Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 92

Khương Chi khẽ cúi đầu liếc xuống, vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng đồng tử lại đột ngột giãn to.

Bàn chân của Hùng Nghị Dũng đã bị đông cứng, va vào sàn nhà. Vài ngón chân của anh ta vỡ ra như băng, còn rơi cả vụn băng nữa.

Khương Chi nuốt nước bọt, liếc nhìn Hùng Nghị Dũng. Anh ta dường như không hề hay biết, vẫn cứng đờ di chuyển như một xác chết.

Bây giờ tốt nhất là đừng nói cho anh ta biết. Lỡ lại kích động, ngã xuống sàn, cô thực sự sợ anh ta sẽ vỡ thành nhiều mảnh.

Đưa Hùng Nghị Dũng về phòng bệnh ở tầng hai. Một lúc sau, Khương Chi nghe thấy tiếng hét chói tai, cao vút của anh ta, trong giọng nói đầy sự bi ai và phẫn nộ. Nhưng lúc này Khương Chi không có thời gian để quan tâm đến người khác nữa, vì cô phát hiện trên cổ mình bỗng dưng mọc ra vài nốt đỏ kỳ lạ.

Khương Chi nhìn những nốt đỏ trên cổ mình trong gương, sờ vào, không đau cũng không ngứa. Cô không biết có liên quan gì đến buổi trị liệu trong nước vừa rồi không.

Ngày hôm sau, Khương Chi và mọi người lại một lần nữa đến tầng ba để điều trị. Ngồi trong căn phòng tối om, Khương Chi đang suy nghĩ tại sao buổi chiều cô lại phải điều trị thêm.

Thực ra, từ buổi trị liệu ngâm nước đá của Hùng Nghị Dũng ngày hôm qua, cô đã mơ hồ đoán được nguyên nhân.

Hùng Nghị Dũng vì tính tình quá nóng nảy nên cần được "hạ nhiệt". Còn cô, cần phải ngâm nước nóng, chắc là vì phản ứng trong lúc điều trị quá dửng dưng.

Để kiểm chứng suy đoán của mình, mỗi khi y tá mở cửa sổ trên cửa để quan sát phản ứng của cô, Khương Chi lại tỏ vẻ rất sợ bóng tối.

Ba tiếng sau, y tá đến mở cửa. Khương Chi cẩn thận hỏi cô ta: "Buổi chiều tôi có cần điều trị nữa không?"

Y tá suy nghĩ một lát, nhìn cô rồi nói: "Hôm nay tạm thời không cần nữa."

Khương Chi: !!!

Đoán đúng rồi!

Khương Chi hưng phấn chạy về đại sảnh tầng một, muốn nói cho Hùng Nghị Dũng biết phương pháp này, nhưng lại phát hiện mọi người vẫn chưa xuống. Cô là người đầu tiên trở về.

Ngồi đợi một lát, khi tâm trạng bình tĩnh lại, cô chợt nhận ra, phương pháp này không có tác dụng với Hùng Nghị Dũng.

Tình huống của hai người hoàn toàn khác nhau. Cô bị thêm liệu trình vì phản ứng của đợt điều trị buổi sáng quá dửng dưng. Còn Hùng Nghị Dũng là vì tính khí thường ngày của anh ta quá hung hăng, nên mới bị ngâm trong nước đá.

Nói cách khác, chỉ cần Hùng Nghị Dũng chịu kiềm chế tính nóng nảy của mình, anh ta sẽ không còn phải ngâm nước đá nữa.

Nghĩ đến đây, Khương Chi chợt tỉnh ngộ, đây căn bản là một ván cờ chết.

Nếu buổi sáng khi điều trị mà tỏ ra bình tĩnh, họ sẽ tăng số lần điều trị vào buổi chiều. Ngược lại, nếu phản ứng quá mạnh, họ sẽ cho rằng “bệnh” của bạn vẫn chưa khỏi, nỗi sợ hãi vẫn chưa được khắc phục, cần tiếp tục điều trị... cho đến chết.

Tóm lại, dù làm gì đi nữa, cũng đều là đường chết.

Khi gặp lại mọi người, Khương Chi thấy họ còn tiều tụy hơn hôm qua, trông như bị bao phủ bởi một tầng khí đen. Vẻ mặt ngây dại đã có vài phần giống với những bệnh nhân kia.

Khương Chi kể cho Hùng Nghị Dũng những kinh nghiệm mà cô đã tổng kết được, bảo anh ta đừng tùy tiện nổi nóng. Hùng Nghị Dũng chỉ ngơ ngác gật đầu, không biết có nghe lọt tai không.

Buổi chiều, cả nhóm ngồi trên bãi cỏ tắm nắng, còn Hùng Nghị Dũng vẫn cần điều trị "hạ nhiệt".

Khi y tá đưa anh ta đi, cuối cùng anh ta vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Khương Chi thấy rõ anh ta đang cố gắng đè nén, nhưng nỗi sợ trong lòng lại như một con thú dữ, hoàn toàn không thể kiểm soát.

Tiếng gào thét tuyệt vọng, bất lực của Hùng Nghị Dũng xuyên qua không khí, đâm vào tai mỗi người. Họ đều cảm thấy một cảm giác nghẹt thở khó tả, nỗi sợ hãi trỗi dậy trong lòng.

Ngay cả khi ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, lòng bàn tay họ vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Năm người còn lại ôm gối, ngồi quây quần bên nhau, xem ra họ không có ý định tiếp tục tìm manh mối hôm nay.

Khương Chi chỉ có thể hành động một mình. Cô tìm thấy Chu Hải Hào ở góc tường. Anh ta đeo một cặp kính râm, cô suýt nữa không nhận ra.

Nhớ lại lần trước gặp anh ta, trí nhớ đã không còn tốt lắm. Cô không biết tình hình có tệ hơn không.

"Anh còn nhớ tôi không?" Khương Chi hỏi.

Chu Hải Hào ngẩng đầu lên, nhìn cô qua lớp kính, cười khổ: "Bây giờ thì vẫn còn nhớ, nhưng lát nữa thì không chắc."

Khương Chi ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Ở đây không có nắng, tại sao anh phải đeo kính râm?"

"Tác dụng phụ sau khi điều trị." Chu Hải Hào tháo kính râm ra: "Nếu không đeo, tôi sợ sẽ dọa người khác."

Đồng tử trong mắt anh ta nhỏ lại như hạt vừng, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng như cả con ngươi chỉ toàn màu trắng.

Phải nói thật, nhìn gần như vậy, rất đáng sợ.

Rất giống người đột biến trong phim kinh dị.

Sau khi cho cô xem, Chu Hải Hào lập tức đeo kính râm trở lại.

Nói về tác dụng phụ của việc điều trị, Khương Chi nghĩ đến những nốt đỏ trên cổ mình.

"Anh có biết những nốt đỏ này là sao không?"

Khương Chi vén tóc trên cổ ra, để lộ vùng da nổi đầy đốm đỏ cho anh ta xem.

Chu Hải Hào nhìn một lúc, có vẻ như không nhìn rõ. Anh ta lại tháo kính râm, nheo mắt nhìn rất lâu, rồi mới nói: "Cô đã thủy trị liệu đúng không?"

Anh ta thật sự biết! Khương Chi gật đầu xác nhận.

"Cô phải cẩn thận đấy." Chu Hải Hào đeo kính râm trở lại: "Những đốm đỏ này sẽ tiếp tục lan quanh cổ. Khi chúng vòng kín, cổ cô sẽ gãy làm đôi"

Gãy làm đôi... lại một lần nữa khiến Khương Chi nhớ đến cảnh tượng đầu của người phụ nữ hôm qua rơi xuống.

Cô theo phản xạ rụt cổ lại, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sau gáy.

Anh ta nói không sai. Sáng nay tỉnh dậy, cô phát hiện những nốt đỏ trên cổ đã nhiều hơn hôm qua vài nốt.

Khi Khương Chi chuẩn bị rời đi, Chu Hải Hào dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên gọi cô lại.

"Nhớ kỹ, đừng để họ phát hiện cô có những nốt này. Trong mắt họ, đây cũng là một dạng bệnh. Họ sẽ dựa vào đó để thêm hạng mục trị liệu, bắt cô uống thuốc."

Giọng nói của anh ta không lớn, nhưng lại khiến Khương Chi lạnh sống lưng.

Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến điều này. Nếu không phải tóc cô dài, che đi những nốt đỏ, thì bây giờ chắc cô cũng giống Hùng Nghị Dũng, bị lôi đi điều trị thêm.

Quay lại bãi cỏ, vừa ngồi xuống, người đàn ông bên cạnh liền hắt xì một cái, suýt nữa phun cả đám nước mũi xanh lè vào cô. Cô vội vàng đứng dậy tránh sang chỗ khác.

Ngay sau đó, nữ y tá xuất hiện với chiếc cốc nhựa, như thường lệ thu thập thứ ghê tởm đó.

Theo quan sát của cô trong mấy ngày nay, tần suất hắt hơi của những bệnh nhân này rất cao. Ngoại trừ bảy người bọn cô, những người còn lại cứ khoảng nửa tiếng là hắt xì một lần.

Chỉ có bảy người bọn họ lén không uống thuốc, nên cô chắc rằng chuyện này liên quan tới thứ thuốc mà bệnh viện tâm thần kê.

Đến năm giờ rưỡi, thời gian nghỉ ngơi buổi chiều kết thúc, tất cả bệnh nhân ùn ùn kéo vào nhà ăn. Lý Hưng Dương và những người khác rất lo lắng cho tình hình của Hùng Nghị Dũng, nên gọi Khương Chi cùng đi lên tầng hai tìm anh ta trước.

Chỉ cách mấy tiếng không gặp, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy chết lặng.

Toàn bộ ngón tay, ngón chân của Hùng Nghị Dũng đều không còn, chỉ còn lại bàn tay, bàn chân trụi lủi. Nơi đứt lìa không chảy máu, nhưng có thể nhìn thấy thịt và máu đông cứng, cùng với xương trắng hếu dưới lớp da.

Mọi người đều quá sốc, đứng chết trân tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao.

Thấy vẻ mặt kinh hoàng của mọi người, rồi lại nhìn xuống tay chân mình, lửa giận, nỗi uất ức và sự nhục nhã trong lòng Hùng Nghị Dũng dồn nén bấy lâu bỗng bùng nổ.

Nghe thấy tiếng gào thét của Hùng Nghị Dũng, mọi người mới hoàn hồn, vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Mau, bịt miệng anh ta lại, để họ nghe thấy thì toi!"

"Mau khống chế anh ta, đừng để cử động lung tung! Ổn định cảm xúc của anh ta!"

Tiếc là đã quá muộn. Đám y tá ở bệnh viện này tai thính như gắn radar, vừa nghe thấy tiếng động đã lập tức lao tới.

"Có chuyện gì vậy?" Y tá xông vào phát hiện tình hình, quay người hét lớn ra ngoài: "Mau lấy thuốc an thần đến!"

Tim Khương Chi chùng xuống, không hay rồi.

Nhưng cô không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hùng Nghị Dũng bị tiêm thuốc an thần, rồi bị đám hộ lý lôi đi.

"Tình trạng bệnh nhân đã xấu đi, cần phải tiến hành liệu pháp sốc điện ngay lập tức!"

Mấy chữ "liệu pháp sốc điện" như nhát búa nện thẳng vào tim mọi người. Trong tình trạng này, liệu Hùng Nghị Dũng có chịu nổi kiểu điều trị khủng khiếp đó không?

Phòng trị liệu sốc điện. Hùng Nghị Dũng bị trói chặt trên ghế sắt, toàn thân co giật không ngừng.

"Xèeeee… xèeee…"

Những tia lửa điện tóe ra từ thân ghế, khói xanh bốc lên từ đỉnh đầu anh, mùi thịt cháy khét nồng nặc lan khắp phòng.

Dần dần, người đàn ông trên ghế ngừng giãy giụa, đầu gục xuống, bất động.

"Điều trị thất bại."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Cho đến khi trời tối mịt, Khương Chi vẫn không thấy Hùng Nghị Dũng. Cô biết anh ta sẽ chẳng bao giờ trở về nữa.

Không ai nói một lời, nhưng từ ánh mắt kinh hoàng, tuyệt vọng và đau xót của mọi người, cô hiểu tất cả đều đã đoán ra được kết cục của Hùng Nghị Dũng.

Rời khỏi nhà ăn, cả nhóm im lặng bước đi. Đột nhiên, xung quanh náo loạn, Khương Chi còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người bên cạnh đẩy lùi ra sau. Đám đông như nhìn thấy thú dữ, hoảng hốt tản ra, né tránh.

Khương Chi lùi theo đám đông, nhón chân lên nhìn, hóa ra em trai của viện trưởng lại xuất hiện.

Khuôn mặt của hắn thật ra không hề đáng sợ, nhưng lại mang một cảm giác quái dị khó tả. Toàn thân hắn ta toát ra cảm giác không hài hòa bất thường. Cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ là nhìn thêm một giây thôi cũng khiến mắt cô khó chịu.

Khương Chi thu lại tầm mắt, có chút chán nản nhìn bức tranh trước mặt, chính là bức tranh toàn thể nhân viên y tế của bệnh viện tâm thần số 0, bức tranh đã hại họ đến đây.

Khoan đã, có gì đó không đúng.

Những nhân viên mặc đồng phục trắng đứng ở hàng đầu vẫn giữ vẻ uy nghiêm. Khương Chi cau mày nhìn bức tranh, hơi lắc đầu.

Không, không phải ở đây.

Cô lùi lại một đoạn. Khi tầm nhìn rộng hơn, cô biết vấn đề nằm ở đâu rồi!

Bức tranh này... đã lớn hơn trước!

Đúng vậy, không sai. Bức tranh đã lớn hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên cô đến. Cô nhớ rõ, khi mới đến, góc dưới bên trái của khung tranh cách mặt đất ít nhất hai mét, bây giờ chỉ còn chưa đầy một mét.

Bức tranh không thể tự nhiên lớn lên được, chắc chắn có nguyên nhân.

Khương Chi đi tới đi lui nhìn bức tranh mấy lần, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment