"Điện hạ, ngươi......"
Kỳ Văn giật mình, nghĩ thầm vị Nhị hoàng tử này sẽ không vì vậy mà mang thù chứ.
Chỉ thấy Yến Dĩ Tuần càng lúc càng gần, cho đến lúc gần trong gang tấc Kỳ Văn liền mím môi.
Nên mặt đối mặt hay để hắn làm tới đây.
Hai người đã bái thiên địa, nếu Yến Dĩ Tuần muốn làm chuyện gì đó với mình thì thật là không có lý do để cự tuyệt.
Nhưng mà hai nam nhân, dù không làm được thì người khác cũng không biết đâu nhỉ?
Trong lúc nhất thời đầu óc ngây ngốc, Kỳ Văn muốn duỗi tay đẩy người ra, lại bị Yến Dĩ Tuần dùng một tay siết chặt hai cổ tay.
Yến Dĩ Tuần quanh năm tập võ, với sức lực này Kỳ Văn sao có thể phản kháng, chỉ chốc lát Kỳ Văn đành bất lực nằm yên.
Hai bên trái phải đều không giãy giụa được, chi bằng tiết kiệm chút sức lực.
Kỳ Văn rất tự giác nằm yên, nhắm chặt hai mắt mặc cho Yến Dĩ Tuần tùy ý muốn làm gì thì làm.
Y cảm thấy Yến Dĩ Tuần cách mình rất gần, nhưng không có nụ hôn nào hôn xuống như tưởng tượng.
Hắn thấp giọng nói: "Thất lễ."
Thất lễ? Thất lễ cái gì.
Ngay sau đó Kỳ Văn liền hiểu thất lễ trong miệng Yến Dĩ Tuần là nói cái gì.
Nhị hoàng tử lãnh đạm trong mắt Kỳ Văn giờ phút này lại ghé sát vào bên tai y bắt chước hôn hôn, còn phát ra tiếng hừ nhẹ đầy xấu hổ!
Yến Dĩ Tuần cố ý phát ra âm thanh đứt quãng, hơi thở ấm áp phả bên tai gần trong gang tấc.
Kỳ Văn lập tức sửng sốt, nhất thời không để ý đến chuyện thẹn thùng.
Yến Dĩ Tuần đang làm gì vậy?!
Y tự nhiên cảm thấy mình hình như đang nằm mơ, trong lúc hoảng hốt Kỳ Văn nhớ tới mình đã từng đọc quá một chương thiên văn, trong đó có nhắc tới thiện khẩu kỹ giả.*
* Thiện khẩu kỹ giả: người nói tiếng bụng
Có lẽ cảm thấy chưa đủ gần gũi, Yến Dĩ Tuần vươn tay ra phía sau Kỳ Văn, nhẹ nhàng sờ sờ đầu giường.
Kỳ Văn:?
Không cho Kỳ Văn quá nhiều thời gian để phản ứng, Yến Dĩ Tuần nhẹ nhàng đẩy bả vai Kỳ Văn xuống bằng tay phải, còn tay trái thì rung mạnh chiếc giường gỗ.
Chóp mũi cao thẳng của Yến Dĩ Tuần chạm vào gương mặt Kỳ Văn, tiếng ván giường kẽo kẹt cùng tiếng hừ nhẹ cứ vậy truyền đến bên tai.
Kỳ Văn hoàn toàn không cần làm bất cứ động tác nào, Yến Dĩ Tuần có thể tự mình tự biên tự diễn.
Chỉ sợ một động tác của Kỳ Văn cũng có thể phá hỏng màn trình diễn của Yến Dĩ Tuần.
......?? Vậy ra Yến Dĩ Tuần thích như vậy sao!
Bị Yến Dĩ Tuần đẩy ngã xuống khiến Kỳ Văn thoáng sửng sốt, nháy mắt liền mặt đỏ tai hồng.
Yến Dĩ Tuần chẳng lẽ là có sở thích độc đáo nào đó?
Vậy, vậy những ngày sau......!Vẻ mặt Kỳ Văn ngây ra, nhưng vẫn duy trì tư thế nằm thẳng.
Động cũng không được, không động cũng không được.
Y sợ mình hơi động một chút sẽ làm Nhị hoàng tử mất hứng, nhưng nếu không động thì sẽ tự ủy khuất chính mình, rơi vào thế khó xử.
Nếu ta phạm phải tội gì thì thà để cho hình bộ đương triều tới trừng trị ta, chứ đừng bắt ta nghe Nhị hoàng tử biểu diễn khẩu kỹ (tiếng bụng).
Kỳ Văn thầm nghĩ.
Tê quá, thật sự đã tê lắm rồi.
Kỳ Văn khẽ cắn môi nghiêng đầu, ý nói cho hắn biết khả năng nhẫn nhịn tuyệt vời của mình.
Lúc nghiêng đầu qua, Kỳ Văn phát hiện, dưới ánh nến trong phòng, cái bóng của mình và Yến Dĩ Tuần đang lập lòe phản chiếu trên tường, thoạt nhìn giống như hai người đang thực hiện theo lễ Chu Công (*), kết hợp với tiếng bụng của Nhị hoàng tử quả thực rất chân thật.
(*) Vào thời Tây Chu, Chu Công là người phò tá Thiên tử chế định lễ giáo và lễ nghi trong việc cưới xin.
Ông đề cập bảy bước trong hôn sự gồm: Nạp thái (trao lễ vật), vấn danh (hỏi tên tuổi), nạp cát (xem tuổi), nạp trưng (trao sính lễ), thỉnh kỳ (định ngày thành hôn), thân nghinh (rước dâu), và đôn luân (động phòng).
Trong truyện đang nói đến bước cuối nhé.
Thì ra là thế.
Kỳ Văn vốn thích giúp đỡ người khác, nếu Nhị hoàng tử đã muốn như vậy, y tự nhiên sẽ cố hết sức để thỏa mãn hắn.
Kỳ tiểu thế tử thông minh từ nhỏ, y quyết định thêm chút gia vị để màn độc diễn này sinh động và chân thực hơn một chút.
Yến Dĩ Tuần vẫn luôn chú tâm làm chuyện của mình, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nam mềm mại vang lên: "Ưm ~"
Phần lưng của Nhị hoàng tử thoáng chốc cứng đờ.
Đã phóng lao đành phải phi theo lao, Nhị hoàng tử chỉ có thể căng da đầu mà tiếp tục diễn.
Một lúc lâu sau...
Sự thật đã chứng minh, lùi một bước trời cao biển rộng, tóm lại là luôn có thời điểm liễu ám hoa minh (*).
Giằng co ước chừng trong thời gian một chén trà nhỏ, Nhị hoàng tử cuối cùng cũng có chút thương xót mà dừng lại hành động của mình.
(*) "Liễu ám hoa minh" - 柳暗花明: Ngụ ý rằng khi gặp đường cùng sẽ luôn xuất hiện tia hy vọng tốt đẹp hơn.
Kỳ Văn vốn đã rên la một lúc lâu nên giọng có chút khàn khàn, âm thanh phát ra khá mệt mỏi: "Điện hạ thật là...hăng hái nha."
Người bình thường chưa chắc đã "hăng hái" như vậy.
Yến Dĩ Tuần ngồi dậy, ngữ khí như cũ lãnh đạm, cứ như những âm thanh đứt quãng mới vừa rồi không phải do hắn phát ra: "Xin lỗi."
Hắn tiện đà giải thích nói: "Vừa nãy ở ngoài phòng có người, có lẽ là muốn quan sát chúng ta hành phòng*.
Cho nên bất đắc dĩ mới ra hạ sách này."
*Hành phòng: làm chuyện đó
Kỳ Văn xấu hổ cười, đang muốn tỏ ra là mình đã hiểu, nhưng hai chữ "hiểu rồi" lại treo trên miệng không nói thành lời.
Trái lương tâm quá rồi.
Y không hiểu, không muốn hiểu, không thể hiểu.
Dù có là người bình thường cũng không chịu nổi chuyện xấu hổ vừa rồi..