Trần Nhược Tư đứng ngây ngốc một chỗ, ánh mắt vô thần nhìn vị trí Mộng Tuyết biến mất, lòng như nhỏ máu, từng cơn bi thương như dày xé tâm hồn hắn. Qua một lúc, đầu hắn nghĩ tới những thời khắc cao hứng bên nàng, vẻ mặt nở nụ cười nhẹ hiếm có lúc này.
Trần Nhược Tư hét vang một tiếng, dốc toàn thân sức lực đánh vài quyền lên không trung. Vài quang thể mang hình nắm quyền màu kim sắc đánh tan vài đám mây trên không trung.
"Roạt, roạt", vài tiếng vang lên, quyền đầu kim sắc chạm vào mây trắng, mây trắng nháy mắt bị xua tan, hóa thành thể băng giọt nước, từ từ rơi xuống.
Trần Nhược Tư ngẩng mặt nhìn trời, không thèm khống chế thân thể, kệ cho bản thân cứ thế rơi xuống. Giờ hắn muốn tự sát, tuyệt vọng quá rồi, hắn nghĩ Mộng Tuyết bị bắt đi ắt không còn cơ hội sống sót, hắn muốn theo nàng, cùng nàng trọn kiếp sau.
Tại lúc đó, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm tìm chết mà thôi.
Chờ thân thể hắn sắp rơi xuống đụng vào tầng cây cao nhất, một thanh âm nam tử bỗng truyền tới tai: "hỗn tiểu tử, có chút khó khăn vậy đã muồn tự sát rồi sao, mi có phải là nam nhân không hả? chẳng nhẽ mi không muốn nỗ lực cứu người mình yêu ra sao?"
Trần Nhược Tư sững sờ, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất cố gắng khống chế thân hình. Còn không chờ hắn khống chế hoàn hảo, thân thể hắn đã đụng vào một cây đại thụ.
"Roạt", cả cành cây to lớn bị sức nặng người hắn đè lên, gẫy rời khỏi thân cây rơi xuống. Trần Nhược Tư cảm giác khó thở, không khỏi rên vài tiếng, thổ ra một ngụm máu, khó khăn lắm mới ngưng được thân hình khi gần tiếp cận mặt đất, cứu bản thân khỏi cảnh té chết.
Trần Nhược Tư dùng tay xoa xoa ngực, hít sâu vài hơi, ngồi trên đất nhắm chặt mắt điều tức một lúc. Chờ hắn cảm giác cơn đau trước ngực giảm đi, mới từ từ mở mắt, lòng nghĩ: "đúng, không biết là ai vừa nói chuyện với mình, quả có đạo lí, mình không thể cứ thế chết đi vậy được. Mình phải nỗ lực, nỗ lực tu hành cho bản thân thực sự mạnh lên, đánh bại tên khốn khiếp kia. Cho dù phải đi khắp chân trời góc bể, mình cũng phải đem Mộng Tuyết trở về".
"Ờ, nghĩ thế còn tạm được", một thanh âm nam tử lại truyền đến tai Trần Nhược Tư: "nếu có một ngày ngươi thực sự đánh bại được ta, tất cả những gì ngươi mong ước sẽ đều thành hiện thực".
Trần Nhược Tư giật mình, ngó nghiêng nhìn xung quanh, thấy không có ai cả, liền ngẩng mặt lên hô lớn: "ngươi rốt cuộc là ai, sao lại biết được ta đang nghĩ gì? Ngươi làm vậy là vì sao, nếu ta trở nên cường đại, đi đâu tìm ngươi giờ?"
Thanh âm nam tử đáp lời: "tìm ta không khó, khó là ngươi có năng lực chiến thắng ta hay không. Nếu quả có một ngày năng lực ngươi vượt qua ta, ta sẽ tự động xuất hiện trước mặt ngươi, chấp nhận sự khiêu chiến, đồng thời còn trả người yêu ngươi lại cho ngươi. Nếu ngươi không cách nào làm được, vậy cũng đừng mong gặp lại cô nàng. Ngươi tự định đoạt đi", nói xong, nam tử cười lớn một tiếng rồi im lặng.
Trần Nhược Tư ngẩng mặt kêu lớn vài tiếng, không thấy ai đáp lời, hắn phẫn nộ chửi thầm vài tiếng, trầm mặc hồi lâu nghĩ; "thanh âm này nhất định là của tên đạo sĩ vừa rồi. Hắn vì sao phải làm vậy? sao lại xuất hiện trong kí ức mình? Chẳng nhẽ hắn có quan hệ gì với mình? Vậy sao lại bắt Mộng Tuyết đi? Không, không có khả năng, hắn sao có thể có liên quan với mình! Làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Như lời hắn, Mộng Tuyết hẳn là không có nguy hiểm!, vậy cũng tốt, mình có thể yên tâm chuyên chú tu luyện".
Trần Nhược Tư đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, bước chân nhất thời không biết đi đâu. Hắn đứng nguyên một chỗ, nghe tiếng điểu hót chim bay, nghe tiếng gió xào xạc qua khẽ lá, nghe tiếng côn trùng rít rít trong những lùm cây…
Tâm lí hắn giờ này rất bình tĩnh, tư tưởng cũng tiến vào một trạng thái chưa từng gặp trước đây. Mấy tình huống hắn đột phá lúc trước hiện lên rõ ràng trong óc, Trần Nhược Tư tĩnh tâm một hồi, đem những cảnh tượng đó khắc sâu vào óc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hắn lại ngồi xuống, án theo phép hành khí của mình vận hành một lần. Nhưng lần này, hắn cảm giác mình hoàn toàn khống chế được chân khí trong người, tuy nhắm mắt, song hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, thậm chí lá cây hấp thu ánh sáng thế nào, tựa hồ cũng nhìn thấu cả. Hắn mở rộng tinh thần, tức thì một cảnh tượng kì quái xuất hiện trong đầu, hắn thấy một con kiến vuốt vuốt râu mình đứng im bất động, đối mặt với một con kiến khác nhỏ hơn nó tới vài lần. Hai con kiến tuy nhỏ bé, nhưng giờ trông rất rõ ràng, ai thấy cảnh này cũng sẽ nghĩ con kiến nhỏ tuyệt không có khả năng chiến thắng, nhưng con kiến nhỏ lại không chút kinh hoàng, cái râu lắc một cái xông lên phía trước. Con kiến lớn đang dương dương đắc ý, không ngờ kiến nhỏ lại dám chủ động xuất kích, nó thoáng giật mình, nhưng vậy là đã muộn, kiến nhỏ đã lao tới sát bên, kêu lên một tiếng, liều mạng quắp chặt một cái râu của kiến lớn, thề không chịu bỏ. Kiến lớn đau đớn kêu loạn, giằng co một hồi đều không sao thoát được sự đeo bám của kiến nhỏ, cuối cùng đành nhận thua.
Trần Nhược Tư thấy kiến nhỏ chiến thắng, miệng khẽ mỉm cười, tự nói với bản thân: "tiểu gia hỏa này khá lắm, cũng rất dũng cảm, nhắm chuẩn nhược điểm của kiến lớn, lại thừa cơ động thủ đoạt tiên cơ, nếu không nó làm sao thắng được? Ngay loài kiến bé nhỏ này đều có kẻ có lòng dũng cảm như vậy, vì sao mình lại chịu buông xuôi chứ? Xem ra mình còn không bằng một con kiến bé nhỏ. Không, mình tuyệt đối không thể đầu hàng, phải nỗ lực, nỗ lực đối diện với khó khăn, tìm lại những gì quý giá vốn thuộc về mình".
Trần Nhược Tư thu hồi công lực, tâm tình trở nên bình tĩnh và thoáng đãng hơn rất nhiều. Sự thật sư công thành tiên xuất hiện trong óc hắn, hắn không khỏi nghĩ: "sư công thành tiên rồi, người tu luyện "Tu thần phổ" của Tĩnh Tâm đ*o quán, nếu mình cũng có thể thành tiên, nhất định có thể chiến thắng đạo sĩ kia. Đúng, mình phải trở về đạo quán cầu sư phụ đem "Tu thần phổ" cho mình tu luyện, nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh". Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư cười nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn không trung thì thầm: "Tuyết, ta nhất định sẽ tới cứu nàng, hãy nhận nại chờ ta". Trần Nhược Tư nói xong, nhún mình bay lên, cấp tốc hướng về phía Tĩnh Tâm đ*o quán.
"Tu thần phổ" là chí bảo của Tĩnh Tâm đ*o quán, do các bậc tiền bối khổ cực nhiều đời viết ra, lấy chủ đạo là việc tu thân dưỡng tính, đạt tới cảnh giới vô dục vô cầu mới được tiến vào trạng thái tiềm tu. Cấm kị lớn nhất trong khi tu luyện là nữ sắc, mà nhất định phải là thân đồng tử.
Trần Nhược Tư đã không còn thân xử nam từ lâu, mà mục đích tu luyện của hắn cũng vì nữ nhân, cho nên tu luyện có thành công hay không, giờ không ai biết được.