Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 60

Sáng hôm sau, Khương Chi bị một cuộc điện thoại đánh thức.

"Chào cô Khương! Tôi là nhân viên của công ty bảo hiểm Hậu Cố Vô Ưu. Chúng tôi được biết cô đã từng bị thương phải nhập viện, nên rất mong cô tham gia gói bảo hiểm của chúng tôi để được đảm bảo..."

"Không cần đâu, cảm ơn."

Nghe là điện thoại tiếp thị, Khương Chi như thường lệ lịch sự từ chối. Sau đó cô thức dậy vệ sinh cá nhân.

Để nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, Khương Chi quyết định ra ngoài ăn một bữa thật ngon.

Ăn uống no say, cô lại đi hát karaoke một mình suốt cả buổi chiều, cho đến khi cổ họng khản đặc, cô mới về nhà.

Về đến nhà, Khương Chi tắm qua loa, rồi nằm vật xuống giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Khương Chi bị "đốt" bởi chuỗi vòng trên cổ tay mà tỉnh dậy.

Trong giấc mơ, Khương Chi mơ màng cảm thấy cổ tay hơi nóng, nhưng cô không để ý, nhắm mắt quay người tiếp tục ngủ. Không ngờ, một lát sau, nhiệt độ ở tay ngày càng cao, cô gật mình tỉnh giấc.

Chuyện gì thế này?

Vừa tỉnh dậy, Khương Chi còn hơi ngơ ngác, sờ vào chuỗi vòng đang nóng bừng. Một tiếng "đinh" vang lên trong đầu, cô nhanh chóng nhận ra, nó đang thúc giục cô mau chóng bắt đầu câu chuyện tiếp theo.

Sao lại có cảm giác như bị hối thúc đi làm vậy nhỉ?

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, bữa sáng không kịp ăn. May mà hôm qua cô ăn nhiều, nên giờ cũng không thấy đói. Cứ thế, Khương Chi bị ép phải ngồi trước máy tính lần nữa.

Dụ Khiên 8.16

"Một thời gian trước, tôi đã tham gia CLB những người yêu thích các hiện tượng tâm linh và kỳ bí. Ban đầu, tôi chỉ coi đó là nơi để đọc những câu chuyện ma quái giết thời gian. Nhưng vài ngày trước, có một người đã đăng lại một bài viết trong nhóm, gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi.

Bài viết đại loại kể rằng một nhóm thanh niên đã đi thám hiểm một ngôi nhà ma nổi tiếng. Kết quả, ngày hôm sau chỉ có một cặp đôi quay về, những người khác đều mất tích. Cảnh sát nghi ngờ cặp đôi này nhưng không có bằng chứng. Cho đến nay, những người mất tích vẫn chưa được tìm thấy, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Mà bài viết này chính là do một trong hai người đó đăng. Theo lời anh ta, họ nghe người khác kể rằng trong ngôi nhà đó có một tấm gương rất đặc biệt. Vào lúc 12 giờ đêm, chỉ cần thắp một cây nến trước gương, bạn có thể đi xuyên qua gương và bước vào thế giới bên trong.

Người trẻ tuổi vốn thích những thứ k*ch th*ch, họ đã thử với tâm trạng vui đùa. Không ngờ đó lại là sự thật, họ đã thực sự bước vào bên trong.

Bài viết đến đây thì bị xóa, thậm chí tài khoản của người đăng cũng không tìm thấy.

Mọi người trong nhóm, bao gồm cả tôi, đều tò mò về những gì đã xảy ra sau khi họ bước vào gương. Lòng tôi ngứa ngáy không yên, nên quyết định tự mình tìm hiểu. Sau khi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được địa chỉ của ngôi nhà, ngay tại địa phương.

Tôi cảm thấy vừa phấn khích vừa hồi hộp, bởi vì tối nay, tôi sẽ cùng với mọi người trong nhóm đến ngôi nhà đó."

"Họ chắc chắn đã vào được rồi," Khương Chi tự nhủ. Nếu không thì đã không có chuyện đến lượt cô.

"Xem ra lại là một câu chuyện tìm chết khác rồi."

Chuỗi vòng trên cổ tay không ngừng thúc giục cô. Cô không dám mạo hiểm tháo nó ra vì lo sợ sẽ có hậu quả khủng khiếp. Vì vậy, sau khi đọc xong toàn bộ câu chuyện, Khương Chi không dám chần chừ, lập tức bấm chuột.

Mắt tối sầm lại, Khương Chi thấy mình đang đi trong rừng cùng một nhóm nam nữ. Chắc trời vừa mưa xong, không khí rất ẩm ướt, bùn đất trên đường cũng ướt, đi một bước lại lún một bước.

Một lát sau, mắt cô cuối cùng cũng quen với bóng tối. Cô âm thầm quan sát nhóm người trẻ đang vô cùng phấn khích bên cạnh. Mọi người đang giới thiệu về bản thân.

Khương Chi vội lấy điện thoại ra, xem thời gian trước - ngày 26 tháng 7. Sau đó, cô tìm tên tài khoản của mình trong nhóm - Tiểu Ngư.

Đúng lúc đến lượt cô giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, tôi là Tiểu Ngư, tên thật là Dụ Khiên."

Lần này mọi người đều là người lạ, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải lo lắng thân phận bị nghi ngờ.

Sau một vòng giới thiệu, Khương Chi đã nắm được sơ qua về những người này.

Trưởng nhóm tên là Thân Nghĩa Nhàn, người cao lớn, là chủ một cửa hàng đồ ăn vặt. Có hai cặp đôi. Một cặp trông có vẻ là "dân chơi", vẻ mặt bất cần đời, tóc nhuộm đủ màu, trên người đeo một đống vòng cổ trang sức, đi lại kêu lách cách. Chàng trai tên là Trương Vật, cô gái tên là Lý Nhất San.

Một cặp đôi khác cũng khá thú vị. Chàng trai tên là Hoàng Hữu, cô gái tên là Uông Lệ Lệ. Có lẽ vì chê đường đất bẩn, Hoàng Hữu cõng Uông Lệ Lệ đi. Suốt quãng đường, Uông Lệ Lệ không ngừng cằn nhằn. Hoàng Hữu thì cứ như đang hầu hạ nàng công chúa, cười hì hì theo.

Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Hoàng Hữu, người gầy như que củi, Khương Chi cũng thấy mệt thay anh ta.

Một người đàn ông trông sắc sảo tên là Dịch Thành Danh, là một nhà văn, đến đây để tìm cảm hứng.

Ngoài ra còn có vài người trông giống lưu manh và một vài sinh viên đại học.

Lần này có khá đông người, Khương Chi đếm được tổng cộng 16 người.

"Làm cái gì vậy, còn phải đi bao lâu nữa?"

"Sắp đến rồi."

"Mọi người nhìn kìa, hình như là ngôi nhà phía trước!"

Cả nhóm đi bộ vài chục phút, cuối cùng cũng thấy một ngôi nhà gỗ cũ kỹ hiện ra phía trước. Mọi người lập tức phấn khích.

Hoàng Hữu thở hổn hển, cẩn thận đặt bạn gái xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Uông Lệ Lệ lấy ra một gói khăn giấy từ túi da nhỏ. Khương Chi cứ tưởng cô ta sẽ lau mồ hôi cho bạn trai, nhưng lại thấy cô ta cúi xuống lau bùn dính trên giày cao gót, miệng còn chê bai: "Đúng là vô dụng. Mới cõng có một đoạn mà chân đã nhũn ra rồi. Về nhà anh phải tập luyện nhiều vào đấy."

Ba gã côn đồ không ưa cái vẻ nhu nhược của Hoàng Hữu, khinh bỉ đi ngang qua, mắng một tiếng "đồ hèn".

Uông Lệ Lệ nghe thấy, không vui. Cô ta có thể mắng bạn trai mình, nhưng người khác thì không được. Đang định đứng dậy lao tới cãi nhau với họ, nhưng bị Hoàng Hữu kéo lại, nhỏ giọng khuyên: "Thôi đi Lệ Lệ, chúng ta không cần chấp nhặt với loại người đó, mất giá."

Uông Lệ Lệ biết anh ta nhát gan, tức giận "hừ" một tiếng, hất tay Hoàng Hữu ra, bỏ anh ta lại rồi tự mình đi vào trước.

Một nữ sinh viên đại học buộc tóc đuôi ngựa trông có vẻ hơi sợ hãi, kéo tay bạn mình: "...Hay là chúng ta quay về đi?"

"Bọn mình đã đi xa như vậy, bây giờ lại muốn quay về? Cậu đùa à?" Hạ Miểu có vẻ khó chịu, nói chuyện hơi cộc cằn.

Một người bạn khác vội vàng hòa giải: "Đến rồi thì cứ vào xem đi. Hơn nữa, đông người thế này, Kha Oanh cậu đừng sợ."

Kha Oanh đành gật đầu, đi theo họ vào nhà.

Ngôi nhà gỗ này bên ngoài tối đen, dường như đã bị bỏ hoang từ rất lâu, tỏa ra một mùi u ám, chết chóc.

Đến gần, Khương Chi ngửi thấy một mùi gỗ mục nồng nặc. Vài ô cửa sổ tối om, kính đã bị đập vỡ hết. Cô đẩy cánh cửa gỗ đã bị biến dạng bước vào.

Căn phòng trống rỗng, ngoài đống rác trên sàn, không có một món đồ nội thất nào. Không biết nó vốn dĩ đã trống trải hay bị người ta dọn đi. Tường không còn màu sắc ban đầu, loang lổ vết mốc, đầy những hình vẽ bậy.

May mà không gian trong phòng đủ lớn, nếu không hơn chục người sẽ không thể đứng được.

"Là tấm gương này sao?"

Khương Chi nghe thấy tiếng nói, nhìn sang. Cô thấy một tấm gương bình thường, thậm chí không có khung, chỉ là một tấm kính trơn đặt trên tường.

Tấm gương cao khoảng hai mét, rộng hơn một mét.

"Sao tôi lại thấy không giống nhỉ? Đây chẳng phải là một tấm gương bình thường sao?" Có người tò mò sờ lên mặt gương đầy bụi, có vẻ cảm thấy mình bị lừa.

"Đúng đấy, tôi cũng thấy vậy."

"Gấp gáp cái gì?" Nhà văn Dịch Thành Danh khoanh tay, bình thản nói: "Nến còn chưa thắp thì đừng vội kết luận."

Trưởng nhóm Thân Nghĩa Nhàn xem giờ, còn hơn hai mươi phút nữa mới đến 12 giờ. Họ lo đến muộn sẽ uổng công nên đã đi sớm. "Đúng vậy, mọi người đừng lo. Chúng ta chuẩn bị trước, nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ có câu trả lời."

Mọi người dọn dẹp rác trước gương, đặt nến xong thì bắt đầu trò chuyện.

"Mấy người nói xem, tấm gương này có thật sự đi vào được không?"

"Đúng là có lời đồn, gương là lối đi đến một thế giới khác."

"Tôi chỉ tò mò bên trong nó trông như thế nào?"

"Đã là gương thì bên trong đương nhiên sẽ giống hệt căn phòng này rồi."

"Hả?" Có người thất vọng kêu lên: "Giống y hệt cái căn nhà hoang tàn này thì có gì thú vị?"

"Tôi đoán, bên trong chắc chắn có kho báu!"

"Haha, cậu nằm mơ đi."

Khương Chi chú ý đến một trong ba gã côn đồ. Gã tóc vàng mặc áo sơ mi hoa, trông bặm trợn. Hắn đang dùng ánh mắt kinh tởm nhìn những người phụ nữ trong phòng, nhìn chằm chằm vào ngực của Uông Lệ Lệ một lúc, rồi lại dán mắt vào đôi chân của nữ sinh viên đại học mặc váy ngắn, tỏ ra rất thích thú.

"Đồ rác rưởi!"

Khương Chi cảm thấy ghê tởm trước vẻ mặt d*m đ*ng của hắn. Đúng lúc cô định quay đi thì gã tóc vàng nhìn sang cô. Hai người chạm mắt, gã huýt sáo một tiếng.

Chỉ cần nhìn vào mắt hắn, cô đã cảm thấy mắt mình bẩn thỉu.

Khương Chi quay đầu đi, làm như không thấy gì, trong lòng thầm mắng hắn thêm lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment