Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 242

Kim quang tản đi, binh sĩ thị vệ thú nhân đều mở mắt ra, những người ẩn trong lòng đất cũng chui ra, hướng tới Đại Ô thị vệ hỏi: "Vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy?"

Đại Ô lắc đầu đáp: "Chuyện vừa rồi phát sinh quá mức quỷ dị, chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, phải…" Lời còn chưa dứt, "Phành" một tiếng truyền đến. Các thú nhân đều quay đầu hướng về phía thanh âm truyền đến mà nhìn lại, thì thấy một binh lính đang bị ném ra từ cửa sổ, cửa sổ cũng bị đụng nát bấy. Tên binh lính thú nhân nọ rơi xuống đất lăn vài vòng, hộc ra một ngụm máu tươi rồi không nhúc nhích nữa.

Mọi người biết đã xảy ra chuyện, sửng sờ trong chốc lát liền vung vũ khí trong tay lên, chạy ào vào trong hâu điện. Sau khi vào trong hậu điện, thì thấy có bốn cánh cửa, trong đó có ba cánh không có người trấn thủ. Mấy người Lâm Hân Ngọc thấy rằng Trần Nhược Tư rất có thể ở trong căn phòng được canh phòng kia.

Sau khi vào trong đại sảnh hậu điện, hơn mười binh sĩ lang nhân (người sói) tay cầm đại đao, đang xếp thành đội hình chận đường của bốn người Lạc Lan Điền, mà tả hữu phó sứ đang canh ở cửa kia, cũng không có bất cứ động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người xông vào.

Mấy binh lính thị vệ xông vào, thấy binh lính ở bên trong phòng chưa động thủ, bọn chúng cũng không lập tức phát động công kích, mà đều tản mát ra, tạo thành hình bán nguyệt vây đám người Lạc Lan Điền vào giữa.

Không khí trong đại sảnh nhất thời ngưng kết lại, rất tĩnh lặng, có thể nghe được cả tiếng hít thở.

"Không biết trong phòng có người hay không?" Tiểu Hà nhỏ giọng hỏi.

"Theo ta quan sát, binh lính nơi này cũng không đủ làm cho ta ngại, chỉ có hai tên một đầu hổ một đầu sư tử, mới đáng để mắt mà thôi, nhưng lại không có động tĩnh gì mà chỉ nhìn chúng ta. Ta đoán, hai người bọn họ là đầu lĩnh của đám thị vệ này. Nếu là như vậy, có lẽ bên trong sẽ có người" Lạc Lan Điền nói.

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hai tên này khó đối phó" Tiểu Hà suy nghĩ một chút nói: "Nếu không thì như vầy, ba người hợp lực giết địch đi, để muội làm bộ như rất sợ hãi mà đứng ở trong, với thân phận một đứa nhỏ như muội hiện tại, có thể mê hoặc kẻ địch, làm cho chúng không nghi ngờ năng lực của muội. Hai người này thấy kẻ dưới tay của mình gặp thương vong lớn, nhất định sẽ ra tay. Khi bọn họ rời khỏi phòng, muội sẽ biến thân bay thẳng vào phòng cứu Tư ca ca ra, mọi người thấy thế nào?"

Linh Cơ mặc dù năng lực cũng rất mạnh, nhưng trước mặt Lạc Lan Điền cùng tiểu Y Nỉ Thú cũng chỉ có thể xếp sau, Lâm Hân Ngọc năng lực kém một chút so với Linh Cơ, dưới tình huống này cũng chỉ có thể tự bảo vệ. Bọn họ nghe Tiểu Hà nói xong, cảm thấy biện pháp cũng tốt, cũng nhỏ giọng đồng ý.

Lạc Lan Điền cười khẽ, bước mạnh tới trước mặt thú nhân nói: "Không muốn chết thì cút ngay cho ta" Nói xong, liền vung tay lên, một số đạo ánh sáng vàng trong nháy mắt bắn tới, nhằm thẳng trước mặt mấy thú nhân kia.

Thú nhân cũng không bị lời Lạc Lan Điền nói mà sợ hãi, chỉ thối lui vài bước, đồng thời vung vũ khí trong tay lên, hướng tới luồng sáng màu vàng mà chém tới. Đám lính cũng không bị kim quang uy hiếp, cũng đều vung vũ khí trong tay mà xông lên đánh giết.

Ba bóng người xam, đen, trắng rất nhanh xoay ra ba hướng mà đón đỡ, đồng thời dời bước, tụ lực lên trên bàn tay, đợi thời cơ mà phát ra công kích hữu hiệu nhất. Nhất thời, bên trong phòng các luồng sáng bắn loạn xạ, bóng người tung bay. Tiểu Hà đứn ở giữa không có di động, sắc mặt có chút khó coi, thoạt nhìn làm cho người ta có cảm giác dường như đang rất sợ hãi, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai người ở trước cửa phòng. Hiển nhiên, đám lính nhận thấy tiểu nha đầu này cũng không có bao nhiêu lực công kích, cũng không có vây công nàng, mà đem trọng điểm công kích đặt lên trên ba người kia.

Một lát sau, binh sĩ thị vệ thú nhân đã ngã xuống quá nửa, mà ba người Linh Cơ cũng không có ngừng giết chóc, từng luồng khí tức đầy máu tanh xông vào trong mũi của tiểu Y Nỉ Thú Tiểu Hà, nàng cảm giác được có chút chán ghét, muốn buồn nôn. Khí tức trong cơ thể của nàng dao động rất lớn, dường như bản thân khống chế không được, trong lòng nàng biết, chỉ có đánh lén có lẽ mới có cơ hội thành công, nếu xông vào chỉ sợ hai người kia cũng không phải là dễ đối phó. Nàng nhẫn nại khống chế sự nhộn nhạo trong cơ thể, cũng không để cho bề ngoài cơ thể phát sinh ra bất cứ biến hóa gì.

Lạc Lan Điền thấy hai người kia bộ dáng vẫn ổn như Thái Sơn, đối mặt với việc đối phương giết chóc, bọn họ cũng không quan tâm, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút quái dị, thầm nghĩ: "Hai người này có phải có quá máu lạnh hay không?" Trong lòng nghĩ tới, vung chưởng đánh bay một binh lính mới xông tới, thuận tay cướp lấy trường mâu trong tay hắn, hướng tới tên đầu người thân hổ trong đó mà phóng tới. Text được lấy tại Truyện FULL

Tả phó sứ mặt người thân hổ dường như một chút cũng không sợ hãi, vung tay lên, một đạo hồng quang bắn ra, trong nháy mắt thôn phệ lấy thanh trường mâu, nhưng hồng quang cũng không dừng lại, mà đánh thẳng về phía Lạc Lan Điền. Khu vực mà hồng quang đi qua, kim loại cùng gỗ đều hóa thành tro bụi, tung bay tứ tán.

Lạc Lan Điền thấy thế, trong lòng rất kinh ngạc, biết gặp phải cường địch, vội vàng bay ngược về phía sau, hắn đồng thời trong khi lui về phía sau, sau lưng dường như có mắt, né được một thanh trường mâu sắc bén từ sau đâm tới, rồi nhảy vọt lên, tránh được công kích của hồng quang.

Tên lính vừa rồi đâm Lạc Lan Điền, thấy hồng quang bay về phía mình, nhất thời sợ hãi sắc mặt xám nghoét, tay cũng mềm nhũn ra rớt cả vũ khí, ngẩn ra nhìn chằm chằm vào luồng hồng quang, trong lòng cả kinh kêu lên: "Tiêu rồi, tiêu rồi, không ngờ lại chết bởi người của mình…" Đột nhiên, trước mắt hắn hồng quang chợt lóe, ý thức trong nháy mắt đình chỉ, tiếp theo, hắn đứng tại chỗ rồi từ từ ngã ngửa ra sau. Trong quá trình ngã trên thân thể xuất hiện một khe hở màu đỏ, dần dần khe hở màu đỏ này càng lúc càng lớn, "Bịch" thân thể người nọ ngã xuống mặt đất, chia thành hai nửa, máu trong nháy mắt nhiễm đỏ cả một vùng.

Tiểu Hà đang đứng ở giữa nhìn thấy cảnh này, ngẩn người ra, trong lòng cảm thấy lạnh run, không khỏi run rẩy, nhưng nàng vẫn đứng ở đó, cũng không có bất cứ động tác gì, nhìn hai người nọ có động tĩnh gì hay không. Tiểu Hà trong lòng cười nói: "Các ngươi đang so kiên nhẫn với ta sao? Ta xem rốt cuộc các ngươi còn có thể kiên trì bao lâu nữa".

Đột nhiên, hai đạo bạch quang phóng tới, lập tức có hai cô gái xuất hiện ở giữa điện. Đám người Lạc Lan Điền cũng cảm giác được có cao thủ đến, đều đánh ngã đối thủ của mình rồi bay lui trở lại, đánh giá người mới đến.

Giờ phút này những binh lính thị vệ thú nhân còn sống cũng không còn mấy người, bọn chúng thấy rốt cuộc cũng đã có cơ hội thở dốc, vội vàng mở lớn miệng hít thở mấy hơi, nhìn ra chung quanh thấy đồng đội của mình đã chết quá nửa, trong lòng nhất thời kinh hoảng, đều lui về phía sau có ý chạy trốn.

Hai người con gái đột nhiên mới đến chính là Ngọc Lan cùng Tử Điệp. Các nàng dẫn kẻ dưới tay sau khi đánh lên bờ, giết chết vô số thú nhân, cùng Long vương gia hội hợp lại, giờ phút này do cô cô Điềm Hương Nhi cùng Long vương gia đang đánh với Yêu Long Thú năng lực mạnh nhất, cũng chính là con của Long vương gia.

Tử Điệp thân là tiên tử, nhìn qua lập tức nhận ra Linh Cơ, trong lòng cả kinh hướng tới Ngọc Lan ở bên cạnh kêu lên: "Tỷ tỷ, chuyện không ổn rồi, người của Minh tộc đã tới trước, nếu như Trần Nhược Tư lọt vào tay bọn họ là chết chắc, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"

Ngọc Lan rất nhanh nhìn qua bốn người Lạc Lan Điền trong đại sảnh cùng tả hữu phó sứ vẫn đứng thủ trước cửa như cũ, nhỏ giọng nói: "Không biết, từ tình trạng trước mắt cho thấy, bọn họ hiện vẫn chưa đắc thủ, trước tiên cứ xem tình hình, tùy cơ mà hành sự".

Tử Điệp gật đầu, nhìn người hai phe ở trong sảnh.

Lạc Lan Điền nhìn thoáng qua hai cô gái mới vào, trong lòng thầm nghĩ: "Các nàng là ai, chẳng lẽ là người của thủy tộc, chẳng lẻ các nàng cũng vì sư đệ mà tới, mục đích của các nàng là gì đây chứ? Trước khi chưa rõ chân tướng sự việc, tuyệt không thể để cho các nàng đắc thủ. Nhưng hai thú nhân trước mắt dường như cũng khó đối phó, không bằng cùng các nàng liên thủ, đối phó với thú nhân trước, rồi tính toán sau" Nghĩ tới đây, cũng hướng tới Tử Điệp cùng Ngọc Lan nói: "Hai vị là người của thủy tộc? Chúng ta tạm thời liên thủ được không?"

Tử Điệp luôn đối với người của Minh tộc không có hảo cảm gì, hơn nữa lúc trước thiếu chút nữa đã chết ở trong tay người của Minh tộc, nên khi thấy người của Minh tộc hận không thể xông ngay tới mà xé nát ra thành từng mảnh, mới tiêu được mối hận trong lòng, nếu không phải lúc này đang vội cứu Trần Nhược Tư, nàng sợ sớm đã sớm xông tới mà đánh sống chết. Nàng nghe Lạc Lan Điền nói như vậy, trong lòng không biết tại sao sinh ra sự phẫn hận, đang muốn mở miệng trả lời thì Ngọc Lan kéo tay Tử Điệp nói trước: "Được, như vậy động thủ đi!" Nói xong liền tụ khí hướng tới Tả phó sứ ở trước cửa phòng mà đánh tới.

Bình Luận (0)
Comment