Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 7


Chúng nó đang muốn nói cái gì...!Quý Hành suy nghĩ rất lâu nhưng không thể nghĩ ra được gì nên cậu chuẩn bị đi tiếp từ đây.

Cậu vừa tiến bước thì đám cỏ sau lưng lại kích động lên, đau đầu thiệt luôn.
Hoá ra cái thuộc tính tăng độ yêu thích của thực vật là để giúp người ta thu lấy vật phẩm á hả? Cậu còn có nửa cái mê cung chưa đụng vô á.
  
Trên tay Quý Hành cầm chiếc đèn lồng giúp cậu nhìn rõ được xung quanh hơn.

Ví dụ mấy đám cỏ hồi nãy cậu nhìn thấy quen lắm.

Cậu khẳng định nó không phải là giống mới phát triển gần đây, mà cũng thuộc vào hàng cổ xưa lắm rồi, nhưng tên cụ thể nó là gì thì tạm thời cậu chưa có nhớ.

  
Quý Hành đã đi rất lâu trong nửa mê cung còn lại.

Hai tay cậu cầm đạo cụ để đề phòng tình huống bất kỳ nhưng mãi vẫn chưa thấy bông hoa nào, thậm chí không thấy cả một đám cỏ nhỏ.

Quý Hành cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Cậu quay người nhìn về phía lối rẽ vừa đi qua, trực giác cậu cảm thấy có đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
  
Không thể là cỏ bên kia vì Quý Hành đã quen thuộc với tụi nó.

Cậu lại đi về phía trước vài bước thì va vào một bức tường phải lùi lại, cùng lúc cậu nhìn thấy một cái hộp đang hé mở.
  
Cuối cùng cậu cũng nhận ra có gì đó sai sai...!
  
Mê cung này, theo suy đoán trước đó của cậu thì vật phẩm chỉ có số lượng nhất định, nếu đã mở ra thì không xuất hiện đạo cụ mới, kể cả khi đi thêm một lần thì nó vẫn chỉ nối tiếp lần đi cũ, nhưng con đường này cậu dám cá là chưa đi qua lần nào hết.
  
Câu hỏi được đặt ra: bức tường cậu vừa đi qua có gì đó kỳ lạ đúng không?
  
Quý Hành không dám đoán nữa, chỉ cảm thấy đèn lồng trong tay sáng lên, hình như có thứ gì đang ở đây và nó có thể thấy rõ mình.

Khi cậu định vứt cái đèn lồng thì phát hiện bức tường vừa nãy cậu va phải đang..

chuyển động.
  
Quý Hành nhìn chằm chằm vào bức tường không dám rời mắt.

Cậu muốn xem bông hoa trong lời Manh Manh có hình dáng thế nào.
  

Đầu tiên cậu nhìn thấy những dải cánh hoa mỏng, màu đỏ tươi, bên dưới không thấy chiếc lá nào.

Bên dưới cánh hoa là một thân cây mảnh mai, và...!ở phía trên, khi bức tường di chuyển lại gần, Quý Hành nhìn thấy những gương mặt trắng bệt đang chụm vào nhau.

Khi Quý Hành vừa nhìn tới thì tụi nó đột nhiên bắt đầu khóc với vẻ mặt rất đau khổ, nhưng Quý Hành không cảm thấy tụi nó có tý gì đáng thương, cậu chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
  
Quý Hành phản ứng lại muốn chạy đi, nhưng tụi hoa mặt người đã o ép nhau thành một bức tường làm hành động của cậu bị hạn chế rất nhiều.
  
Quý Hành vội ném cái đèn lồng trong tay đi, bởi vì vừa rồi cầm nó nên cậu mới thấy rõ chi tiết của đám hoa kia khiến độ kinh dị cũng tăng cao lên.

Thực vật yêu thích quần què, cái thứ quỷ này là để tra tấn cậu đúng không? Quý Hành nghĩ lung tung.
  
Chạy mãi cũng chưa tới cửa ra, Quý Hành bắt đầu ném đạo cụ ra, nhưng cậu phát hiện đám hoa này khó xử lý hơn đám cỏ lúc nãy, tụi nó có thể thay đổi hình dạng tường để né đòn.

Quý Hành đã bị nó cắn vài phát, quần áo vài chỗ đã rách mấy chỗ, đạo cụ trong tay cậu cũng chỉ còn con dao găm với máy tăng tốc, mà cửa ra ở đâu còn chưa thấy được.
  
Bởi vì chạy quá nhanh, toàn bộ lồng ngực của Quý Hành đều run lên một cách điên cuồng, cuối cùng chịu không nổi ném cái máy gia tốc xuống chân, ai dè vì chạy đến choáng váng mà hụt mất cái máy..
  
Quý Hành vốn đã tuyệt vọng rồi, nhưng càng tuyệt vọng hơn nữa là cậu phát hiện ra rằng đạo cụ không chỉ hữu ích cho con người mà còn cho cả thực vật!
  
Cậu chạy ngày càng điên cuồng hơn.

Cuối cùng khi sắp đến chỗ nước suối thì một đoạn cổ tay của cậu bị hoa bắt được, sau đó là một cảm giác đau đớn truyền đến đại não và có xu hướng lan sang cả tay.

Quý Hành xem thì thấy nó giống với ôn dịch.

Trên tay Quý Hành bây giờ chỉ còn một ckn dao găm.

Tuy con dao rất sắc nhưng có cũng như không, không tạo nổi vết thương nào cho hoa, y chang tân thủ chưa có vũ khí đã đi đánh boss vậy.

Nhìn thấy nhiều bông hoa hơn đang lao về phía mình, Quý Hành bỗng nhớ tới câu mà hệ thống đã nói: " Nếu bị bắt...!hãy lựa chọn khôn ngoan, nên giữ hay bỏ..."
  
Thừa dịp cái tay còn lại vẫn đang hoạt động, Quý Hành nhanh chóng chặt cái tay trái tránh cho chất độc lây ra toàn thân.
  
Quý Hành rơi xuống dòng suối.

  
Đúng như cậu dự đoán, nước suối chữa bệnh có tác dụng rất mạnh, có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu cho cậu miễn là cậu chưa chết.

Quý Hành nhìn cánh tay mới mọc, thở phào nhẹ nhõm.


Cậu đứng dậy lần nữa., nhìn kỹ những bông hoa bên trong.

Trong đầu anh nhớ lại một ít nội dung mơ hồ trong một cuốn sách cổ xưa về thực vật mà cậu đã đọc trước đó.

Trong cuốn sách có mấy loài thực vật thuộc về truyền thuyết, một trong số đó là Mạn Thù Sa Hoa*, bởi vì lớn lên ở địa ngục nên còn được gọi là hoa của địa ngục.

  
Mà tên của phó bản này là Hoàng Tuyền.

Quý Hành nhớ lại hình dạng của mấy cái cỏ kia, trong lòng xuất hiện đáp án ngày càng chắc chắn.

Mấy thứ kia chắc không phải cỏ mà là lá, còn đám mới nãy là hoa.
  
[Lời nhắc của hệ thống:
Chúc mừng bạn đã vượt qua phó bản một lần nữa.

Dữ liệu thuộc tính mới đang được sắp xếp cho bạn.

Vui lòng đợi...!
  Thuộc tính "Thực vật yêu thích" của bạn có thể tăng lên 50%.

Vui lòng xác nhận có thay thế thuộc tính hiện tại hay không?].
  
 Quý Hành chọn có.

  
 [Xin chúc mừng! Tăng độ ưa thích của cây cối lên 50%.

Hiện tại không ai có thể làm lại bạn, hãy cứ chăm chỉ nhé.

]
  
Quý Hành ôm cánh tay vừa tìm lại được, ngồi trên giếng trầm tư một lúc.

Hùng Manh Manh tới hỏi cậu làm sao vậy, cậu chỉ lắc đầu trả lời: "Tôi vừa nhận được thuộc tính vừa có ích vừa vô ích, không biết có nên xuống nữa không?"
  
"Còn muốn đi xuống?" Manh Manh khó hiểu hỏi: "Bộ phó bản được ra vô nhiều lần hả?"

  
" Ít nhất thì cái phó bản này cũng được, và cũng có thể vào phó bản của người khác.

Thuộc tính có thể thay đổi hai lần."
Quý Hành ra khỏi cái giếng đi thẳng đến thư phòng, không phụ sự mong đợi của cả nhà, cậu tìm được cuốn sách cổ lúc nãy nghĩ đến, cũng chứng thực suy nghĩ của cậu về Mạn Thù Sa Hoa.

Nếu vậy...!cậu cũng hiểu tiếng la hét và oán giận đó là gì..
  
 Manh Manh nghiêng người đọc cuốn sách mà Quý Hành cầm trên tay, thắc mắc nói, "Không lẽ phó bản này cũng có cách để công lược* hả..." Trước khi cô nói xong, Quý Hành đã nhét cuốn sách vào tay cô, "Cô nghiên cứu tiếp đi, tôi xuống dưới lần nữa xem sao, chắc sẽ quay lại nhanh á.

"
  
Xét thấy sức chiến đấu của bông hoa quá khủng khiếp, Quý Hành vẫn quyết định tìm một bước đột phá từ đám lá.

Khi cậu đi về đám xanh lá cây trước mặt, trong lòng không ngừng tự hỏi 50% sẽ thay đổi thế nào...
  
Đám lá đong đưa trong gió, lại còn biết run rẩy nữa.

Các phiến lá hội lại với nhau giữ lấy một viên trân châu đưa cho Quý Hành.

Viên trân châu này chắc hẳn không phải của phó bản, bởi vì nó là Dạ Minh Châu* quý giá trong truyền thuyết.

Quý Hành đưa tay lấy viên châu một lúc mới thấy tụi nó đưa thêm một cái đạo cụ ẩn của phó bản.
  
Quý Hành bước trên mặt đất và chạy thật nhanh, sau lưng vẫn còn một bụi lá, nhưng lần này tụi nó dịu dàng hơn.

Quý Hành mãn nguyện dẫn tụi nó tới cửa ra.
  
Đi ngang qua dòng suối, đám lá này dường như ngửi thấy mùi gì đó, tiếng kêu của tụi nó bắt đầu to lên, có thể là mong đợi, có thể là hận, nhưng Quý Hành nhất định phải để cho tụi nó gặp mặt.

  
Vừa rẽ ngã tư tới qua là cậu nhìn thấy một bức tường hoa lao tới với tốc độ cực nhanh.

Quý Hành thầm đếm thời gian trong lòng, ngay lúc hai bên sắp va chạm, cậu mở đạo cụ ẩn thân và lập tức quay đầu chạy về phía dòng suối.

Ở phía sau hoa và lá của mạn thù sa vốn không thể gặp lại quấn vào nhau, va chạm tạo ra một ngọn lửa quái dị, âm thanh gần như trộn lẫn với tiếng la hét, thật khó để nghe ra là oán hận hay vu sướng.

  
Đứng bên ngoài nước suối, Quý Hành nhìn toàn bộ mê cung biến thành biển lửa, ánh lửa sáng như ban ngày.
  
Bỉ ngạn ngàn năm nở, có hoa không có lá, có lá chẳng còn hoa.
  
Quý Hành chỉ cảm thấy đám lửa này đang cháy ngày càng mạnh mẽ, thì trên tường lại sáng lên.

  
[hệ thống thông báo: Phần thưởng bạn nhận được lần này là độ yêu thích của thực vật...]
  

Quý Hành nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu mà không thấy nội dung sau hiện ra, trong lòng cậu bắt đầu khinh bỉ nó.

Bộ cái hệ thống chết hay đóng băng rồi hả? Sau đó cậu cuối cùng cũng thấy hệ thống nói tiếp: [Độ yêu thích...!100%, bạn có muốn thay thế thuộc tính hiện tại không?"]
  
Quý Hành bật cười, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao nó lại ngập ngừng.

Quý Hành chọn vào thay đổi, hệ thống đánh giá cậu "Trước không có ai, sau không ai làm lại"*, nghĩa là trong một đám người tham gia phó bản cậu là độc nhất vô nhị, về sau dù có ai đạt tới đỉnh cao cũng chỉ là 0,9999
( nghĩa là Quý Hàm là duy nhất (1), ai thì cũng chỉ 0,99, không thể là đỉnh nhất được=))).
  
Nghĩ đến đây cậu cảm thấy đã vcl.

  
Lần nữa cậu quay lại miệng giếng rồi nhảy xuống, nhưng lần này xui xẻo rơi thẳng xuống nước.

Manh Manh nghe tiếng đi tới gần, nhìn thấy dưới giếng nguyên một quả xanh rờn, là đầu tóc của Quý Hành.

Cô cảm giác hình như màu xanh của tóc sáng hơn lúc nãy.
  
Quý Hành bò lên lại, cậu tới soi gương, xác nhận màu xann trên đầu mình sáng hơn rồi, nhìn cũng có phong cách riêng, đẹp đẽ như muốn cùng với trăm hoa đua nở.

-
*Trước không có ai, sau không ai làm lại:
Bản gốc là: Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

*Công lược: mình không biết dùng từ nào thay thế nên giữ nguyên.

*Mạn thù sa hoa: hay còn gọi là hoa bỉ ngạn, mình để theo tên trong Phật Giáo và cũng giống bản gốc.

Dưới đây là giới thiệu
Hoa Mạn Thù Sa còn gọi là hoa Bỉ Ngạn.

Thông thường cho rằng đây là loài hoa tiếp dẫn, sinh trưởng bên bờ sông Tam đồ.

Theo truyền thuyết, mùi hương của hoa có ma lực, có thể gọi ký ức thuở còn sanh tiền của người chết trở về.

*Dạ minh châu: Dạ Minh Châu là một loại ngọc có tính phóng xạ rất hiếm, chúng có một khả năng vô cùng đặc biệt đó là tự phát sáng.

Nếu nhìn ở vẻ bê ngoài thì cũng không có gì khác so với những viên đá thông thường khác, bề ngoài không có gì nổi bật hay bắt mắt cả.

( nổi tiếng nhất nhì là viên dạ minh châu mà Từ Hy thái hậu đã ngậm khi mất, giá tầm 2900 tỷ, bạn có thể tìm hiểu thêm.)
Bổ sung một tí kiến thức game mà Đào hiểu: hầu như các game kiếm hiệp tình duyên thường sẽ có thuộc tính, thay đổi thuộc tính thường gọi tắt là tẩy dòng( tức là chọn dòng thuộc tính ngon hơn thay thuộc tính cũ).

Thuộc tính % thường được yêu thích hơn thuộc tính + số, vì nhân vật thường sẽ có chỉ số sẵn.

Ví dụ nhân vật chỉ số Nhanh nhẹn 500, nếu thêm dòng thuộc tính Nhanh Nhẹn + 20 thì thành 520, nhưng nếu Nhanh Nhẹn +50% thì có thể lên 750, nếu sau này chỉ số càng cao thì nó lại càng tăng, nếu cộng hiệu ứng từ trang bị thì lại càng cao, nên các game thủ thường sẽ ưu tiên lấy % hơn.

Bình Luận (0)
Comment