Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 2

Giữa trưa nóng bức, trong phòng học quạt điện khắp bốn phía đều hoạt động hết công suất, mang đến từng làn gió mát. Ngoài cửa sổ là liên hồi những tiếng ồn ào náo loạn, gió lật từng trang sách vở, vù vù rung động.

Trong phòng học mọi người đang say ngủ, lão sư nhẹ chân nhẹ tay mà đi lên bục giảng, cầm một chồng bài kiểm tra đặt lên một bên bàn.

Hắn nhìn quanh bốn phía, ở vị trí hàng thứ ba liền tìm được người hắn muốn tìm.

Vị đồng học kia tên là Lâu Xuân Vũ, bởi vì một câu Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ* của lão sư ngữ văn làm cho nàng được mọi người nhớ kỹ.

(*Lầu nhỏ một đêm nghe mưa xuân. Một câu thơ trong bài thơ Lâm An xuân vũ sơ tễ (Mưa xuân ở Lâm An mới tạnh) của Lục Du)

Ngoại trừ những điều này, lão sư còn nhớ nàng chính là một hảo đệ tử, học tập nỗ lực, thái độ cũng nghiêm túc, luôn là một ủy viên* trong lớp, nhưng ấn tượng của lão sư đối với nàng cũng vẻn vẹn dừng lại ở những thứ này.


(*Kiểu như thành phần ban cán sự lớp)

Bởi vì thời gian nghỉ ngơi của đệ tử không nhiều, cao tam* áp lực lớn như vậy, thời gian ngủ trưa quý giá, nếu như không có tình huống đặc biệt, lão sư cũng sẽ không tới đây đánh thức Lâu Xuân Vũ, chỉ là gia trưởng của nàng hiện tại đang ở văn phòng chờ đợi nàng, lại hối thúc hắn tới đây gọi người, hắn nhìn Lâu Xuân Vũ đang ngủ say, không đành lòng quấy rầy, lưỡng lự, vẫn là nhẹ nhàng mà lay lay bờ vai Lâu Xuân Vũ, "Lâu đồng học, Lâu đồng học, tỉnh dậy..."

(*Trẻ 6 tuổi bắt đầu vào tiểu học, gồm 6 lớp từ thấp đến cao: nhất niên cấp, nhị niên cấp, tam niên cấp, tứ niên cấp ngũ niên cấp, lục niên cấp.

Kế đến là bậc sơ trung, gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam. Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học. Cao tam tương đương lớp 12.)


Lâu Xuân Vũ vùi mặt trong khuỷu tay, một giấc ngủ này nàng ngủ rất sâu, trong mộng nàng thấy được tương lai của mình, tốt nghiệp, kết hôn sinh con, đến cuối cùng trở thành linh hồn trong suốt, ở bên cạnh Tống Tây Tử vài năm, đó là một khoảng thời gian rất dài rất dài.

Khi nàng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, nàng không phân biệt được cái gì là chân thật, lúc này có phải cũng là một giấc mộng hay không.

Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, một mặt tường của lớp học được phủ kín ánh mặt trời.

Nàng dùng sức xoa đôi mắt chua xót, thẳng đến khi đôi mắt thích ứng, nước mắt từ hốc mắt tràn ra.

Ánh mắt nàng chậm rãi đảo qua phòng học, nhìn thấy các đồng học quen thuộc, cả phòng đều mặc đồng phục cao trung có màu sắc tương tự, vùi đầu ngủ trưa giữa những chồng sách tham khảo cùng bài kiểm tra xếp thành núi cao


Gian phòng rất yên tĩnh.

Nàng nhớ rõ phòng học cao tam của nàng ở lầu ba, qua khung cửa sổ nàng nhìn thấy cây ngô đồng ở phía ngoài, giữa trưa lá cây như có như không hữu khí vô lực mà đong đưa trong gió, ánh mặt trời xuyên qua cành lá bị phân chia thành từng mảnh vỡ.

Trên bảng đen viết thời gian đếm ngược kỳ thi tuyển sinh còn năm ngày...

Nàng từ từ thu hồi ánh mắt, rơi lên gương mặt vị lão sư đang đứng trước bàn.

Từ lão sư?

Thật sự chính là Từ Khải Phong Từ lão sư sao?

Đây là mộng, hay là thực tế?

Nếu như là mộng, vậy hẳn là đúng rồi, đây là mộng, bởi vì Từ lão sư đã qua đời vì tai nạn giao thông khi nàng vào năm ba đại học, khi đó đồng học cùng trường gởi tin nhắn tới, nàng cùng vài đồng học cũ cùng nhau trở về trường đưa tiến hắn.

Từ lão sư là một lão sư có tính khí, đối với nhóm đệ tử muốn nghiêm túc học tập sẽ nhìn với con mắt khác, ngoại trừ dạy bọn họ những thứ cần học trên sách vở để thi cử, cũng sẽ dạy bọn họ một vài nội dung không có trong đề thi, hắn hy vọng một vài đệ tử có thể bởi vì hắn mà yêu thích môn toán học này, từ đó tìm được niềm vui thú.
Đối với những đệ tử không yêu thích toán học, hắn sẽ dạy bọn họ cách ứng phó với cuộc thi.

Trường cao trung trọng điểm cấp một này luôn nắm chắc tỷ suất đầu vào, mục tiêu duy nhất của các lão sư chính là đem đám đệ tử này đưa vào những học viện cao hơn tốt hơn, tiếp theo đó chính là tiền đề để làm thay đổi tương lai của bọn họ.

"Từ lão sư...Ngươi..." Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu không chớp mắt mà chăm chú nhìn hắn, không thể tin được.

"Nhỏ giọng một chút, ngươi đi theo ta, phụ huynh của ngươi ở văn phòng chờ ngươi..." Từ lão sư nói nhỏ, một bên chú ý người xung quanh nàng có bị quấy rầy hay không.

Lâu Xuân Vũ đứng lên, đi theo lão sư ra khỏi phòng học.

Trước mắt là ngôi trường nàng đã trải qua ba năm niên thiếu, để chiếu cố các đệ tử cao tam, các đệ tử cao tam liền được ưu tiên vào học những phòng học mới, tường là màu tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, gạch men sứ màu xanh nhạt ghép ra một chữ bát (八) là khẩu hiệu của trường.
Mỗi một bước đi, nàng cũng giống như là đang bước trên mây.

Nếu như đây là mộng, vậy giấc mộng này là quá chân thực rồi, nếu như đây là thực tế, vậy những chuyện phát sinh trước đó chính là mộng sao?

Trong sách có nói cổ nhân Hoàng Lương nhất mộng, tỉnh lại chẳng qua là một giấc ngủ dưới tàng cây.

Sau khi nàng nhìn thấy văn phòng của lão sư liền dừng bước.

Nàng nghĩ, nàng biết cha mẹ nàng đến tìm nàng là vì cái gì, cha mẹ nàng đến nói chuyện điền bảng nguyện vọng.

Một màn trong mộng như hiện lên ngay trước mắt nàng. Đệ đệ của nàng thi tuyển vào cao trung*, sau khi thi xong còn chưa có điểm đã biết khảo thi thất bại. Với điểm số ước tính, dựa theo điểm số những năm trước chỉ có thể coi là trung bình, nếu như nhìn vào thành tích, muốn vào trường trọng điểm liền cũng có chút miễn cưỡng.
(*Tương đương trung học phổ thông, cấp 3)

Điều kiện nhập học của trường này rất cao, chỉ là không phải hoàn toàn không có cơ hội, mẹ của nàng nghĩ trước khi có kết quả chính thức liền thay đệ đệ chạy quan hệ một chút, hiệu trưởng của trường này dựa vào bối phận xem như là đại bá của nàng, mẹ nàng liền muốn nỗ lực một chút, chi tiền cũng phải đem đệ đệ nhét vào trường.

Mà đến gặp nàng chỉ là thuận tiện. Nàng bình thường ở lại trong trường, trường học cách nhà hơn mười km, không có xe buýt, chỉ có những chuyến xe hoạt động trái phép, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, một ngày chỉ có mười chuyến, hơn nữa một tuần về một lần liền tốn hơn mười đồng.

Cuối tuần nàng cũng không thường về nhà, một tháng thỉnh thoảng về nhà một lần, đến cao tam, thứ bảy nhất định sẽ phải bù khóa, chủ nhật tự do lưu lại phòng học làm bài tập cả buổi, từ từ cũng trở thành thói quen.
Khi vừa thấy cha mẹ, nàng liền sững sờ.

Cha mẹ còn rất trẻ, đặc biệt là mẹ, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn như vậy, đang mặc một bộ trang phục mà bình thường không nỡ mặc, còn mang theo một cái túi xách một trăm đồng mua ở chợ quần áo.

Khi nhìn thấy Lâu Xuân Vũ ngây ngốc đứng ở đó, mẹ nàng nhíu mày, cho là nàng đã học tập đến ngốc rồi.

Ba ba là dùng keo xịt tóc đem mái tóc chải ra phía sau, âu phục trên người chính là được đặt may ba năm trước, giày da còn được hao tâm tổn trí mà lau qua một lớp dầu bóng, chỉ là bên cạnh có một chút bị mài mòn.

Lúc trước trong nhà cũng không giàu có, đệ đệ là siêu sinh*, bị phạt rất nhiều tiền, sau đó để cho hai hài tử đi học đều phải tốn tiền, Lâu Xuân Vũ không quên được lời nói luôn treo bên bờ môi của mẹ khi đó, chờ tỷ tỷ trưởng thành liền giúp đệ đệ một chút, giúp đỡ trong nhà.
(*Sinh vượt chỉ tiêu)

Lâu Xuân Vũ từ từ lấy lại tinh thần, tiếp nhận tình huống cha mẹ đã trở nên trẻ tuổi.

"Mẹ, ba, hai người đã tới." Lâu Xuân Vũ đứng ở bên cạnh bọn họ.

"Cũng không hỏi xem chúng ta tới làm gì, học đến ngốc rồi, không thể thông minh như đệ đệ của con một chút a." Những lời mẹ nói, Lâu Xuân Vũ đã nghe thành thói quen, đệ đệ của nàng rất biết ứng xử, nàng không thể, nàng từ nhỏ đã chậm chạp, cũng không giỏi giao tiếp, bằng hữu trò chuyện hợp ý cũng liền chỉ có một mình Tống Tây Tử.

Nghĩ đến danh tự này, trong lòng Lâu Xuân Vũ truyền đến cảm giác đau đớn sắc bén.

Nếu như đó là một giấc mộng, vậy Tống Tây Tử có phải hay không cũng là người trong mộng, kỳ thật ở hiện thực vốn không tồn tại. Nếu nói như vậy, nàng thật sự là sống quá thất bại rồi, ngay cả bằng hữu thân thiết duy nhất cũng chỉ tồn tại trong giấc mộng của nàng.
Lúc này ba ba của nàng liền lên tiếng, cũng hoàn toàn giống như những gì nàng nghe thấy ở trong mộng.

Ba ba nàng hy vọng nàng đăng ký vào trường sư phạm, cũng đừng đi học ở nơi quá xa, trường sư phạm trong thành phố liền rất tốt, về nhà cũng thuận tiện, không cần một năm cũng không thấy được mặt mũi.

Kỳ thật Lâu Xuân Vũ vẫn luôn biết rõ, lý do cha mẹ nàng hy vọng nàng làm lão sư rất đơn giản, thu nhập của lão sư ổn định, lương cao, địa vị xã hội cao, được mọi người tôn trọng, chủ yếu nhất là dễ tìm đối tượng, hơn nữa thời gian công tác càng dài, sẽ càng ngày càng có danh tiếng.

Thật đúng là như vậy sao? Trong lòng Lâu Xuân Vũ tự hỏi.

Nàng của lúc trước, nghe xong lời cha mẹ nói, liền xóa tan lý tưởng của bản thân, khi điền bản nguyện vọng liền điền trường học mà cha mẹ khuyến nghị, sau đó cũng thuận lợi trở thành lão sư, nhưng mà như vậy thì sao, làm lão sư rồi mới biết được sau khi bỏ đi ánh hào quang bên ngoài, cũng là con người, sinh động, sẽ mệt mỏi sẽ đau đớn.
Nàng yêu công việc của mình, cũng nhớ rõ những đệ tử mà nàng dạy dỗ, nhưng mà công việc này không thoải mái chút nào, có áp lực nặng nề. Mà người nam nhân kia cùng nàng kết hôn, không cũng bởi vì nàng là lão sư sao.

"Xuân Vũ, ba ba con đang nói chuyện a, con có nghe không?" Lâu mẹ nâng bàn tay lên, khe khẽ đánh vào cánh tay Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía bà tràn đầy đau thương thống khổ.

Trong ánh mắt kia mang theo tâm tình rất phức tạp, không giống như là ánh mắt một hài tử nên có.

Lâu Xuân Vũ cũng không có trả lời, nàng nói: "Con sẽ cân nhắc một chút."

"Này có cái gì cần cân nhắc, mẹ đều đã giúp con liên hệ tốt rồi, di mẫu* của con là lão sư trường sư phạm, con cùng di mẫu liên lạc thường xuyên một chút, nhờ di mẫu sau này chiếu cố con."

(*Cách gọi em gái hay chị của mẹ.)
"Mẹ, đừng luôn nhờ cậy vào họ hàng, hơn nữa ở trường đại học cũng không có gì cần chiếu cố, con cũng không phải là hài tử." Từ trước kia nàng liền đã nhận ra, người nhà nàng có một tật xấu đáng sợ, không quản là chuyện gì, đều muốn dựa vào quan hệ họ hàng, rõ ràng là một việc có thể tự mình giải quyết, để người nhà nàng đến xử lý, nhất định trước tiên liền nghĩ đến tìm họ hàng hỗ trợ, đem sự tình vốn rất đơn giản làm cho phức tạp.

Ngay cả chuyện đệ đệ vào cao trung, thành tích của đệ đệ thuộc loại trung bình, lúc trước hắn ở trường luôn được coi là đệ tử khá giỏi mà trọng điểm bồi dưỡng, nhưng mà trường cao trung của nàng áp lực rất lớn, nổi danh tàn khốc, lúc trước đệ đệ là chi ba vạn đồng mà nhét vào, sau đó thì sao, về sau liền phát hiện thành tích không bằng người khác, bình thường ở lớp trung học* còn có thể nằm trong top mười, sau khi tiến vào đây liền bị đả kích.
(*Trung học cở sở, cấp 2)

Nhưng mà cha mẹ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bọn họ chỉ cảm thấy đó chính là đã cho đệ đệ điều kiện tốt nhất, huống chi, hiệu trưởng của trường học này là họ hàng, nếu như họ hàng có thể giúp đỡ, đây không phải là dệt hoa trên gấm sao.

Từ lão sư thấy cuộc đối thoại cũng không quá thuận lợi, lại thêm thời gian lên lớp sắp đến, liền tiến lên thay đổi chủ đề, để Lâu Xuân Vũ về lớp trước, hắn nói với cha mẹ Lâu Xuân Vũ kỳ thi tuyển sinh sắp tới, không cần tạo áp lực cho hài tử, hài tử trước tiên cần đặt lực chú ý vào cuộc thi, cần hết sức nỗ lực, phát huy thực lực lớn nhất, về phần chuyện điền bảng nguyện vọng, đó là chuyện sau này, có một khoảng thời gian rất dài có thể từ từ cân nhắc. Hắn nhân lúc cha mẹ Lâu Xuân Vũ trầm mặc, liền nói nên để hài tử tự mình làm chủ, dù sao con đường nhân sinh là do hài tử đi, gia trưởng chỉ có thể đưa ra ý kiến để tham khảo, nhưng là không thể thay hài tử định đoạt.
Ba ba luôn gật đầu, chỉ là Lâu mẹ lại không đồng ý, ba ba lôi kéo vạt áo Lâu mẹ, nói: "Lão sư nói có đạo lý, nghe theo lời lão sư."

"Hài tử biết cái gì, cái gì cũng đều không hiểu, ta không phải là đang thay nàng cân nhắc sao."

Lâu Xuân Vũ trở lại vị trí của mình, nàng lấy sách vở ra, phía trên những trang sách đều là tràn ngập bút ký, những chữ nhỏ chỉnh tề ngay ngắn mà dầy kín.

Về mặt học tập nàng rất tự giác, vốn là không được cha mẹ chú ý, khi cha mẹ đưa đệ đệ ra ngoài chơi, nàng ngồi trước bàn làm bài tập, nàng biết kỳ thật mình cũng không có thiên phú học tập, chính là dựa vào nỗ lực, đặt bút viết xuống những điểm chính cần học trong ba năm qua, nàng từng chút một mà cố gắng ôn tập, chính là vì không muốn bị rơi lại phía sau.

Nỗi sợ hãi của nàng đến từ một trong những biểu tỷ của nàng, biểu tỷ kia lớn hơn nàng năm tuổi, lúc trước bởi vì thi tuyển thiếu mất ba điểm, người nhà không chịu chi tiền cho biểu tỷ, quyết định để biểu tỷ đi làm công, sau đó nhanh chóng liền tìm đối tượng kết hôn sinh con.
Đối với nàng mà nói, nếu như nàng không nỗ lực, người nhà cũng sẽ bắt nàng từ bỏ con đường học tập, để cho nàng đi theo con đường của biểu tỷ.

Ở trang cuối cùng, có một trống chỗ, nàng cầm lấy cây bút, lại chậm rãi không có động thủ.

Nếu như đó thật sự là một giấc mộng, khi tỉnh lại hẳn là sẽ quên đi không còn một mảnh, nhưng mà nàng chẳng những không có quên, ngược lại còn nhớ rõ ràng hết thảy những chuyện đã phát sinh, thật giống như chính mình đã từng trải qua.

Nàng cầm bút lên, muốn đem những chuyện mà nàng nhớ rõ viết xuống, chỉ là vô luận viết bao nhiêu chữ, trên trang giấy vẫn đều là trống rỗng, ngay cả nét bút cũng đều không có lưu lại.

Một khắc này nàng cảm thấy bản thân vô cùng bất lực, nàng bỗng nhiên trở nên chết lặng, trong lòng có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, lại nói không nên lời, lòng nàng nóng như lửa đốt, lại không thể kiên nhẫn, rốt cuộc một giây sau liền bật khóc.
Ban đầu chỉ là nước mắt lặng im rơi xuống, tiếp theo là bật khóc thành tiếng, lão sư đứng lớp bị nàng làm cho hoảng sợ, tạm dừng bài giảng, để lớp trưởng đỡ nàng đi ra ngoài, nàng dựa vào lan can lạnh lẽo mà khóc, hàm răng cắn thật chặt lấy cánh tay của mình, phần đau đớn này làm cho nàng ý thức được lúc này bản thân chính là một người sống.

Tin tức nàng bật khóc trên lớp kinh động đến chủ nhiệm lớp và Từ lão sư, Từ lão sư đem chuyện buổi chiều cha mẹ nàng đến trường nói cho chủ nhiệm lớp, vào giữa giờ nghỉ chủ nhiệm lớp tìm Lâu Xuân Vũ, làm công tác khai thông tư tưởng cho nàng.

Lâu Xuân Vũ là đệ tử mà chủ nhiệm lớp yên tâm nhất, cũng bởi vì yên tâm nên đối với nàng có chút lơ là, lần này là một cơ hội để chủ nhiệm lớp cùng đồng học này mặt đối mặt.
Lâu Xuân Vũ đã lấy lại bình tĩnh. Hung hăng khóc một trận, khóc ra sự thống khổ trong lòng, làm cho nàng hạ quyết tâm, nếu như nàng còn sống, nàng liền muốn nghiêm túc chăm chỉ sống, hảo hảo sống.

Chủ nhiệm lớp làm lão sư mười năm, hàng năm đều làm chủ nhiệm lớp cao tam, đây là lớp thứ mười nàng làm chủ nhiệm, sau khi nàng nghe nói đến chuyện của Lâu Xuân Vũ liền ngay lập tức sắp xếp ngôn ngữ suy nghĩ kỹ những lời khuyên nhủ Lâu Xuân Vũ, chỉ là khi nhìn thấy thần sắc của Lâu Xuân Vũ, so với bình thường càng thêm sinh động, giống như một tấm ảnh trắng đen bỗng nhiên lại có màu sắc, khiến chủ nhiệm lớp cảm thấy có chút bất ngờ.

"Lão sư, ta thật sự không có việc gì, lúc chiều suy nghĩ miên man, nhất thời nghĩ không ra, khóc một lần liền suy nghĩ minh bạch." Lâu Xuân Vũ giải thích với nàng.
Chủ nhiệm lớp vẫn là có chút lo lắng, "Xuân Vũ, lão sư vẫn luôn nói, trong lớp học này ai lão sư cũng lo lắng, chỉ có ngươi là ta yên tâm nhất, về mặt học tập ngươi rất nghiêm túc, nghiêm túc là tốt, nhưng mà cũng phải biết cách nghỉ ngơi, nghỉ ngơi là vì để đi được con đường càng xa hơn."

"Ân, ta thật sự đã tạo áp lực quá lớn cho bản thân rồi."

"Buổi trưa cha mẹ ngươi tới tìm ngươi, là đã tạo áp lực cho ngươi sao?" Chủ nhiệm lớp cẩn thận mà đặt câu hỏi, sợ đụng đến chuyện khiến Lâu Xuân Vũ thương tâm.

Lâu Xuân Vũ lắc đầu, trên thực tế là ngược lại, mục tiêu cha mẹ dành cho nàng là rất thấp, "Cha mẹ ta hy vọng ta làm lão sư. Bọn họ cảm thấy làm lão sư rất tốt, ta vốn không cần cố gắng như vậy, ta chỉ cần thi vào trường học được bọn họ xác định thì tốt rồi."
Chủ nhiệm lớp nở nụ cười, "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"

"Ta muốn thi vào Phục Đán*." Đó là trường học mà Tống Tây Tử tốt nghiệp, nàng muốn biết Tống Tây Tử có thật sự tồn tại hay không, là Hoàng Lương nhất mộng của nàng, hay người này là có thật.

(*Đại học Phục Đán là một đại học có trụ sở tại Thượng Hải. Thành lập năm 1905 không lâu trước khi nhà Thanh sụp đổ, đại học Phục Đán là một trong những đại học hiện đại đầu tiên của Trung Quốc, cho đến nay đây vẫn là một trong những đại học hàng đầu tại đất nước này.)

"Ta xem qua ba lượt thi thử của ngươi trước kia, thành tích đều phi thường ưu tú, chúng ta đã nghiên cứu qua, để đạt tới điểm trúng tuyển của Phục Đán những năm qua là không thành vấn đề, nhưng mà đó chỉ là vừa qua điểm xét tuyển, cũng không thể cam đoan ngươi có thể chọn được chuyên ngành mà bản thân mong muốn, ngươi vẫn là phải chạy nước rút một chút." Chủ nhiệm lớp bày ra biểu tình nghiêm túc nhất.
Lâu Xuân Vũ nói: "Lão sư, ngươi đây là đang tạo áp lực cho ta a."

"Không phải ngươi nói ngươi cần áp lực sao, ta là coi trọng ngươi mới nói với ngươi những điều này, những đệ tử khác ta căn bản sẽ không nói như vậy, ta chỉ có thể nói với bọn họ, nỗ lực hết sức, đặc biệt nỗ lực hết sức, chỉ có chính mình biết rõ bản thân có hết sức hay không, nếu ngươi lười biếng, người khác cũng không biết. Mà đồng dạng, ngươi cố gắng, người khác cũng là không biết. Dài dòng rồi, nói cho cùng, ta là xem trọng ngươi."

"Cám ơn lão sư. Ta sẽ cố gắng." Trong lúc bối rối kích động, Lâu Xuân Vũ tiến lên một bước ôm lấy chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp bị nàng đột ngột ôm lấy liền khẩn trương, bờ vai cứng ngắc, thất thần không dám di chuyển.

Từ lão sư hạ khóa tiến đến, nhìn thấy hai người này, cười ha hả, "Đây là tình huống gì a, quay phim sao?"
Lâu Xuân Vũ le lưỡi, nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.

Bình Luận (0)
Comment