Người phụ nữ kỳ dị không những không biến mất mà bên cạnh bà ta còn xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen. Mặt ông ta trắng bệch, giận dữ chỉ vào Tào Oanh Oanh đang nằm trên giường, gào lớn: "Đây là đồ của vợ tôi, mau trả lại cho cô ấy!"
Vừa dứt lời, người đàn ông kinh dị xòe bàn tay, lao thẳng về phía Đào Oánh Oánh.
"Á!!!"
Đào Oánh Oánh hét lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô ta vội vàng ngồi dậy sờ vào cổ mình, kiểm tra vài lần mới yên tâm.
Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng!
Đào Oánh Oánh mệt mỏi nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.
"Ác mộng à?" Trần Lợi xoay người, dụi mắt hỏi.
"Ừ." Đào Oánh Oánh gật đầu, tâm trí vẫn còn rối bời. Trong đầu cô đang đấu tranh kịch liệt, có nên vứt bỏ chiếc nhẫn kia hay không.
Cuối cùng, cô ta vẫn quyết định vứt chiếc nhẫn.
Cơn ác mộng vừa rồi quá chân thực, người đàn ông đó siết chặt cổ cô ta. Cảm giác nghẹt thở đáng sợ đó, cô ta không muốn trải qua thêm lần nào nữa!
Tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Nghĩ thông suốt, chiếc nhẫn mà trước đó cô ta còn nâng niu giờ trở nên nóng bỏng. Cô ta lập tức bật dậy khỏi giường, nói với Trần Lợi rằng mình đi ra ngoài một lát rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đào Oánh Oánh vội vã đi thẳng, leo lên tầng sáu. Cô ta không dám vứt nhẫn bừa bãi, cứ để nó lại chỗ cũ là an toàn nhất.
Đặt chiếc nhẫn nhẹ nhàng xuống đúng vị trí đã nhặt được, Đào Oánh Oánh cúi lạy dưới sàn, lẩm bẩm: "...Tôi đã trả nhẫn lại cho hai người rồi. Xin hai người đừng tìm tôi nữa, cầu xin đấy!"
Nói xong, cô ta quay lưng bỏ chạy không dám nhìn lại.
Ba giờ chiều, Trần Lợi nói sẽ quay thêm vài cảnh nữa là xong việc hôm nay. Khương Chi và Chu Tiêu được nghỉ, bèn rủ nhau lên tầng sáu. Khương Chi muốn tìm thêm thông tin về "Khuyết Cốc" trên mạng, còn Chu Tiêu thì ngồi bên cạnh chơi game.
Lư Chính Văn không hiểu sao cứ thất thần. Trong lúc lơ đãng, chân anh ta trượt, cẳng chân bị mảnh kính vỡ trên sàn cứa phải, máu chảy ra ngay lập tức.
May mà vết thương không sâu. Nhưng thời tiết nóng bức, để tránh nhiễm trùng, cần sát trùng ngay. Lư Chính Văn bèn chào Trần Lợi rồi quay về phòng tìm thuốc.
Lư Chính Văn lấy túi hành lý từ tủ ra, đặt lên giường tìm hộp y tế.
Trong phòng có hai chiếc giường, giường của anh ta ở phía trong gần cửa sổ. Lúc này, anh ta đang quay mặt ra ngoài, cầm tăm bông chấm thuốc sát trùng bôi lên vết thương.
Lư Chính Văn hít hít mũi. Ngoài mùi thuốc sát trùng, trong không khí còn có mùi khét như thứ gì đang cháy.
Anh nghi hoặc quay đầu lại.
Một luồng hơi nóng hừng hực ập đến, Lư Chính Văn theo bản năng nheo mắt. Anh bàng hoàng phát hiện mình bị bao vây bởi ngọn lửa ngùn ngụt, ánh lửa đỏ chiếu sáng cả căn phòng, nhuộm đỏ mọi thứ.
Lư Chính Văn sợ đến ngây người, đứng đờ ra như khúc gỗ: "Sao... sao đột nhiên lại có lửa lớn như vậy?"
Đúng lúc đó, một người toàn thân bốc cháy lao ra khỏi biển lửa, miệng gào thét thảm thiết.
Người đó đột nhiên lao tới trước mặt Lư Chính Văn, dùng bàn tay đang cháy siết chặt lấy cánh tay anh ta.
Lư Chính Văn giật bắn mình vì nóng, cơn đau rát dữ dội trên cánh tay, như thể bị một thanh sắt nung đỏ đốt.
"Á á á!!!"
Lư Chính Văn sợ hãi, bỏ chạy khỏi phòng.
Anh ta chạy như điên đến trước mặt Trần Lợi và mọi người, la hét điên cuồng: "Cháy rồi! Cháy rồi! Lầu trên cháy rồi... có người... có người bị cháy rồi..."
Mặc dù Lư Chính Văn nói năng lộn xộn, nhưng hai chữ "cháy rồi" khiến họ hoảng hốt. Nếu gây ra hỏa hoạn trong rừng, có thể sẽ phải ngồi tù. Mọi người vội vàng hỏi: "Cháy ở đâu?!"
"...Tầng hai!"
"Mau đi dập lửa!" Cả nhóm cuống quýt chạy lên tầng hai.
Vừa chạy, Trần Lợi vừa nói vào máy quay: "Nơi chúng tôi ở bị cháy rồi. Chúng tôi đang trên đường đến đó!"
Lư Chính Văn tức giận: "Đến mức này rồi mà anh còn quay à?"
Đào Oánh Oánh cũng không chịu nổi: "Đừng quay nữa, tắt máy đi! Anh nghĩ đây là trò chơi à?"
"Không quay thì lửa tự tắt sao?" Trần Lợi nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được. Anh quay một chút cũng chẳng sao."
"Tắt đi." Bành Tử Bình nói.
Trần Lợi phớt lờ, tiếp tục nói vào máy quay: "Vừa nãy chúng tôi đều ở dưới lầu. Có một người bạn lên phòng một lúc rồi chạy về nói phòng của cậu ấy bị cháy..." Lời này có ý đồ chối bỏ trách nhiệm. Dù có cháy thật thì cũng không liên quan đến họ, ngầm đổ lỗi cho Lư Chính Văn.
Lư Chính Văn lập tức hiểu ra ẩn ý của Trần Lợi. Anh ta không biết phải giải thích thế nào. Đúng là sau khi anh ta vào phòng thì cháy, nhưng rõ ràng anh ta không làm gì! Lư Chính Văn vừa giận vừa tức: "Đây là máy quay của tôi, trả lại cho tôi!"
"Được rồi, không quay nữa." Thấy Lư Chính Văn định giật lấy, Trần Lợi cuối cùng cũng đồng ý tắt máy quay.
Cả nhóm vội vã chạy về tầng hai, đẩy cửa phòng của Lư Chính Văn ra. Họ chỉ thấy hộp sơ cứu nằm yên trên giường, lọ thuốc sát trùng đổ ra làm loang một mảng vàng trên ga trải giường. Căn phòng hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu bị cháy.
"Lư Chính Văn, cậu chắc chắn là ở đây cháy không?" Mọi người nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
"Sao lại thế này?!" Lư Chính Văn ngớ người: "...Rõ ràng cháy mà... chuyện này là sao chứ?"
Anh ta không tin nổi vào mắt mình, đi khắp phòng, sờ lên tường, sờ đồ đạc, tất cả vẫn sạch sẽ như cũ, chẳng có chút dấu vết nào của lửa.
"Có khi nào là ảo giác không?" Trần Lợi nhìn sắc mặt trắng bệch của Lư Chính Văn, nhớ lại cả ngày nay anh ta cứ như mất hồn, chắc là hoang tưởng thật rồi.
Ảo giác?
Không thể nào! Tuyệt đối không phải ảo giác! Cảnh tượng lúc đó quá chân thực, anh ta còn cảm nhận rõ ràng da thịt bị thiêu rát.
Vô thức đưa tay sờ cánh tay, anh ta rít lên một tiếng vì đau, cúi đầu nhìn thì giật mình kinh hãi.
Trên tay anh ta rõ ràng có một dấu bàn tay cháy đỏ!
Vết bỏng hình bàn tay!
"Mọi người xem này!" Lư Chính Văn kích động giơ vết bỏng ra trước mặt họ để chứng minh mình không nói dối: "Đây là dấu tay của người toàn thân bốc cháy kia túm lấy tôi!"
Mọi người hoang mang nhìn vết bỏng đen đỏ trên cánh tay anh ta, lòng cũng bắt đầu thấy bất an. Chẳng lẽ thật sự có cháy?
"Nhưng, giả sử ở đây thật sự đã xảy ra hỏa hoạn..." Trần Lợi nhìn căn phòng sạch sẽ trước mặt, vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao không có dấu vết cháy sém nào?"
"Hơn nữa, một đám cháy lớn như vậy không thể bị dập tắt trong thời gian ngắn được." Đào Oánh Oánh nói.
"Vậy vết bỏng trên tay tôi giải thích thế nào?" Lư Chính Văn rối bời, đầu óc như tơ vò. Trong lòng anh ta linh cảm nếu cứ tiếp tục ở lại khu nghỉ dưỡng này, sẽ còn xảy ra chuyện kinh khủng hơn.
"Mọi người không thấy khu nghỉ dưỡng này có gì đó không đúng sao? Từ khi đến đây, chuyện kỳ lạ cứ liên tiếp xảy ra." Lư Chính Văn nói: "...Có lẽ, có lẽ lời bà Trần kia và ông lão mù nói là đúng. Chúng ta nên rời khỏi đây ngay lập tức!"
"Đừng kích động, bình tĩnh lại đã." Trần Lợi cố gắng trấn an anh ta: "Ngoài vết bỏng đó ra, chúng tôi không hề thấy căn phòng bị cháy."
"Buồn cười! Cánh tay tôi vô duyên vô cớ có dấu tay cháy sém, mấy người không thấy lạ à? Ở đây chắc chắn có ma!" Lư Chính Văn tức giận: "“Mấy người không đi, tôi đi!"
"Trên đời này làm gì có ma quỷ, cậu xem phim kinh dị nhiều quá rồi đấy?" Nếu có thật thì tốt quá, anh ta quay được sẽ kiếm bộn tiền, Trần Lợi thầm nghĩ.
Đào Oánh Oánh cúi đầu không nói gì. Nếu là trước kia, cô ta sẽ không chút do dự đứng về phía Trần Lợi. Nhưng sau chuyện xảy ra chiều nay, suy nghĩ của cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Bành Tử Bình vội vàng khuyên: "Trời sắp tối rồi, cậu đi một mình sao được? Cố chịu đựng một đêm nữa thôi, ngày mai mọi người cùng nhau đi."
Lư Chính Văn hít sâu một hơi, nhìn họ lần cuối rồi quay người rời khỏi phòng.
Đến cầu thang, Lư Chính Văn do dự một chút rồi quyết định lên tầng thượng. Anh ta không tức giận đến mức mất lý trí. Họ chỉ có một chiếc xe, Trần Lợi chắc chắn sẽ không cho anh ta lái đi, mà anh ta cũng không ngu đến mức đi bộ về. Chi bằng lên tầng thượng xem có thể gọi xe về không, dù tốn thêm tiền cũng không sao.
Anh đi thẳng vào căn phòng gần cầu thang nhất, đến bên cửa sổ, muốn châm một điếu thuốc để bình tâm lại.
Ai ngờ, gió thổi tắt bật lửa, anh ta phải châm lại mấy lần mới hút được. Rít vài hơi, tâm trạng cũng dịu đi phần nào.
Trong lúc nhả khói, Lư Chính Văn đột nhiên nghe thấy tiếng "két" nhỏ sau lưng. Một cánh cửa tủ cháy sém góc, bị mở hé ra một nửa, đúng lúc anh quay đầu thì dừng lại.
"Ai?"
Trong phòng không có gió, sao cửa tủ lại mở?
Lư Chính Văn nhíu mày, kẹp điếu thuốc đi về phía tủ quần áo.
Ngay khi mở cửa tủ ra, chưa kịp nhìn rõ bên trong, một đôi tay bị cháy đen đột nhiên thò ra từ bên trong, túm lấy anh, kéo mạnh vào trong.
"Ầm!"
Cánh cửa tủ đóng sầm lại.
Điếu thuốc rơi xuống đất, tàn lửa lập tức tắt ngúm như bị thứ gì đó giẫm lên. Một làn khói trắng bốc lên rồi tan biến trong không khí.
Trong một căn phòng khác ở tầng thượng.
"Cậu có nghe thấy không?" Khương Chi đặt điện thoại xuống, hỏi Chu Tiêu.
"Nghe thấy gì?" Chu Tiêu vừa chơi điện thoại vừa hỏi, không thèm ngẩng đầu.
"...Hình như có người ở phòng khác." Khương Chi không chắc chắn lắm. Cô vừa nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi, sau đó là tiếng động lạch cạch như tủ rung, rồi im bặt.
"Chắc là bọn Trần Lợi chứ gì?" Đúng lúc đánh tới boss, Chu Tiểu không để tâm, trả lời cho có.
"Tôi đi xem thử." Cảm giác có gì đó sai sai, Khương Chi suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Khương Chi thấy một bé gái mặc váy màu vàng nhạt chạy vụt từ phòng bên trái sang phòng bên phải, đôi giày da đen phát ra tiếng “cộp cộp” trên sàn nhà.
Hình như là cô bé đêm qua. Khương Chi không nghĩ nhiều, cất bước đuổi theo.
Căn phòng này không bị cháy quá nặng, có thể thấy rõ rất nhiều búp bê lớn nhỏ được đặt trên giường và bàn. Cô mở tủ quần áo, bên trong toàn là váy đủ màu của bé gái, phủ một lớp bụi đen dày.
Đây chắc là phòng của cô bé này khi còn sống...
Khương Chi đi sang căn phòng đối diện, nơi cô bé vừa chạy vào, muốn xem bên trong có gì.
Cô đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, không phát hiện gì bất thường, nhưng trong lòng cứ thấy có gì đó không ổn. Cô luôn cảm giác căn phòng này có điều gì đó kỳ lạ, nhưng không thể tìm ra được.
Cuối cùng, sau khi kiểm tra lại một vòng, cô định bỏ cuộc, xoay người rời đi thì... khóe mắt lại thấy một điếu thuốc trên sàn.
Cô đi tới, cúi xuống nhặt lên, chỉ là một điếu thuốc bình thường. Ánh mắt cô chuyển sang tủ quần áo trước mặt.
Trong đó... lẽ nào có thứ gì?
Cô nghi hoặc kéo cửa tủ ra, nhưng bên trong trống rỗng, không có gì cả.