Ta Đi Rồi

Chương 32

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

13.

Lúc em ấy chết, không có một chút dấu hiệu, rời đi cũng lặng yên không một tiếng động, an tĩnh lại bình yên.

Nó giống như chỉ nằm đó, ngủ thiếp đi và mơ về một giấc mơ.

Cho dù tôi đã chuẩn bị nghênh đón cái chết của em ấy trong một tháng ngắn ngủi này, nhưng khi thật sự đối mặt với hiện thực về sự ra đi của em ấy, tôi vẫn không thể tiếp nhận được.

Tôi thậm chí không dám phát ra tiếng động nào để tôi có thể giả vờ rằng em ấy vẫn đang còn ngủ thay vì là phỏng đoán tồi tệ mà tôi nghĩ.

Tôi không tin điều đó và tôi không thể tin điều đó.

Làm thế nào nó có thể xảy ra được chứ?

Rõ ràng là đêm qua, em ấy còn ngồi trên sô pha, ôm gối mềm mại, ngửa đầu dùng ánh mắt ôn hòa nhìn tôi, ngữ điệu thong thả nói với tôi "Em không thích uống sữa".

Em ấy còn nói chúc ngủ ngon với tôi, khi đóng cửa còn vẫy tay chào tôi, cười với tôi.

Rõ ràng... Rõ ràng còn mới nói với tôi, đợi đến khi thân thể tốt hơn một chút, liền cùng tôi đi xem hoàng hôn bên bờ biển, lúc đó, em ấy nhất định sẽ chụp thật nhiều thật nhiều ảnh.

Hô hấp tôi run rẩy, theo bản năng lắc đầu, rút tay đang vuốt ve mí mắt em ấy, đầu óc loạn thành một mớ hỗn độn, cảm thấy không khí mỏng manh, sinh ra một cỗ cảm giác hít thở không thở nổi.

Không thể nào.

Tôi an ủi bản thân mình, Chu Tri Viễn nhất định là đang lừa gạt tôi. Em ấy đùa giỡn với tôi, muốn xem tôi phản ứng thế nào với trò đùa này nên mới xảy ra chuyện này. Khi em ấy tỉnh dậy, tôi sẽ nói với em ấy rằng trò đùa này không vui chút nào.

Không vui chút nào.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, mắt lờ đờ. Có thể là nhìn chằm chằm vào một nơi quá lâu, vì vậy chớp mắt cũng cảm thấy đau đớn, nước mắt sinh lý bắt đầu chảy.

Tôi đã đợi rất lâu, rất lâu, từ buổi sáng đến khi trời tối hẳn, cũng không đợi được em ấy mở mắt ra lần nữa.

Không đợi được em ấy mỉm cười với tôi, sau đó gọi tên tôi bằng giọng khàn khàn mới ngủ dậy.

Tôi biết rõ khi em ấy tỉnh ngủ sẽ như thế nào, biết em ấy sẽ dùng tay trái dụi mắt, sẽ ngẩn người trong hai giây, lúc tỉnh táo thì hai mắt sáng sủa, mím môi và nói chào buổi sáng với tôi.

Cảnh tượng như vậy mỗi ngày lặp đi lặp lại, khắc sau trong đầu tôi, thậm chí không cần tôi nhắm mắt lại suy nghĩ cũng có thể khôi phục lại từng chi tiết của bức tranh này.

Nhưng tôi không thể làm mà không suy nghĩ, tôi không thể làm được.

“...... Chu Tri Viễn, "Tôi hét trong vô vọng, hết lần này đến lần khác.

Em ấy sẽ nghe thấy, em ấy sẽ nghe và em ấy sẽ trả lời, giống như tôi đã trả lời anh ta mọi lần.

Tôi nói, "... hãy thức dậy nhìn anh, cầu xin em. ”

14.

" Anh sao lại khóc a"Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Chu Tri Viễn ngồi trên xích đu ban công, trên tay cầm một quyển sách, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại dung túng, nhỏ giọng nói: "Anh thật sự rất thích khóc. ”

Tôi ngơ ngác nhìn em ấy, bộ dáng ngu xuẩn muốn chết, cổ họng cũng giống như có lưỡi dao, chỉ cần tôi vừa mở miệng, một giây sau sẽ chảy máu đầm đìa.

Em ấy trông không có cách nào đối với tôi, liền đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, hai tay nâng mặt tôi lên, động tác rất nhẹ nhàng thay tôi lau đi những giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt tôi, nói: "Không phải đã hứa với em, sau này khóc ít hơn sao?" ”

"Thời tiết hôm nay tốt như vậy, tâm tình tốt hơn một chút." Em ấy lải nhải, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó mím môi cười lộ ra hai lúm đồng tiền, nói với tôi: "Anh phải cười nhiều hơn, không phải lúc nào cũng nghiêm mặt, người không quen nhìn thấy anh, đều bị anh dọa sợ. "

"Rõ ràng cười rộ lên rất đẹp, em thích nhìn anh cười."

Chu Tri Viễn nắm lấy tay tôi, bảo tôi đứng lên, lại nói: "Chu Tri Lâm, anh đừng vì em mà thương tâm, đừng khóc vì em nữa. ”

" Khi anh nghĩ đến em, hãy vui lên một chút." Em ấy có chút ngượng ngùng và dường như xấu hổ về câu nói này: "Chu Tri Lâm, đừng vì em mà buồn, đừng vì em mà khóc"

Tôi vẫn nhìn em ấy, ngẩn ngơ không chớp mắt, vì sợ nếu lỡ một giây, tôi sẽ quên mất dáng vẻ của em ấy.

Em ấy dường như có một chút khó hiểu,  nghiêng đầu và hỏi: "Tại sao anh không nói chuyện?"

Tôi mấp máy miệng, hồi lâu không thể phát ra tiếng, chỉ là nhìn chăm chú vào em ấy, dốc hết khả năng dùng ánh mắt miêu tả em ấy vào trong lòng tôi.

"Bởi vì..." Tôi khàn giọng, đưa tay muốn chạm vào thân thể em ấy, tay lại dừng ở trên không trung, không tiếp tục động tác.

Những lời sau đó tôi không thể nói ra, cũng không có cơ hội để nói điều đó một lần nữa.

Bởi vì...

Bởi vì ngay khi tôi mở miệng, giấc mộng này liền tỉnh.

+

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment