn một chút thì e là hắn đã bị lộ, làm gì còn được cao hứng như bây giờ.
Kể cả hai đạo sĩ không tìm ra hắn thì chỉ cần nghe tiếng cũng biết phát ra từ trong trù phòng, lớn mật hơn một chút lần theo tiếng nói tìm kiếm thì liếc mắt một cái cũng tìm ra, nhưng cả hai lại cúi đầu, nhìn cũng không dám.
Có lẽ đó là duyên cớ những người vô tri, ngu ngốc bị người khác đùa bỡn.
Trần Nhược Tư như hát lên trong lòng, bóp chặt cái màn thầu trong ngực áo, mò đến một tiểu thạch động chỉ chui vừa một hai người ở mé tả thiền viện, chui vào trốn, moi màn thầu ra ung dung hưởng thụ.
Đừng lấy làm kì quái vì sao hắn ăn có mỗi cái màn thầu cũng coi là mĩ vị, lúc đó yêu ma tung hoành ngang dọc, đời sống người dân khốn khó, có đồ mà ăn cũng đã là chuyện phi thường thỏa mãn.
Những người đến đạo quan này phần lớn bị ép đến đường cùng mới phải đi tu nhưng chân chính tu luyện thành tiên có mấy người, hầu hết đều không chịu nổi nhũng cấm kị khi tu hành, bằng không tiên giới đã đầy ních rồi.
Tiểu thạch động này là một chỗ cho hắn trốn, bất quá các sư huynh của hắn đều biết, không tìm được ở đâu cứ đến đây là thấy.
Vừa nói là đến liền.