Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 30

Trần Lợi không mua bếp gas nên chỉ có thể dùng củi để đun nước. Nhưng lại nảy sinh một vấn đề, nên đốt lửa ở đâu?

"Cứ đốt ở đây đi." Có người sợ nóng, không muốn ra ngoài phơi nắng.

"Không hay lắm đâu. Lỡ có hỏa hoạn thì sao?" Khương Chi thấy không chỉ ở sảnh chính mà cả ở lối vào nhà hàng và trên tường đều dán mấy tấm biển cấm lửa màu đỏ.

"Bên ngoài có nhiều cỏ và cây cối như vậy, chẳng phải cũng dễ cháy sao? Đốt ở đâu cũng vậy, vậy thì cứ ở trong này đi."

"Được rồi, vậy đốt ở trong này. Lát nữa mọi người nhớ cẩn thận một chút."

Ngoài những đồ ăn Trần Lợi mang theo, mọi người cũng tự mua thêm đồ ăn vặt.

Thấy Lư Chính Văn mang vào một thùng bia, Bành Tử Bình mừng rớt nước mắt. Anh ta vỗ vai Lư Chính Văn, liên tục gọi "huynh đệ tốt."

Trần Lợi móc bật lửa trong túi quần ra định châm lửa, chẳng hiểu sao lại không bật lên được. Trong lòng anh ta hoài nghi, chẳng lẽ bật lửa hỏng rồi?

Chu Tiêu đột nhiên nói một câu khiến người ta rợn tóc gáy: "...Hay là, họ không muốn chúng ta đốt lửa ở đây?"

"Họ" là ai thì không cần nói cũng tự hiểu.

Tất cả mọi người rùng mình.

"Đừng có dọa người chứ!" Đào Oánh Oánh xoa xoa cánh tay: "Cậu xem này, tôi nổi hết cả da gà rồi."

"Để tôi thử." Lư Chính Văn cầm lấy bật lửa, sau khi đánh vài cái thì cuối cùng cũng lên lửa.

Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nồi nước sôi, mì gói đã ngâm xong, mọi người đang cầm bát chuẩn bị ăn thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu lớn.

"Khoan đã!"

Suýt chút nữa thì Trần Lợi quên mất chuyện của nhà tài trợ. Anh ta vội vàng ngăn mọi người lại rồi chạy ra ngoài mang vào mấy chai sữa và một gói yến mạch.

Mọi người đều biết Trần Lợi đã nhận được hai hợp đồng quảng cáo.

"Trần Lợi, cậu gấp cái gì chứ?" Bành Tử Bình bất lực nhìn anh ta: "Có phải chỉ ở lại một ngày đâu, tối nay hoặc ngày mai quay cũng được mà!"

"Cậu lắm lời quá!" Trần Lợi lườm anh ta một cái. Sau đó, anh ta đưa cho mỗi người một cái bát nhựa trong suốt, yêu cầu họ ăn vài thìa yến mạch ngâm sữa.

Vừa thử một miếng, mặt Bành Tử Bình lập tức nhăn lại như trái khổ qua: "Ôi trời, cái quái gì thế này, khó ăn quá!"

"Mùi vị đúng là không ngon thật."

"Để tôi nếm thử... phì phì... sao mà ăn nổi chứ!"

"Tôi chưa bao giờ ăn loại yến mạch nào khó ăn đến vậy."

Mọi người đều chê bai không ngừng. Trần Lợi đành nói: "Mọi người diễn một chút được không? Dù khó ăn thì cũng làm ơn giả vờ như rất ngon đi, coi như tôi van xin mọi người đấy, không thì tiền quảng cáo bay mất!"

"Thôi được rồi." Cuối cùng, mọi người miễn cưỡng gật đầu.

"Yến mạch ngâm sữa... thật... thật ngon..." Trong ống kính, mấy chai sữa và một gói yến mạch được đặt nổi bật ở giữa. Mọi người cầm thìa, cố gắng nở nụ cười, trông gượng gạo không thể tả.

Trần Lợi: "Biểu cảm tự nhiên lên, tự nhiên hơn nữa!"

Nhìn vẻ mặt nói một đằng làm một nẻo của họ, Khương Chi dùng tay che miệng, cố nén cười.

Cuối video, Trần Lợi không quên dặn dò: "Mọi người mua hàng nhớ ghi tên tôi vào phần ghi chú của đơn hàng để được giảm giá 20% nhé!"

Buổi trưa, sau khi ăn no nê thì cơn buồn ngủ ập đến.

"Tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi?" Đào Oánh Oánh đề nghị.

Chu Tiêu nói: "Tôi cũng hơi buồn ngủ."

Sau khi ăn no, Bành Tử Bình lập tức lấy lại tinh thần, mặt không còn trắng bệch, chân cũng không còn bủn rủn nữa: "Mấy cậu con gái đi ngủ đi, ba đứa con trai bọn tôi đi khám phá tiếp, mọi người thấy sao?" Vừa nói, anh ta vừa nhìn Trần Lợi và Lư Chính Văn.

Lư Chính Văn nói: "Tôi không có ý kiến."

Trần Lợi nhìn cái khe vỡ trên cửa sổ phía trước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vẫn nên đi cùng nhau thì hơn. Dù sao nơi này đã hoang phế nhiều năm, nhiều chỗ đã xuống cấp, đi cùng nhau sẽ an toàn hơn. Lỡ có chuyện gì còn có người giúp đỡ."

"Với lại, hôm nay chúng ta nên làm quen với môi trường ở đây, ngày mai chính thức quay phim sẽ không bị lạc đường."

Dập tắt lửa, những đồ vật khác để lại đó, sáu người tiếp tục đi về phía trước.

Họ đến một quán bar.

Khương Chi thấy trên quầy bar vẫn còn hơn chục chai rượu ngoại mà cô không quen. Những chai thủy tinh nhiều màu sắc, có cái đã cạn, có cái đã uống được một nửa, có cái thậm chí còn chưa mở.

"Ôi, chai này hình như không rẻ đâu nhỉ, Trần Lợi có muốn uống một ly không?" Bành Tử Bình cầm chai rượu duy nhất mà anh ta biết tên, lắc lắc trước mặt Trần Lợi. Anh ta chỉ mới thấy loại rượu này trên TV.

"Không biết hết hạn bao lâu rồi. Cậu cứ giữ mà uống đi, có trúng độc thì không ai đưa cậu đi bệnh viện đâu đấy." Trần Lợi lườm anh ta một cái.

"Tôi đùa thôi mà, có uống thật đâu." Bành Tử Bình đáp.

Lư Chính Văn thấy một chai màu xanh lá, trên đó toàn là tiếng Anh. Trông có vẻ không rẻ, anh ta cầm lên lắc lắc: "Chai này hình như còn mới. Chắc là rượu nho, uống được không?"

"Thôi đừng." Chu Tiêu nói: "Nhưng mà, nhìn cũng tiếc thật đấy. Sao lúc đó họ không mang theo nhỉ?"

Trần Lợi chợt lóe lên ý tưởng, những thứ này chính là đạo cụ có sẵn!

"Không tiếc đâu." Trần Lợi nói: "Lát nữa chúng ta quay cảnh siêu nhiên có thể dùng chúng làm đạo cụ...Này, các cậu cẩn thận đấy, đừng làm vỡ!"

Trần Lợi cẩn thận cất những chai rượu đi, đặt xuống đất và còn tìm một cái khăn để đậy lên, cứ như thể sợ có ai đó ăn cắp.

Sau hai ngày tiếp xúc, Khương Chi cảm thấy Trần Lợi, Đào Oánh Oánh và Bành Tử Bình không có vấn đề gì. Tuy tính cách không hợp, nhưng họ không giống người xấu.

Có phải là hai người mới đến kia không?

Hay là, nguy hiểm lần này không phải là người, mà là... ma?

Khu nghỉ dưỡng này đóng cửa vì trận hỏa hoạn, hẳn là đã có rất nhiều người chết.

Trong đầu Khương Chi đột nhiên xuất hiện hai chữ: Oán hồn.

Trận hỏa hoạn chắc chắn là một manh mối rất quan trọng. Bằng mọi giá, cô phải tìm ra nguyên nhân vụ cháy năm đó.

Cuối hành lang có một khu hồ bơi trong nhà. Dép nhựa và đồ bơi vứt lung tung trên sàn. Nước trong hồ đã cạn, những viên gạch men trắng trên thành hồ giờ đã chuyển sang màu vàng xỉn bẩn thỉu. Dưới đáy hồ là một lớp rêu đen dày, bốc ra mùi hôi thối khó chịu.

Đào Oánh Oánh nhăn mặt, liên tục lấy tay phe phẩy trước mũi, thúc giục: "Thối quá, đi mau đi!"

Rời khỏi đó, cả nhóm đi ra phía sau khách sạn. Dưới con đường nhỏ rợp bóng cây là những bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

Sau một vòng khám phá, quay lại khách sạn, Đào Oánh Oánh thực sự không còn tinh thần để đi tiếp: "Trần Lợi, em đi không nổi nữa, cần nghỉ ngơi một chút."

Khách sạn lớn như vậy không thể đi hết trong một lần. Trần Lợi nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ rồi, đúng là nên để mọi người nghỉ ngơi. Anh ta nói: "Chúng ta lên lầu tìm một căn phòng nào đó tạm nghỉ."

Hành lang tầng hai tối om, tất cả các phòng đều đóng chặt. Không có một chút gió, xung quanh im lặng đến rợn người.

Đào Oánh Oánh chùn bước: "Hay là... chúng ta nghỉ ở tầng một đi. Em thấy nhà hàng lúc nãy cũng được mà."

Trần Lợi nói: "Đã lên tới đây rồi thì xem qua một chút rồi hãy đi."

Trần Lợi đẩy cửa phòng đầu tiên bên trái ra. Khương Chi đứng sau anh ta, chỉ cảm thấy một mùi mốc nồng nặc xộc vào mũi. Sau nhiều năm, mùi mốc càng trở nên nặng hơn khi cánh cửa được mở ra.

Khương Chi đi đến cửa sổ, kéo rèm, vội vàng mở cửa ra cho thoáng.

Ánh nắng chiếu vào, có thể nhìn thấy rõ những hạt bụi lơ lửng trong không khí.

Đây là một căn phòng có hai giường. Có lẽ nhờ tránh được ánh sáng và không có gió lùa, căn phòng này trông không giống như bị bỏ hoang từ lâu. Chăn ga trên hai chiếc giường lộn xộn, phủ một lớp bụi dày, nhưng nếu dọn dẹp một chút thì hoàn toàn có thể ngủ được.

Đào Oánh Oánh tỏ vẻ hài lòng với căn phòng: "Chúng ta nghỉ ở đây đi!"

Khương Chi muốn lên tầng thượng kiểm tra tình hình: "Tôi muốn lên xem một chút, lát nữa sẽ quay lại tìm mọi người."

Chu Tiêu cũng nôn nóng muốn đăng bài lên mạng xã hội. Nghe Lư Chính Văn nói trên tầng thượng sóng tốt, cô ấy cũng muốn đi theo.

Cuối cùng, mọi người quyết định cùng nhau lên tầng thượng.

Càng lên cao, các phòng càng được trang trí sang trọng hơn. Mọi người đều rất hài lòng với các căn phòng ở tầng bốn, nhưng nghĩ rằng tầng năm còn tốt hơn nữa nên vẫn tràn đầy mong đợi tiếp tục đi lên.

Kết quả lại hoàn toàn thất vọng.

Cách bài trí phòng ở tầng năm đúng là tinh tế hơn tầng bốn. Nhưng thật đáng tiếc, vì trận hỏa hoạn ở tầng sáu, lúc đó cần một lượng nước lớn để dập lửa. Những dòng nước đen ngòm đó đã ngấm qua tường, khiến trần nhà tầng năm bong tróc từng mảng lớn, nước bẩn nhỏ khắp nơi, chăn ga màu trắng thì mốc meo bốc mùi, hoàn toàn không thể ngủ được.

Cả nhóm lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối rồi tiếp tục đi lên.

Đến tầng sáu, họ lại một lần nữa bị sốc.

Nơi đây cứ như Trái Đất sau khi con người biến mất.

Cỏ dại mọc cùng với đống đổ nát.

Không có một nơi nào còn nguyên vẹn, tất cả mọi thứ đều bị cháy thành màu đen, hoang tàn và đổ nát.

Những loài thực vật xâm lấn như dương xỉ và rêu dường như đã an cư lạc nghiệp ở đây. Chúng bao phủ màu đen của tro bụi, tạo thành một tấm thảm xanh mướt trên mặt đất.

Có một vẻ đẹp tàn lụi rất riêng.

Bành Tử Bình không biết phải miêu tả cảnh tượng trước mắt ra sao, chỉ nghĩ được một câu: “Nơi này rất thích hợp để quay phim kinh dị.”

Trần Lợi gật đầu đầy phấn khích, rất đồng tình với ý kiến của anh ta.

Khương Chi mở điện thoại lên mạng tìm kiếm, nhưng chỉ tìm thấy vài bài báo về khu nghỉ dưỡng Khuyết Cốc. Hầu hết đều nói về tin tức nó đóng cửa, còn phần về vụ hỏa hoạn thì chỉ được nhắc đến một cách mơ hồ trong một hoặc hai câu.

Khương Chi lộ vẻ nghi hoặc. Tại sao mọi người lại né tránh vụ hỏa hoạn này như vậy?

Đôi khi, càng che giấu, người ta lại càng tò mò. Khương Chi bây giờ đang có suy nghĩ đó.

Càng không nói, càng chứng tỏ có chuyện khuất tất.

Khương Chi suy nghĩ một lúc, chợt nhớ đến những cây nhang và tiền giấy chưa cháy hết ở tầng một. Dựa vào màu sắc, có thể phân biệt được cái nào mới, cái nào cũ. Một số đã được đốt cách đây nhiều năm, một số thì mới gần đây. Vụ hỏa hoạn đã xảy ra hơn chục năm rồi, vậy mà những người này vẫn kiên trì vượt đường xa đến đây đốt đồ cho người đã khuất...

Có chút manh mối, Khương Chi mở một diễn đàn tâm linh khá nổi tiếng trên điện thoại, tìm kiếm bằng từ khóa.

Một lát sau, cô tìm thấy một số thông tin liên quan đến khu nghỉ dưỡng Khuyết Cốc trong một bài viết có ít bình luận.

Thật đáng tiếc, những thông tin này lại không liên quan đến vụ hỏa hoạn.

Theo những bức ảnh chụp màn hình tin tức của cư dân mạng, nội dung chính là sau khi khu nghỉ dưỡng Khuyết Cốc đóng cửa, đã xảy ra ít nhất mười vụ tai nạn tương tự.

Một số người có gan lớn rủ nhau đến khu nghỉ dưỡng khám phá, nhưng lại gặp tai nạn trên đường trở về. Thi thể của những người này được tìm thấy trong khu rừng xung quanh khu nghỉ dưỡng, trên người không có bất kỳ vết thương nào. Điều kỳ lạ nhất là nguyên nhân tử vong của họ, tất cả đều chết vì đói!

Cảnh sát suy đoán có thể họ đã bị lạc trong rừng vài ngày mà không có thức ăn.

Một phóng viên đã âm thầm điều tra và phát hiện xe hơi của những người này đều nguyên vẹn, đậu gần khu nghỉ dưỡng.

Rốt cuộc, nguyên nhân gì đã khiến họ không lái xe mà lại đi bộ vào rừng?

Bình Luận (0)
Comment