Ta Đi Rồi

Chương 4

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

9.

Thực ra cũng không có gì phải ồn ào, sau khi bình tĩnh tôi cảm thấy chẳng có gì.

Nhưng lúc đó tôi thực sự không khống chế được cảm xúc, trong lúc cãi nhau, đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ  " Thôi thôi, bỏ đi".

Bề ngoài tôi trông tươi cười, như thể tôi chẳng sợ cái chết, lạc quan, cũng không để tâm tới.

Nhưng có ai mà không sợ chết, tôi chỉ là một người bình thường, cho dù tôi quyết định không trị bệnh, nhưng cũng sẽ có nỗi sợ hãi đối với cái chết không biết trước.

Khoảnh khắc cảm xúc lên đến ngưỡng, tôi gần như không thể kiềm chế được cơn giận của mình, tức giận đến bật cười: "Tống Phi, có phải anh chết hay không, em hoàn toàn cũng không quan tâm? ”

Không thể không thừa nhận, thời khắc hỏi ra những lời này, trong lòng tôi có chút chờ mong.

Tôi mong đợi điều gì? Tôi không chắc lắm.

Có thể là mong đợi em ấy nói "không phải", hoặc cũng có thể là mong đợi em sững sốt dù chỉ một giây.

Nhưng loại mong đợi này, sinh ra là vô ích.

Tôi nhìn Tống Phi ném cuốn sách trong tay em ấy về phía tôi, liền nghe em ấy nói: "Anh chết mặc anh, tôi có gì phải khổ sở!"

Em ấy cao giọng, đứng trước mặt tôi, dùng giọng điệu trào phúng, nói: "Cả ngày nói về cái chết, anh đang uy hiếp ai? ”

Trong nháy mắt tôi đã nghĩ hay là quên nó đi.

Tất cả tức giận của tôi đã bộc phát khi em ấy thốt ra những lời này và tôi đã bình tĩnh lại, bất giác cảm thấy điều này thật nực cười.

Tôi có tư cách gì đi cãi nhau với Tống Phi, chẳng qua tôi thừa dịp lúc Tống Phi không tỉnh táo để trải nghiệm đãi ngộ của Chu Tri Lâm, thật đúng là đề cao bản thân.

Cuốn sách đập vào trán của tôi một cách vô tình, và sau đó rơi xuống thảm, tạo ra một tiếng động lớn.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, ngồi xổm xuống, không nói lời nào nhặt lên và đặt nó lại lên bàn.

Không khí tĩnh mịch, hai tay hoàn trước ngực của Tống Phi buông xuống, ánh mắt có chút khiếp sợ, có lẽ không ngờ tới quyển sách kia sẽ đập mạnh lên đầu tôi.

Tôi cảm nhận được chất lỏng trên trán chảy, đưa tay sờ sờ, không ngoài dự liệu nhìn thấy máu đỏ dính lên đầu ngón tay.

"Không sao đâu" thấy Tống Phi hoảng hốt, phản ứng đầu tiên của tôi lại là trấn an em ấy: "Không đau đâu".

Tôi giật giật khóe môi, cố gắng nở một nụ cười để chứng minh độ tin cậy trong lời nói của mình. Sau đó quay người bỏ lại một câu "Anh đi vệ sinh" và bỏ chạy.

10.

Ta dùng nước, lau chùi đi phần máu trên trán. Tóc mái ướt sũng rối bù, rủ xuống trán.

Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông vừa chật vật lại buồn cười trong gương, nhớ lại lần đầu tranh cãi giữa tôi và Tống Phi.

Đó là vì một lá thư.

Khi chúng tôi còn đôi mươi, Tống Phi đã viết cho Chu Tri Lâm một bức thư tình và nhờ tôi đưa cho anh ta.

Chu Tri Lâm không muốn bức thư ấy, liền thuận tay ném nó vào thùng rác bên cạnh anh ta.

Tôi đã nhặt nó lên và tự lừa dối mình rằng lá thư này thuộc về tôi. Bao năm nay, tôi vẫn luôn cất giữ lá thư này, tâm trạng không vui cũng đọc, lúc buồn cũng đọc, với tôi từ lâu nó đã không còn là một lá thư.

Tuy nhiên, khi tôi trở về từ công ty và muốn lấy nó ra khỏi ngăn kéo, tôi phát hiện nó đã biến mất.

"Chỉ là một mảnh giấy rách, cũng không phải viết cho anh."

Tống Phi dời tầm mắt từ điện thoại sang tôi, cong môi nói: "Anh giữ lại nó không thấy phiền à"

"Vậy em cũng không nên..."

"Không nên cái gì?" Không nên xé nó sao? "Tống Phi đứng lên, tắt điện thoại di động, ngã người xuống giường cao giọng nói "Anh thấy tôi không nên đưa nó cho anh đúng không? ”

"Tôi thấy lúc đó tôi mắt mù mới cho rằng anh sẽ giúp tôi đưa nó cho Tri Lâm, nếu không phải hôm nay tôi phát hiện, tôi còn không biết anh là loại người này!"

Tình huống sau đó giống như như trước đây, kết thúc với vết thương trên trán của tôi. Tôi nhìn vào gương cười khổ một chút, thấp giọng mắng một câu.

"Không có tiền đồ."

Chẳng phải chỉ là không có tiền đồ sao, một người đàn ông đến mức này thực sự đã mất đi tiền đồ rồi.
Bình Luận (0)
Comment