Trên tường bên ngoài hành lang, những tấm thiệp tân hôn màu đỏ được dán khắp nơi: "Bách niên hảo hợp", "Hỉ kết lương duyên", "Vĩnh kết đồng tâm"...
Nhưng lại chẳng có chút không khí vui vẻ nào.
Trong không khí lảng vảng tiếng khóc lúc ẩn lúc hiện, vừa âm u vừa thê lương, lọt vào tai mọi người, khiến ai cũng rùng mình.
“Đi nhanh đi!” Tào Lâm và Đào Oánh Oánh bịt tai lại, sợ hãi thúc giục mọi người rời khỏi đây.
Khương Chi theo họ bước nhanh vào căn phòng tiếp theo.
Nhìn cách bài trí, đây có lẽ là phòng tân hôn. Bức tường đối diện cửa treo ảnh cưới, nhưng đầu của chú rể đã bị khoét đi, để lại một lỗ đen. Bức ảnh cưới vui tươi bỗng trở nên đáng sợ.
Bên dưới bức ảnh cưới là một chiếc giường đôi, chăn cưới màu đỏ thẫm trông càng kỳ quái dưới ánh sáng mờ ảo.
“Cứu mạng! Có người muốn giết tôi!”
Một người đàn ông mặc vest đen, loạng choạng chạy ra từ một cánh cửa khác, vẻ mặt hoảng hốt, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
Sau đó, một người phụ nữ giận dữ tay cầm dao gọt trái cây xuất hiện ở cửa. Cô ta mặc váy cưới màu trắng, tóc tai rối bù, lớp trang điểm lem luốc. Đường kẻ mắt đen bị nhòe đi, trông giống mắt gấu trúc. Thêm đôi môi đỏ máu, cả người cô ta toát ra vẻ điên cuồng: “Tao sẽ giết mày!”
“Cứu tôi, làm ơn, cứu tôi!” Người đàn ông đột nhiên túm lấy cánh tay Bành Tử Bình, lớn tiếng cầu xin.
Bành Tử Bình giật mình, theo phản xạ dùng sức đẩy anh ta ra: “Tránh ra!!”
“Xem mày còn chạy đi đâu nữa!” Cô dâu đã chạy đến trước mặt người đàn ông, vung dao lên định chém.
“A!” Người đàn ông hoảng hốt kêu lên, vừa bò vừa lăn trốn ra sau lưng họ.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, mọi người đều ngớ ra, không phân biệt được đây là diễn viên của nhà ma hay là du khách. Nhưng họ rất hiểu ý nhau, cùng tránh sang một bên, khiến người đàn ông đứng trơ ra trước mặt cô dâu.
“Đừng... đừng giết tôi, xin cô đấy...” Người đàn ông ngồi bệt xuống đất, van xin thảm thiết, vừa bò vừa lùi về phía sau, cho đến khi bị dồn vào góc tường, không còn đường lui.
“Ha ha ha.” Cô dâu nhìn người đàn ông một cách lạnh lẽo, khóe miệng cong lên nụ cười quái dị khiến người ta rợn tóc gáy. Cô ta đột nhiên giơ con dao gọt trái cây lên không chút do dự đâm vào bụng người đàn ông.
Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Người đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, giãy giụa vài cái rồi nằm im bất động.
Cả nhóm hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn người đàn ông nằm trên sàn.
Chết thật rồi sao?!
Đào Oánh Oánh run rẩy chỉ vào người đàn ông, run giọng nói: “Giết... giết người rồi, người phụ nữ kia giết người rồi!!!”
Khương Chi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Sao lại tắt thở nhanh vậy?
Giả thôi đúng không?
Chú rể và cô dâu... lại còn ở trong phòng tân hôn, hai người này chắc chắn là diễn viên của nhà ma.
Cô lặng lẽ dùng đèn pin chiếu vào vết thương của người đàn ông, không có một vết máu nào.
Khương Chi vừa định nói với họ đây chỉ là diễn kịch, thì thấy chú rể đã chết mở mắt, bò dậy từ dưới đất. Anh ta nắm tay cô dâu, như thể vở kịch đã kết thúc, hơi cúi đầu chào cả nhóm rồi nhanh chóng rời đi mà không nói lời nào.
Cả nhóm người đứng ngây ra tại chỗ.
Bành Tử Bình là người đầu tiên phản ứng, anh ta nhảy cẫng lên vì phấn khích: “Ôi mẹ ơi! Hóa ra là diễn kịch, suýt nữa thì bị lừa rồi!”
Trần Lợi mừng thầm, tấm vé này thật sự rất đáng giá! Tấm vé ba trăm tệ đã khiến anh ta đau lòng từ nãy đến giờ, nhưng bây giờ thì anh ta thực sự vui vẻ. Thật sự quá đáng tiền!
“Ôi trời, vừa nãy thật sự sợ chết khiếp!”
“Đỉnh thật!”
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy trò này nên ai cũng trầm trồ. Ngay cả Khương Chi cũng cảm thấy thú vị.
【Ối dồi ôi, còn có trò này nữa à, k*ch th*ch thật!】
【Làm tôi cũng muốn đến xem thử, nhà ma này ở đâu vậy?】
【Tôi suýt nữa thì báo cảnh sát rồi!】
【Tôi cũng muốn đi, lập team không?】
【Xì, mấy người làm quá rồi. Tôi đã sớm biết là giả rồi.】
Lượt bình luận trong livestream tăng nhanh đến chóng mặt, số người xem trực tiếp nhảy thẳng lên 427 người.
Không chỉ những người trong phòng, khán giả xem livestream cũng kinh ngạc trước cảnh vừa rồi, họ nôn nóng muốn biết tiếp theo sẽ có những điều k*ch th*ch nào nữa, không ngừng spam yêu cầu cả nhóm đi tiếp.
Trần Lợi cầm lấy điện thoại, nhìn số người xem trên màn hình, cười không khép được miệng. Đây là lần đầu tiên kênh của anh ta có hơn ba trăm người xem trực tiếp!
Tâm trạng anh ta tốt hẳn lên. Thấy bình luận đang giục, anh ta vung tay ra hiệu cho cả nhóm: “Đi thôi, chúng ta đến chỗ tiếp theo!”
Con đường phía trước tối đen, không thấy điểm cuối.
“Tối quá, tôi không đi trước đâu.” Đào Oánh Oánh sợ hãi lùi về giữa, để Trần Lợi và Bành Tử Bình dẫn đầu.
Khương Chi không hề hoảng sợ, cô phải đi song song với bọn họ để chiếu sáng.
Không hiểu sao, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của mấy người bên cạnh, cố gắng đi từng bước thận trọng, cô lại cảm thấy không sợ hãi nữa.
Trần Lợi đi đầu. Phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn. Để không bị vấp phải thứ gì dưới đất trong bóng tối, anh ta cẩn thận lần mò trên tường đi từng chút một.
“Đây hình như là một phòng học.” Trần Lợi nói.
Khương Chi nghe vậy liền chiếu đèn pin về phía trước, chỉ thấy một cánh cửa gỗ loang lổ. Tấm ván gỗ cũ nát vốn được sơn một lớp sơn màu xanh, giờ đã bong tróc gần hết. Trên cánh cửa còn vẽ một vòng tròn lớn, bên trong viết chữ “tháo dỡ”, càng thêm phần hoang tàn.
“Két—"
Cả nhóm đẩy cửa bước vào.
Một lớp học lâu đời hiện ra trước mắt.
Tường đã ngả vàng, bàn học lộn xộn ở giữa phòng, phủ một lớp bụi dày.
Có vẻ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Nguồn sáng duy nhất đến từ một bóng đèn khẩn cấp bên trái khung cửa. Một trong hai bóng đèn đã vỡ, bóng còn lại chỉ đủ để cả nhóm nhìn rõ môi trường xung quanh.
“Mọi người đoán xem, ở đây sẽ diễn ra vở kịch hay ho gì đây?” Bành Tử Bình xoa xoa tay, giọng đầy mong đợi.
Khương Chi cảm thấy Bành Tử Bình này hơi giả tạo. Rõ ràng là nhát gan, gặp phải thứ gì đáng sợ thì trốn nhanh hơn ai hết, nhưng lại cứ thích tỏ vẻ tìm kiếm cảm giác mạnh.
“Tôi cũng muốn biết.” Trần Lợi thì khác, đầu óc anh ta chỉ nghĩ đến chuyện livestream. Anh ta thực sự mong đợi có NPC đáng sợ hơn xuất hiện.
“Thôi đừng nói nữa, tìm lối ra trước đã. Lát nữa mà có người xông vào thì biết đường nào mà chạy.” Tào Lâm từ từ lần mò dọc theo tường lớp học. Chỉ có tìm được lối ra cô mới cảm thấy yên tâm.
Đào Oánh Oánh, Trần Lợi và Bành Tử Bình vẫn đang líu lo bàn tán về cảnh tượng vừa rồi, không ai đáp lời Tào Lâm. Cô đành nói với Khương Chi: “Đái Lam, chiếu sáng giúp tớ, không thì chẳng nhìn rõ gì.”
【Đi nhà ma mà còn bật đèn thì tôi chịu.】
【Độ sáng cao quá, chẳng sợ gì nữa.】
【Tôi cũng nghĩ có ánh sáng thì không đáng sợ nữa rồi.】
【Ánh sáng mờ hơn được không?】
【Người ta không chiếu sáng thì lấy gì mà xem?】
“Được.” Khương Chi đáp một tiếng. Cô nhìn Tào Lâm mò mẫm khắp phòng học một vòng, lòng bàn tay cũng dính đầy bụi, nhưng vẫn không tìm thấy lối ra.
“Tôi nói này, các cậu còn muốn ra ngoài không?” Tào Lâm quay lại, thấy họ chỉ lo trò chuyện mà không giúp đỡ, cô có chút bực mình.
“Tìm, tìm ngay đây!” Bành Tử Bình cười xòa.
Đào Oánh Oánh nhớ đến lối ra là cái quan tài kia, lòng vẫn còn sợ hãi: “Sẽ không... lại là kiểu lối ra kỳ quái nào nữa chứ?”
Vừa dứt lời, bóng đèn khẩn cấp đột nhiên tắt, cả lớp học chìm vào bóng tối.
“Đinh đong đing đong...”
Trên đầu vang lên tiếng chuông tan học trầm đục, mỗi tiếng đều đập mạnh vào màng nhĩ, khiến mọi người hoảng loạn.
“Đến rồi, đến rồi!” Hai cô gái nhát gan Đào Oánh Oánh và Tào Lâm lập tức ôm chặt lấy nhau.
“Sợ cái gì?” Bành Tử Bình khinh thường nói.
“Đúng vậy, không cần sợ. Lát nữa có gì xuất hiện, Bành Tử sẽ chắn cho các cậu.” Trần Lợi trêu chọc Bành Tử Bình, vui vẻ đáp lại.
“Nói đúng lắm, nhiệm vụ tìm lối ra giao cho cậu đấy.” Tào Lâm hùa theo.
Bành Tử Bình không ngờ Trần Lợi cũng hùa vào, có chút xấu hổ, đành chữa thẹn: “Mấy cậu đúng là lũ nhát gan...”
Bốn người chỉ lo cãi nhau, chỉ có Khương Chi nhận ra có một tia sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ đối diện. Cô vội ngắt lời họ: “Mọi người nhìn kìa, bên đó có ánh sáng, có khi nào đó là lối ra không?”
Cả bốn người đồng loạt dừng lại, nhìn về phía cửa sổ. Đào Oánh Oánh lập tức có tinh thần: “Bành Tử, lúc nãy cậu không phải đã hứa tìm lối ra sao, cơ hội đến rồi, mau đi đi!”
“Giục cái gì mà giục?” Bành Tử Bình miễn cưỡng đi về phía cửa sổ, chậm chạp như một con ốc sên.
Để anh ta một mình đẩy cửa sổ ra thì không đời nào. Lỡ có thứ gì đáng sợ bất ngờ xông vào thì sao?
Bành Tử Bình cẩn thận áp sát vào cửa kính, cố gắng nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Đúng lúc đó, một khuôn mặt phụ nữ đột nhiên thò lên từ bên dưới. Nếu không có lớp kính chắn, hai khuôn mặt giờ đây chắc chắn đã dính sát vào nhau.
Bành Tử Bình nhìn khuôn mặt bị phóng đại trước mắt, với ánh đèn xanh chiếu từ dưới cằm lên, trông như một con quỷ. Anh ta run rẩy, mềm nhũn chân, ngã phịch xuống đất.
Những người phía sau bị cái đầu to của Bành Tử Bình che khuất tầm nhìn, không biết anh ta đã nhìn thấy gì, chỉ thấy anh ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngồi phịch xuống đất.
Nhờ hành động của anh ta, bầu không khí kinh dị giảm đi một nửa, mọi người không còn thấy đáng sợ nữa.
Khương Chi cố gắng mím chặt môi, sợ mình sẽ bật cười thành tiếng.
Đào Oánh Oánh cuối cùng cũng có cơ hội, cô chống nạnh, không chút thương tiếc mà chế giễu: “Ha ha ha ha, cái dáng vẻ nhát gan của cậu mà còn dám cười người khác à, ha ha ha... Chịu thua đi thôi!”
Bành Tử Bình xấu hổ đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi quay lại, không chịu thua: “Con ma nữ kia đột nhiên xuất hiện, lại còn ở gần tôi như thế, là người thì ai mà chẳng sợ!”
“Đúng, đúng, cậu nói đúng hết.” Đào Oánh Oánh cười rất vui vẻ.
Tào Lâm hỏi: “Lần này ai đi?”
“Tôi đi.” Khương Chi nói.
Đào Oánh Oánh ngạc nhiên: “Cậu không sợ sao? Vừa nãy có con ma nữ xuất hiện ở đó đấy.”
Khương Chi cười: “Chính vì ma nữ đã xuất hiện rồi nên tôi mới dám đi. Cái trò dọa người này sẽ không lặp lại lần thứ hai đâu, nếu không thì chán lắm.”
Đi đến bên cửa sổ, Khương Chi đẩy cửa ra, nhanh nhẹn trèo ra ngoài. Sau khi nhìn xung quanh, cô chắc chắn không có thứ gì đáng sợ, sau đó vẫy tay với những người bên trong: “Không có ai, mọi người mau ra đây đi.”
Bốn người bên trong trao đổi với nhau. Đào Oánh Oánh nhún vai một cách hiển nhiên rồi kéo Tào Lâm đi ra trước. Khương Chi đứng ngoài giúp họ. Sau khi hai cô gái ra ngoài, cô thấy Trần Lợi vẫn đang nói gì đó với Bành Tử Bình, sau đó Bành Tử Bình nhíu mày gật đầu, rồi cả hai mới đi ra.
Khương Chi cảm thấy cô có lẽ đã đoán được Trần Lợi và Bành Tử Bình nói gì.
Bành Tử Bình dường như đã buông xuôi, không còn diễn nữa. Anh ta cùng Đào Oánh Oánh và Tào Lâm đồng thanh hét, cùng nhau ôm đầu chạy loạn xạ...
“Tôi nói thật nhé, tôi sợ nhất là những chỗ nhỏ như thế này. Chỗ rộng thì còn có chỗ trốn, chứ chỗ bé tí thế này thì trốn vào đâu.” Bành Tử Bình cẩn thận liếc nhìn hành lang hẹp phía trước, nói ra suy nghĩ của mình.
Anh ta giờ khác hẳn với Bành Tử Bình cứng đầu, chết cũng không nói chữ sợ lúc nãy.
“Trần Lợi, cậu đi trước đi.” Bành Tử Bình đẩy Trần Lợi lên.
Khương Chi hướng điện thoại vào hành lang phía trước. Không gian hẹp không đủ cho hai người đi song song, chỉ có thể đi từng người một. Điều này thì không sao, vấn đề chính là hàng chục cánh tay dính đầy máu thò ra từ các lỗ hổng trên tường khiến người ta chùn bước.
Đào Oánh Oánh đột nhiên nói một câu: “Để Đái Lam đi trước đi.”
Cô hơi nghiêng đầu, chớp mắt với Khương Chi một cách đáng yêu: “Tôi thấy trong nhóm chúng ta, Đái Lam là người dũng cảm nhất.”
“...” Khương Chi liếc nhìn cô ta một cái, thầm nghĩ, lúc này mà được khen thì có vẻ không phải chuyện tốt lành gì.
“Đái Lam, đừng nhát gan vậy, những cánh tay đó là giả thôi, có gì mà sợ!” Trần Lợi hùa theo.
“Đi nhanh đi!”
Nhát cái đầu anh!
Khương Chi thầm mắng một câu trong lòng. Nếu không phải buộc phải ở lại đây, cô đã muốn bỏ đi ngay lập tức.
Thôi kệ, lười đôi co với họ. Cô xoay người bước vào hành lang.