Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 211

Sau khi đám đạo sĩ cao giọng hò hét một trận, lần lượt rút kiếm, dưới sự dẫn dắt của lão đạo sĩ nọ hướng về phía bậc thang dẫn lên núi, xông lên.

Người vừa mới đặt chân lên bậc thang, không biết tại sao bọn họ cảm thấy có cỗ lực lượng vô cùng nhập vào trong người bọn họ, còn không đợi cho bọn họ hiểu rõ chuyện này là như thế nào, bọn họ đã bị lực lượng nọ hút vào lòng đất, thân hình biến mất khỏi bậc thang.

Nhưng mà người chưa bước lên bậc thang nhìn thấy đồng bạn của mình vô duyên vô cớ biến mất, cũng không hề cảm thấy dị trạng gì, tiếp đó gần mười tên đạo sĩ sau khi bước lên bậc thang thì biến mất, đám đạo sĩ mới ý thức được không ổn, ngừng lại không tiến lên, trong lòng hoảng sợ, bị dọa sắc mặt trắng bạch, nhất thời không biết như thế nào mới tốt, ngây ngốc trong chốc lát, mới từ từ chậm rãi lùi về phía sau mấy chục bước.

Đột nhiên, một đạo bạch quang từ phía xa trên bầu trời hướng về phía này bay đến. Chỗ kinh ngạc của bạch quang đó là không lưu lại vết tích phi hành, nhìn vào giống như là bầu trời bị hai đạo bạc quang rạch ra một vết rách thật dài. Đám đạo sĩ thấy vậy, cho rằng là ma đầu hiện thân, bị dọa cho hoảng sợ không thôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng cũng không tiếp tục lùi lại, mà nắm chắc trường kiếm trong tay, một bộ dạng như chết không sờn, nhìn chằm chằm vào đạo bạch quang trên không trung.

Bạch quang trong nháy mắt lao đến, một cỗ không khí đem mấy tên đạo sĩ gần bạch quang nhất chấn lùi về phía sau mười bước, mới định vững thân người. Đám đạo sĩ lúc này sắc mặt càng thêm khó coi, trước đó trắng bạch thiến thành xám xịt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể khẽ run rẩy. Nếu không phải trước đây bọn họ thường tiến hành ý chí tu luyện, sợ rằng bây giờ bọn họ đề bị dọa cho hai chân mềm nhũn, ngã ngửa trên mặt đất rồi

Bạch quang bay vào giữa đám đạo sĩ nhanh chóng biến mất, hiện ra thân hình của hai người. Đám đạo sĩ ở trong hoảng sợ, thầm nghĩ rốt cuộc cũng chết, liều mạng có lẽ còn có chút hi vọng, bọn họ không nhìn rõ là ai huy vũ trường kiếm, một bộ dạng liều mạng xông thẳng về phía hai người ở giữa. nguồn TruyenFull.vn

Hai người mới vừa tới này không phải ai khác chính là Trần Nhược Tư và Mộ Dung Thiên, khi bọn họ nghe được tiếng hò hét của đám đạo sĩ, lo lắng họ gặp phải chuyện không may, bằng vào tốc độ nhanh nhất đuổi đến đây. Đương nhiên là Trần Nhược Tư mang theo Mộ Dung Thiên phi hành rồi. Bởi vậy biết được, năng lực của Trần Nhược Tư không biết so với trước lại tiến bộ hơn bao nhiêu.

Lần tiến bộ này của hắn có thể nói là khiến cho bản thân hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn và kinh ngạc, hắn không có nghĩ đến là công kích lực lượng của thổ diện nhân cùng với lực lượng của Vạn tượng càn khôn quyển trên tay hắn phát ra vốn cùng một gốc, căn bản là đối với hắn không tạo thành bất cứ thương tổn gì, ngược lại có thể vì hắn bổ sung năng lượng cho cơ thể.Bởi vì nhận được cực lớn lực lượng có ích trùng kích, thêm vào đó thân thể của hắn không phải là thân thể của phàm nhân, có thể đủ để thừa nhận áp lực trùng kích của năng lượng ngoại giới khiến cho năng lượng dự trữ trong thân thể hắn trong nháy mắt gia tăng gấp nhiều lần, đây có lẽ là nguyên nhân năng lực của hắn tiến bộ. Nếu không phải là hắn có quái dị đặc thù thể chất, sợ rằng cũng vô pháp thừa nhận, cũng đã bị lực lượng của thổ diện nhân đánh tan thành từng mảnh nhỏ, xuống thăm diêm vương rồi.

Trần Nhược Tư nhìn thấy các sư huynh đệ đồng môn dường như bị mê muội muốn công kích mình, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc và kinh ngạc, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ các sư huynh đệ bị thổ diện nhân khống chế mất đi lý trí rồi, không thể nào, tên thổ diện nhân đó còn không có cái loại bản lĩnh này." Trong đầu hắn ý nghĩ nhanh chóng chuyển động, miệng hét lớn: "Các vị huynh đệ của đạo quán, các vị làm sao vậy, ta là Trần Nhược Tư đây!"

Đám đạo sĩ nghe được thanh âm quen thuộc mới từ trong mê hoảng tỉnh táo trở lại, ngừng lại cước bộ, cẩn thận quan sát hai người ở giữa.

"Là chưởng môn và sư đệ, thật tốt quá rồi." Một tên đạo sĩ hưng phấn kêu lên.

Giọng nói của tên đạo sĩ nọ vừa dứt, đám đạo sĩ đều quỳ xuống đất, hướng Mộ Dung Thiên làm lễ quỳ bái, hô lên: "Chưởng môn, là người quyết đoán sáng suốt đã cứu vớt đám người chúng tôi, đại ân đại đức này của người chúng tôi sẽ khắc ghi trong lòng, suốt đời không quên. Ngài vĩnh viễn là chưởng môn tốt của chúng tôi, chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ ngài, cùng chiến thắng khó khăn, đánh đuổi ma đầu, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, xây dựng lại Thanh Tâm đ*o quán."

Mộ Dung Thiên ánh mắt đảo khắp đám đệ tử đang quỳ dưới đất, trong lòng một trận xúc động, quên mất để cho mọi người đứng dậy.

Trần Nhược Tư thấy sư phụ không chút động tĩnh, vội đưa tay kéo góc áo của sư phụ, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, lễ xong rồi, nên để cho bọn họ đứng dậy đi."

Mộ Dung Thiên vội hướng đám đệ tử đang quỳ khoát khoát tay nói: "Các vị đều đứng cả lên đi, lúc này có thể nghe được những lời này của các vị, trong lòng ta cảm thấy vô cùng sung sướng, cũng rất xúc động. Các ơn tất cả mọi người tín nhiệm và ủng hộ ta, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể xây dựng lại Thanh Tâm đ*o quán. Chỉ có điều, bây giờ còn không phải là lúc, đợi thời cơ thích hợp. Ta cho rằng các vị bây giờ vẫn là sớm rời khỏi nơi này, rời đi càng xa càng tốt. Bởi vì lực lượng của ma đầu nọ hiện tại qua cường đại, năng lực của nó từng giây từng phút không ngừng tăng trưởng. Theo năng lực của nó tăng trưởng, hắn có thể đến địa phương khác càng lúc càng xa, khống chế diện tích thổ địa càng lúc càng lớn."

Một tên đạo sĩ nói: "Chưởng môn, nó là cái quái vật gì vậy?Làm sao lại có lực lượng cường đại như vậy? Chiếu theo phát triển này, cả mảnh trung thổ này không phải là rất nhanh sẽ bị nó khống chế sao."

Mộ Dung Thiên nói: "Ta chỉ biết nó là một cái thổ tính quái vật, trước mắt nó chỉ có thể hoạt động trong phạm vi Thanh Tâm đ*o quán quản hạt mà thôi, nguyên nhân là bởi vì phiến thổ địa này của Thanh Tâm đ*o quán chúng ta là một mảnh có loại thổ địa linh lực, hơn nữa hắn lấy mất linh kính của chúng ta, nhờ vào trợ giúp của phong ấn chi lực của linh kính mà khống chế phiến thổ địa này rất dễ dàng. Thổ địa của những địa phương khác không có linh lực, nó khống chế sẽ mất nhiều sức lực hơn một chút vì thế tạm thời trong khoảng thời gian này, chiếm lĩnh thổ địa bên ngoài Thanh Tâm đ*o quán khả năng là thấp hơn rất nhiều."

Một đạo sĩ khác lại hỏi: "Là như vậy sao, chúng ta làm sao mới có thể đem tên ma đầu này tiêu diệt, khôi phục lại diện mạo vốn có của mảnh thổ địa này đây?"

Mộ Dung Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Tạm thời còn không có nghĩ ra biện pháp tiêu diệt hắn, chỉ có điều, các vị không cần lo lắng, tin tưởng rằng rất nhanh có thể tìm được đáp án."

Nghe Mộ Dung Thiên nói xong, đám đạo sĩ phát ra những tiếng thở dài, đều lâm vào khủng hoảng.

Trần Nhược Tư nghi hoặc nhìn Mộ Dung Thiên nói: "Sư phụ, người vì sao không nói cho bọn họ, chúng ta chỉ cần tìm được "ma nhãn" lập tức có thể khống chế được tên thổ diện nhân kia, như vậy sẽ không khiến cho các đạo huynh lo lắng nữa."

Mộ Dung Thiên thở dài, nói: "Chuyện tìm kiếm "ma nhãn"nhất định không phải là việc dễ dàng, nếu để cho bọn họ biết được điều này, nhất định sẽ tứ xứ sưu tầm tìm kiếm, như vậy sẽ tạo thành thương vong nhất định đối với bọn họ. Ta không muốn bởi vì điều này mà bọn họ oan uổng mất mạng. Không nói cho bọn họ, bọn họ trong lòng sẽ cảm thấy lo lắng nhưng như vậy cũng sẽ không nguy hại đến tính mạng, con đã minh bạch ý đồ của ta chưa."

Trần Nhược Tư nói: "Sư phụ, tấm lòng của người thật là vô tư mà từ bi, đem hết tất cả khó khăn đều đặt sâu trong lòng. Ở trước mặt người, con cảm thấy mình thật nhỏ bé, xấu hổ vô cùng."

"Tiểu tử, từ khi nào ngươi học được mấy câu khen người như vậy." Mộ Dung Thiên mỉm cười nói: "Nói là vô tư, ta vẫn không hơn con, lúc trước nếu không phải con liều mạng tương cứu, sợ rằng ta và Tử Điệp đều đã trở thành vong hồn dưới tay của thổ diện nhân rồi."

Trần Nhược Tư nói: "Chúng ta bây giờ làm sao đây? Vẫn là để cho bọn họ trước hết giải tán, đợi sau khi đạo quán xây dựng lại mới một lần nữa triệp tập bọn họ trở về sao?"

Mộ Dung Thiên gật đầu trả lời: "Đúng vậy." Mộ Dung Thiên nói xong, đang muốn hạ lệnh để cho các đệ tử của đạo quán giải tán. Lúc này, một tên đạo sĩ ở góc xa, rẽ đám người bước nhanh về phía trước, xông đến trước mặt Mộ Dung Thiên, thần sắc hoảng loạn nói: "Chưởng môn, không…không xong rồi, hai con đường ra khỏi núi phân biệt đều có một nhóm nhân mã cầm vũ khí đang chạy về phía chúng ta. Trải qua kiểm tra cẩn thận của ta, phát hiện ra bọn họ không phải là đệ tử của Thanh Tâm đ*o quán, mà là người của Bạch Vân đạo quán và đám hòa thượng của Pháp Hoa tự."

Mộ Dung Thiên sửng sốt, trong lòng âm thầm kinh ngạc: "Khốn kiếp, đám gia hỏa này lúc này xông đến là vì cái gì đây? Chẳng lẽ là vì tiêu diệt phái ta?"

Trần Nhược Tư thấy Mộ Dung Thiên ngẩn người, vội nói: "Sư phụ,đã đên lúc khẩn cấp rồi, nhanh hạ lệnh cho đám đạo huynh ẩn núp nơi bí mật, nếu không sẽ không kịp."

Mộ Dung Thiên được Trần Nhược Tư nhắc tỉnh, liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư một cái rồi quay đầu nhìn đám đạo sĩ ra lệnh: "Các vị mau tìm nơi bí mật ẩn núp lại, có địch nhân đến công kích chúng ta."

Đám đạo sĩ nghe Mộ Dung Thiên nói xong, không hề nhúc nhích, mà đồng thời hô to: "Dù sao cũng chết, cùng bọn họ liều mạng." Hô xong, lần lượt rút kiếm, hướng con đường xuống núi xông ra.

Bình Luận (0)
Comment