Khương Chi chen qua đám đông đi vào phòng, nhìn thấy một người đàn ông nằm trên sàn nhà tắm, đã ngừng thở.
Thân Nghĩa Nhàn đang ngồi xổm bên cạnh, cau mày, có vẻ đang kiểm tra nguyên nhân cái chết.
Khương Chi chú ý đến vùng da ở cổ người đàn ông bị bầm dập, bèn hỏi: "Vết thương ở cổ anh ta là do đâu?"
Thân Nghĩa Nhàn nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trọng, không trả lời ngay, mà nắm lấy hai bàn tay của người đàn ông để cô xem.
Khương Chi đầy thắc mắc, nhìn vào bàn tay người đàn ông, định hỏi có gì lạ không, thì chợt nhận ra kẽ móng tay của anh ta đen kịt.
Nhìn kỹ hơn, đó là da thịt trộn lẫn với máu, khô lại biến thành màu đen.
"Đây là do anh ta tự cào?" Khương Chi không thể tin được.
Cô lại nhìn vào vết thương trên cổ người đàn ông: "Cào đến mức này, anh ta không cảm thấy đau sao?"
"Đây cũng là điều tôi không thể lý giải được." Thân Nghĩa Nhàn đứng dậy, đi ra hành lang. Vì quy tắc ghi rõ các phòng ở tầng hai không được có quá hai người cùng lúc, nên mọi người đều đứng ở ngoài.
Anh ta đi tới trước mặt một nam sinh viên đang đứng ở góc, mặt mày hoảng loạn. Người này chính là bạn cùng phòng với nạn nhân đêm qua.
Nam sinh viên thấy Thân Nghĩa Nhàn đến gần, lập tức căng thẳng, la lớn: "Không phải tôi, không phải tôi. Tôi không biết gì hết. Sáng tôi dậy đã thấy anh ấy nằm trên sàn rồi. Tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra!"
"Chúng tôi có nói là cậu làm đâu, sao cậu căng thẳng thế?" Dịch Thành Danh cười nửa miệng, nhìn cậu ta: "Cậu thực sự không nghe thấy tiếng động nào? Hơi kỳ lạ đấy. Thông thường, khi người ta giãy giụa thì sẽ phát ra âm thanh."
"Không, tôi tuyệt đối không lừa mọi người." Nam sinh viên vung tay mạnh, giải thích lớn tiếng: "Vả lại, tôi ngủ rất say, rất khó bị đánh thức!"
"Vậy à." Dịch Thành Danh mỉm cười, rồi im lặng.
"Thật mà! Cậu ấy là bạn cùng lớp tôi, tôi đâu có lý do giết cậu ấy!" Nam sinh viên vẫn cố gắng biện minh cho mình.
"Không phải cậu thì là ai? Chẳng lẽ là bọn tôi chắc?" Trương Vật rõ ràng không tin lời cậu ta nói.
"Đúng đó, ngoài cậu và Dương Khuông ra, chúng tôi chẳng ai quen biết cậu ấy cả."
Khương Chi quay đầu nhìn tấm gương trên tường, trong lòng chợt động. Cô đã đoán ra nguyên nhân rồi.
"Tối qua các cậu không che tấm gương này sao?" Khương Chi nhìn nam sinh viên đang đổ mồ hôi hột vì căng thẳng.
"Không... không." Nam sinh viên, người tạm thời bị mọi người coi như nghi phạm, đang ngồi xổm trên sàn, ôm đầu hoang mang. Nghe Khương Chi nói, cậu ta mới ngẩng đầu lên, vẻ khó hiểu: "Có vấn đề gì sao?"
Vấn đề lớn đấy.
"Trên tờ giấy không phải đã nhắc rõ ràng phải cẩn thận với gương sao? Vậy mà các cậu hoàn toàn không để tâm đến nó." Khương Chi chỉ tay vào tấm gương trên tường từ xa: "Nếu các cậu nghe lời, có lẽ cậu ấy đã không chết."
"Ý cô là sao? Chẳng lẽ cô muốn nói, cậu ta bị gương hại chết à?"
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của họ, không hiểu sao Khương Chi thấy bực bội. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn kể lại chuyện kỳ quái xảy ra trong phòng mình đêm qua.
"Không thể nào, cô cố ý dọa chúng tôi phải không?"
"Hay là cô nằm mơ rồi nhớ nhầm?"
"Thật hay giả đấy? Sao bọn tôi chẳng ai gặp phải?"
"Nếu các người gặp phải, chắc bây giờ cũng giống như anh ta, nằm trên sàn rồi." Khương Chi không nhịn được mà phản bác một câu. Bị nhóm người này liên tục nghi ngờ khiến cô cực kỳ bực bội. Đến lúc này rồi mà họ vẫn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, còn nghi ngờ cô nói dối để hù dọa họ.
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy!?"
"Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, người vẫn đang nằm đó kìa. Trước tiên, mọi người nghĩ xem giờ làm gì." Thân Nghĩa Nhàn lên tiếng.
"Tôi đã nói là phải nhanh chóng tìm cách ra ngoài, các người không chịu nghe, còn muốn ngủ. Giờ thì hay rồi, chết người rồi đấy!" Uông Lệ Lệ lấy tay che mũi như sợ dính phải thứ dơ bẩn nào đó, trốn sau cửa phòng mình mà nói.
"Cô đứng đó nói mấy câu châm chọc làm gì?" Lý Nhất San đã không ưa cô ta từ lâu: "Ra ngoài, cô biết cách ra ngoài không? Mồm chỉ biết nói, tôi có thấy cô không ngủ để đi tìm cách đâu."
Uông Lệ Lệ đáp: "Cô mơ à, còn muốn tôi đi tìm một mình? Tôi nói cho cô biết, dù có tìm được cách ra ngoài, tôi cũng sẽ không nói cho mấy người biết."
Thấy tình hình không ổn, lại sắp cãi nhau, Hoàng Hữu vội vàng ra hòa giải cho bạn gái. Anh ta cười xòa nói: "Lệ Lệ không có ý đó đâu, cô ấy chỉ hay nói miệng thế thôi, chứ không phải người xấu. Mọi người đừng để bụng."
Nhưng Uông Lệ Lệ không hề cảm kích, cô ta bực bội đấm vào Hoàng Hữu, trừng mắt nói: "Anh đúng là đồ vô dụng, chỉ biết xin lỗi. Có anh thì làm được gì?"
Mắng xong, cô ta giận dỗi bỏ đi. Hoàng Hữu vội vàng đuổi theo: "Lệ Lệ, đợi anh với!"
"Bây giờ phải làm sao?" Mọi người nhìn người đàn ông nằm trên sàn nhà tắm, có chút khó xử: "Chẳng lẽ cứ để anh ta nằm đây?"
"Cứ đưa anh ấy lên giường trước, khi nào tìm được cách ra ngoài thì sẽ đưa anh ấy đi cùng." Thân Nghĩa Nhàn suy nghĩ một lát rồi nói.
"Chỉ có thể làm vậy thôi." Mọi người gật đầu.
Lúc này, từ cầu thang vọng lên một giọng nói đầy phấn khích: "Này, mọi người mau xuống lầu xem đi, có đồ ăn rồi!"
"Trong nhà ăn có...", Dương Khuông chạy lên tầng hai, mặt mày hớn hở, nhưng thấy bạn học nằm trên giường bất động, anh ta sững lại: "Cậu... cậu ấy..."
Sau khi được cho biết bạn học đã chết, Dương Khuông và một bạn học khác, người suýt nữa bị đổ oan, buồn bã ôm nhau an ủi.
Khương Chi quan tâm hơn đến những gì Dương Khuông vừa nói. Tầng một có đồ ăn?
Mang theo sự tò mò, Khương Chi xuống nhà ăn ở tầng một. Đã có vài người đứng sẵn ở đó, họ đều chạy tới sau khi nghe Dương Khuông nói.
Vừa bước vào, mùi thức ăn thơm lừng xộc thẳng vào mũi. Trên bàn gần như đầy ắp những món ăn hấp dẫn. Có cả món Tây lẫn món Tàu: bánh mì phết bơ, bít tết, gà rán, khoai tây chiên, salad trái cây, còn có cừu nướng giòn rụm, mì tương đen, sủi cảo hấp... tóm lại là rất phong phú.
Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng. Mọi người có mặt ở đó, bao gồm cả Khương Chi, đều không kìm được mà nuốt nước bọt.
Tối qua mọi người đã tiêu hao quá nhiều sức lực, giờ ai nấy đều đói cồn cào, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm bàn đồ ăn trước mặt.
Dù đói đến mức chịu không nổi, nhưng chẳng ai dám động vào.
Ai cũng biết chỗ thức ăn này xuất hiện quá kỳ quái, gần như là từ không khí mà ra, ai mà chắc được có độc hay không.
Châu Tam thong thả dẫn theo hai tên đàn em đi vào, thấy bọn họ vừa thèm vừa không dám ăn thì khó hiểu hỏi: "Ăn đi chứ, đứng đần ra đó làm gì?"
"Anh tưởng chúng tôi không muốn ăn à? Là không dám đấy." Mọi người đáp lại.
Không ai dám thử trước, nhưng nếu vậy thì tất cả sẽ phải tiếp tục nhịn đói.
Dịch Thành Danh liếc mắt nhìn những người xung quanh, hỏi một cách tự nhiên: "Dương Khuông đâu rồi? Anh ta không nuôi một con chuột sao?"
Mọi người lập tức hiểu ý anh ta. Không thể để người thử độc, nhưng chuột thì được chứ?
Dương Khuông nghe xong khựng lại, hoảng hốt lùi về sau, nắm chặt túi quần, lắc đầu từ chối: "Không được, đừng tới đây. Tôi không đồng ý!"
"Chỉ là một con chuột thôi, cùng lắm ra ngoài lại mua con khác." Uông Lệ Lệ không hiểu tại sao anh ta lại không đồng ý.
"Tại sao? Nó là thú cưng của tôi. Tôi đã nói không đồng ý là không đồng ý. Các người không được cướp!" Dương Khuông tức giận nhìn đám người đang từng bước tiến tới.
Trương Vật gân cổ lên cãi: "Giờ là lúc nào rồi, chúng ta sắp chết đói rồi. Con người quan trọng, hay con chuột quan trọng?"
Lý Nhất San cũng khuyên: "Nếu thực sự có độc, nó cũng coi như chết vì nghĩa lớn."
"Chuyện này không do mày quyết định!" Gã tóc vàng không nói không rằng, xông thẳng đến trước mặt Dương Khuông, ra tay cướp. Những người khác thấy vậy liền xúm lại giữ chặt Dương Khuông, cuối cùng thuận lợi lôi được con chuột ra khỏi túi anh ta.
Khương Chi cau mày, nhìn Dịch Thành Danh đang đứng một bên, dáng vẻ như không dính líu gì. Mặc dù không tham gia vào việc cướp chuột của Dương Khuông, nhưng anh ta lại là người khơi mào. Anh ta đã hướng mũi dùi về phía Dương Khuông, để mọi người tấn công Dương Khuông. Còn bản thân thì chỉ việc ngồi chờ kết quả.
Người này đúng là hiểm độc. Không chỉ đạt được mục đích, mà còn không cần phải tự mình ra tay.
Sau khi cướp được con chuột, họ chọn vài món ăn trên bàn, vò thành viên rồi cho con chuột ăn.
Nửa tiếng sau, con chuột không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, chứng tỏ thức ăn không có độc. Mọi người lúc này mới yên tâm, xắn tay áo lên và bắt đầu ăn.
"Người đẹp, sao không ăn gì vậy?" Gã tóc vàng cầm một cái đùi gà bóng mỡ, đi đến trước mặt cô: "Là vì tối qua có người chết nên mất khẩu vị à?"
Gã tóc vàng cắn một miếng đùi gà, vừa nhồm nhoàm vừa nói tiếp: "Thế nên tôi mới nói, có một người đàn ông ở bên cạnh mới có cảm giác an toàn. Sao nào, người đẹp, tối nay tôi ở cạnh cô nhé?"
Ở cạnh cái đầu anh!
Khương Chi lơ đãng một lúc, quay lại nhìn thì thấy đồ ăn trên bàn gần như đã bị bọn họ động qua. Cô cầm một cái bánh bao bị ai đó cắn dở, nhìn dấu răng trên đó mà không thể nào nuốt trôi.
Tìm một hồi, cuối cùng cô cũng kiếm được vài cái bánh màn thầu, trứng luộc và một cái sandwich không bị động đến. Có lẽ vì nó trông không được ngon miệng cho lắm, nên đã thoát nạn.
Một lúc sau, khi ai nấy đã ăn no, họ bắt đầu tính chuyện bảo quản chỗ thức ăn thừa, bởi chẳng ai biết bữa tiếp theo sẽ là khi nào.
"Không phải có tủ lạnh sao?" Dịch Thành Danh sau khi ăn no, thong thả ngồi trên ghế xỉa răng: "Cứ cho vào tủ lạnh là được."
Đúng vậy, nhà bếp ban đầu có một cái tủ lạnh, nhưng đã bị Châu Tam và đồng bọn khiêng đi.
Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía Châu Tam. Nhưng bọn họ đã ăn xong từ lâu, đang nằm dài trên ghế sofa ngoài phòng khách. Biết không thể sai bảo được họ, cả nhóm đành phải tự mình đi khiêng cái tủ lạnh ở hành lang về.
Sau khi cho thức ăn còn lại vào tủ lạnh để bảo quản, cả nhóm lại bắt đầu tìm kiếm manh mối của ngày hôm nay.
Trước khi đi, Khương Chi lấy vài quả trứng bỏ vào túi, để lát đói thì ăn.
Chuẩn bị lên tầng hai, một bức ảnh trên tường thu hút sự chú ý của Khương Chi.
Đó là một tấm ảnh rất đỗi bình thường, bình thường đến mức khiến cô thắc mắc tại sao lại chụp một thứ không có điểm nhấn như vậy.
Nội dung bức ảnh là một con dao gấp nhỏ bằng thép không gỉ, đặt trên một chiếc ghế sofa màu xanh lá cây.
Không hề có chút giá trị nghệ thuật nào, giống như ai đó vô tình nhấn nhầm nút chụp.
Thế nhưng, nó lại được rửa ra, cẩn thận lồng vào khung và treo lên tường. Giữa hàng loạt bức tranh sơn dầu phong cảnh và chân dung được vẽ tỉ mỉ, bức ảnh này trông thật lạc lõng.
Cô không khỏi tò mò.
Khương Chi đi tới bức tường, đưa tay gỡ khung ảnh xuống.
Bỏ khung ảnh ra, cô lật mặt sau của bức ảnh. Mặt sau hoàn toàn trống, không có lời nhắn nào như cô nghĩ.
Nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy ghế sofa trong bức ảnh có chút quen mắt.
Hình như... đã từng nhìn thấy ở đâu đó.