Ta Gả Cho Một Vị Công Tử Ta Không Thích

Chương 17

17.

Cánh tay đột nhiên bị bắt lại, Sở Tĩnh Vận khó khăn từ trong nước ngồi dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, nhuộm một tầng đỏ ửng không bình thường, mày cau lại như đang chịu đựng cái gì đó rất khó khăn, đôi mắt đào hoa gợn lên từng đợt sóng ngầm nguy hiểm. Ta nhìn giọt nước óng ánh đọng trên lông mi theo cái chớp mắt của hắn mà rơi xuống.

“Ngươi trúng độc?”

Cảm nhận được hô hấp cực nóng của hắn và mùi hương dị thường xung quanh, ta liền mò tới bắt mạch cho hắn. Hắn lại nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn nói: “Không phải độc.”

“Hả? Vậy sao lỗ tai đỏ như thế?”

Ta cúi đầu xuống thuận theo ánh mắt của Sở Tĩnh Vận ban nãy mới phát hiện, do bản thân khom người, vạt áo của ta cũng lỏng lẻo hơn, nhìn từ góc độ của Sở Tĩnh Vận mà nói, hẳn là bao quát non sông.

Hừ! Của ta một chút cũng không nhỏ! Dù cho có nhỏ cũng không phải làm cho Hiền vương điện hạ nhìn đến tai đều đỏ à!

Lúc ta muốn ngồi thẳng dậy lại phát hiện Sở Tĩnh Vận vẫn còn đang nắm tay ta, ngay từ đầu cứ nghĩ là do nước nóng, hiện tại mới ý thức được làn da của hắn cũng đang bỏng tới mức dọa người. Rốt cuộc là hắn gặp chuyện gì. Ta cau chặt hai mày, tính hỏi lại hắn thì thấy Sở Tĩnh Vật đột nhiên thống khổ ôm ngực, hai mắt nhắm nghiền há miệng thở hổn hển.

Này này này, đừng chết mà, về sau ta muốn ngâm mình trong bồn tắm sẽ có bóng ma tâm lý đấy.

Không thể tiếp tục để cho hắn ngâm trong nước mãi, nhưng tư thế của chúng ta như vậy rất khó dùng sức, tình huống của hắn hiện tại không cách nào phối hợp với ta. Do dự một chút, ta bước vào trong bồn ngồi xuống bên cạnh Sở Tĩnh Vận, đưa tay ôm eo hắn dùng sức để đỡ hắn đứng lên.

“Có đứng lên được không? Ngươi phát sốt, ta dìu ngươi ra ngoài trước đã.”

Cảm giác được thân thể của hắn bỗng nhiên cứng đờ, sau đó không đợi ta kịp phản ứng, trong nháy mắt trời đất quay cuồng ngã vào trong bồn, một bờ môi nóng hổi đè lên môi ta.

Ngươi trúng xuân dược thì cmn phải nói ra chứ!

Vừa nãy còn đang lo Sở Tĩnh Vận chết đuối trong bồn tắm, hiện tại ta bắt đầu lo lắng cho chính mình, ta nín thở, cũng không dám dùng sức giãy dụa, xúc cảm nóng hổi trên môi dần rời đi. Ta khẽ chống đáy bồn ngồi dậy lau nước trên mặt há miệng thở dốc. Nhưng vừa kịp lấy lại hơi thở còn chưa kịp nói chuyện, Sở Tĩnh Vận lại ôm lấy đầu của ta hôn xuống, cả người hắn nóng hổi giống như đang bốc cháy, hai mắt nhắm chặt khiến cho lông mi run rẩy, đuôi mắt bởi vì tác dụng của dược mà nhiễm lên một màu đỏ diễm lệ.

Áo mỏng trên người ta trải qua một hồi giày vò đã sớm lung lay, miễn cưỡng dựa vào đai lưng giữ lại trên người, bộ dáng này so với không mặc còn bết bát hơn. Sở Tĩnh Vận kết thúc nụ hôn thì gục đầu xuống dán trán vào trong hõm cổ của ta, hô hấp cực nóng của hắn lan xuống làn da của ta, ta thừa cơ hội này thò tay bắt mạch cho hắn.

Hiểu rồi. Loại dược này hiệu quả mạnh giống như pháo nổ trong ngày lễ, có thể chịu đựng lâu như vậy, Hiền vương điện hạ quả thực không phải người thường.

“Sắt Sắt… Thật xin lỗi…”

Thanh âm của hắn khán khàn, ngón tay nắm lấy bả vai ta dù đang cực lực khống chế vẫn để ta cảm nhận được đau đớn như cũ, trên đùi xúc cảm cứng rắn càng khiến ta sinh ra chút sợ hãi.

Việc này quả thực không phải trải nghiệm tốt đẹp gì. Có điều, còn có chút an ủi đó là, chí ít hắn không gọi tên của người khác.

Ta biết vì sao Sở Tĩnh Vận không cần ta chạy đi bác bỏ tin đồn, hắn xác thực có năng lực một đêm bảy lần không giống nhau.

Ta làm sao mà biết được? Haha, vì ta thử qua.

Lúc tỉnh lại ta đã trở về viện tử của mình, cả người nhẹ nhàng khoan khoái nằm trong chăn, bên cạnh còn có hai thùng đã. Suy nghĩ đầu tiên là thật xin lỗi Chu Cẩn, người ta tốt bụng cho ta mượn chỗ để nghỉ ngơi, kết quả lại phát sinh loại chuyện kia, hy vọng Sở Tĩnh Vận lo lắng mặt mũi sẽ cho người thu thập sạch sẽ, nếu không sau này ta thật sự không biết đối mặt với Chu cán biện đoan phương túc chính thế nào.

Ta định đứng dậy mới phát hiện thắt lưng, xương sống, xương cồn toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh, trong cổ họng như bốc hỏa, ta giãy giụa một lúc mới đi được tới bên cạnh bàn trà rót một chén trà lạnh. Còn chưa kịp uống được hai ngụm Sở Tĩnh Vận đã đẩy cửa đi vào, lần nữa chúng ta hai mặt nhìn nhau.

Ta bình tĩnh tiếp tục uống trà, Sở Tĩnh Vận do dự nửa ngày mới cắn răng, vẻ mặt đại nghĩa diệt thân ngồi xuống bên cạnh ta. Làm cái gì mà giống như ta mới là người bị hạ dược thế.

Sở Tĩnh Vận đưa hũ sứ nhỏ trong tay cho ta, sờ tới sờ lui cảm giác có chút lạnh, lúc mở ra thấy bên trong là canh thuốc màu nâu nhạt, hơi sền sệt lại hơi ngọt, tuy không ngon nhưng cũng không khó ăn.

Ở Vương phủ ta thường xuyên ăn canh này, Sở Tĩnh Vận cũng ăn, mặc dù không biết công dụng cụ thể của nó, nhưng đại khái là giúp an thần bổ khí. Vả lại, đây là Sở Tĩnh Vận tự mình làm, ta niệm tình hắn có lòng tốt nên lần nào cũng ngoan ngoãn ăn hết, cho nên hiện tại hắn bưng cái này tới cho ta ăn ta cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Canh thuốc nhiệt độ vừa miệng, ta cứ từng muỗng từng muỗng không bao lâu đã uống xong hơn một nửa. Sở Tĩnh Vận trầm mặc một hồi lâu cuối cùng thật trọng mở miệng nói với ta:

“Nàng vẫn khỏe chứ?”

“Đau lưng nhức eo, không tốt cho lắm.”

“Ta không nghĩ là nàng lại ở đó.”

Cũng đúng, ai có thể nghĩ tới nơi ở của Võ đức ti sẽ có nữ nhân tắm rửa.

“Ta trúng thuốc mê và xuân dược, thật sự là không khống chế được…”

Vậy thì ta còn phải đến khen ngài thật có năng lực chịu đựng, người bình thường trúng hai cái này đã bộc phát thú tính ngay tại chỗ.

“Sắt Sắt, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!”

Sở Tĩnh Vận đột nhiên cầm tay ta, ta nghiêng đầu sang kinh ngạc nhìn hắn, do dự một chút mới buông thìa xuống (Cũng không cần đâu)

Ách… Thanh âm hình như không phát ra được.

Ta chỉ chỉ cổ họng của mình rồi lại khoát khoát tay, biểu đạt hiện tại không muốn nói chuyện.

“Sắt Sắt nàng không cần lo lắng, ta thật sự…”

Đối diện với vẻ mặt áy náy của Sở Tĩnh Vật ta có chút bực bội, nhưng hết lần này tới lần khác ta không thể lên tiếng tranh luận với hắn, đành phải rút tay ra ngắt lời hắn, nhìn hắn thận trọng nhìn ta, ta bất đắc dĩ thở dài, dùng ngón tay nhúng vào nước trà viết lên bàn: Chuyện gì xảy ra?

Sở Tĩnh Vận ánh mắt lóe lên, mím môi một cái, có chút tự trách nói: “Mắc lừa kẻ khác.”

Hiền vương điện hạ mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, tính tình ôn nhuận ấm áp, so sánh ra, mẹ đẻ của hắn là đương kim Hoàng hậu, nhà ngoại lại là danh gia vọng tộc, bản thân hắn là tình lang trong mộng của đông đảo cô nương Nam Bình quốc, cũng là con rể tốt trong mắt thế gia quý tộc. Nếu không phải bình thường hắn cố chấp làm một người văn sĩ phong nhã, phỏng chừng sẽ có một đám người điên cuồng ủng hộ hắn kế thừa ngôi vị.

Có điều trải qua khoảng thời gian vừa rồi tiếp xúc với hắn, ta sâu sắc nhận thức được, người này thực ra so với mực nước đen giống nhau, một bụng đen tối. Ta thật sự hiếu kỳ là ai chán sống như thế, giở những thủ đoạn bẩn thỉu này với hắn.

Lần dính chiêu này của Sở Tĩnh Vận vẫn có chút kỳ lạ, kể cả bản thân hắn hay ám vệ theo bên người đều không nhận ra được, hắn quen thuộc qua dùng bữa sáng cùng Hoàng hậu như thường ngày rồi qua Ráng Mây viện đánh đàn, ai ngờ vừa bước vào liền choáng váng, không kịp gọi người đã hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại đã nằm trong một căn phòng lạ lẫm, bên người là Trần Uyển Quân quần áo không chỉnh tề. Sở Tĩnh Vận phản ứng cực nhanh, lập tức điểm huyệt Trần Uyển Quân mặc kệ nàng có đang thần trí thanh tỉnh hay không, hắn tranh thủ thời gian ăn vào bảo mệnh giải độc đan lại phong bế một vài huyệt đạo trên cơ thể. Không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra thì bên ngoài đã truyền tới tiếng ồn ào nói:

“Có người lạ xông vào phòng ngủ của tiểu thư.”

Sở Tĩnh Vận dùng sức đánh vỡ cửa sổ phía sau trốn thoát người phía sau vẫn theo sát không bỏ, thân thể của hắn đã dần duy trì không được, mơ mơ hồ hồ trốn vào tiểu viện của Chu Cẩn.

“Cho nên là ngươi tỉnh lại ở Phương Hoa Uyển của Đức Phi?”

Ta nâng bút viết lên giấy, đạt được câu trả lời khẳng định của Sở Tĩnh Vận xong không chút do dự hỏi tiếp.

“Vậy ngươi cũng không nghi ngờ Trần Uyển Quân?”

“Không thể nào là nàng.”

Sở Tĩnh Vận trả lời không cần nghĩ, ta để bút xuống rồi ném tờ giấy vừa viết vào ống đựng nước rửa bút, chữ viết rất nhanh liền bị nước hòa thành một màu mực nhòe đi.

Cứ cho là vậy đi, ngươi nói không phải thì không phải.
Bình Luận (0)
Comment