Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 97

Cù tỷ đem tất cả sự lý giải của mình về cuộc sống đặt lên homestay này, khi nàng chuẩn bị đầu tư vào nơi này, nàng đã bán đi hai phòng ở tại Thượng Hải.

Nghe đến đó, Lâu Xuân Vũ không khỏi kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, đây là vận khí gì a.

"Ngươi đừng nghe nàng nói bừa, nàng bán hai phòng ở, vẫn còn hai phòng ở a." Tống Tây Tử thấy Lâu Xuân Vũ đã bị Cù tỷ lừa gạt, nhịn không được ở bên tai nàng nhẹ giọng nói với nàng, để nàng không cần tin lời nói của Cù tỷ, Cù tỷ là dùng thủ pháp khoa trương mà thôi, nếu không phải trong nhà có điều kiện, nàng có thể bỏ xuống hết thảy để lên núi sao, cũng không phải là ngốc.

Lâu Xuân Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng nở nụ cười, thì ra phía sau câu chuyện từ bỏ hết thảy để dốc lòng gầy dựng sự nghiêp đều có nhiều bí mật như vậy.


Một bên nghe Cù tỷ giới thiệu, hai người đã đi tới bể bơi ở trung tâm, bể bơi giáp ranh theo một con dốc đứng, nhìn thẳng liền có cảm giác là một bể bơi vô cực, hơn nữa một lần nhìn sang, mặt nước và bầu trời như được kết nối, lại thêm vừa mới mưa sơn cốc mây mù lượn lờ, người đi cạnh bể bơi, giống như đang đi trên mặt nước, lơ lửng giữa không trung.

"Bể bơi vô cực này liền thật hiệu quả, là nơi ta hài lòng nhất, cũng là nguyên nhân ban đầu ta chọn trúng nơi này, rất nhiều người đặc biệt tới nơi này chụp ảnh lưu niệm, lúc trước cũng có XX đến chụp ảnh, sắp tới sẽ lên trang bìa của một tạp chí, đến lúc đó chỗ này của ta lại phải náo nhiệt một phen, sẽ có càng nhiều người hâm mộ đến đây, hai ngươi xem như là vận khí tốt, trong khoảng thời gian này vừa vặn không có khách nhân, còn có thể lưu lại gian phòng cho các ngươi, qua một thời gian ngắn nữa ngươi phải hẹn trước cả năm cũng chưa chắc được." Cù tỷ đối với thiết kế của mình rất tự tin, nàng thấy Lâu Xuân Vũ rất có hứng thú đối với phong cảnh xung quanh, đặc biệt liền dừng lại thêm chốc lát ở chỗ này.


Tống Tây Tử nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi đến bể bơi, ta chụp một tấm cho ngươi. Liền ở vị trí giáp ranh kia."

Cù tỷ bắt đầu chỉ đạo nàng cởi giày ra, chỉ cần nhìn thẳng phía trước đi thẳng đến, cũng không cần tận lực bày ra tư thế gì, để nàng chậm rãi đi trên con đường chưa đầy nửa mét dẫn đến cạnh hồ bơi.

Lâu Xuân Vũ cũng không biết tấm ảnh mình chụp ra có hiệu quả như thế nào, nàng liền chỉ muốn chụp ảnh Tống Tây Tử, đi hơn hai mươi mét, từ đầu bên này đến đầu bên kia của bể bơi, sau khi dạo chơi Tống Tây Tử nói với nàng khi chụp ảnh liền giống như là tiên tử.

Tống Tây Tử chụp rất nhiều ảnh. Mặc dù là chụp bằng điện thoại, không có hiệu quả tốt như máy ảnh, nhưng mà bối cảnh như tranh vẽ, người trong tranh cũng bị lây nhiễm tiên khí, khiến người ta kinh diễm.


Tống Tây Tử đưa điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, để Lâu Xuân Vũ vào album ảnh lựa chọn.

Gian phòng của hai người ở cạnh bể bơi, là một gian phòng độc lập ở tiểu viện, chính là phòng tuần trăng mật mà Cù tỷ nói đến.

Bức tường được làm bằng những tảng đá lớn, mặt ngoài cửa sổ vẫn giữ lại kết cấu khung gỗ và hoa văn chạm khắc phía trên, Cù tỷ nói đây là đồ cổ thật mà nàng sưu tầm được trong dân gian, một viên ngói một viên gạch ở nơi này đều có lịch sử, ngay cả những thanh xà trong nhà cũng được tháo dỡ từ nhà cũ chuyển sang đây, hiện tại cũng không tìm được vật liệu gỗ tốt như vậy.

Gian phòng chỉ có một chiếc giường lớn, bởi vì là kiến trúc cổ nên lầu hai không cao, liền dùng giường Tatami kiểu Nhật, bên ngoài lầu hai có một ban công nhỏ, Lâu Xuân Vũ cẩn thận đẩy cửa ban công ra, đi ra ngoài, mới phát hiện ban công này đối diện sơn cốc, là điểm cao nhất của homestay, có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh dưới chân.
Tống Tây Tử để vật dụng trong tay xuống, chỉ trong chớp mắt nhìn không thấy Lâu Xuân Vũ, nàng gọi tên Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ ở ban công lên tiếng, sau khi Tống Tây Tử đi ra ngoài mới chú ý tới ban công nhỏ này

"Không khí thật tốt." Tống Tây Tử đứng ở ban công hít sâu vài lần, tiếng côn trùng và tiếng chim trong núi kêu vang không dứt bên tai, lại thêm tác dụng của không khí ẩm, lập tức toàn bộ phiền não đều tiêu tán, khó trách nhiều người không tiếc vài giờ lái xe, rời khỏi thành phố lớn, vào núi ở lại một hai buổi tối, liền vì phần tâm tình kia.

Lâu Xuân Vũ được một màu tràn đầy xanh biếc tẩy rửa đôi mắt, trở lại trong phòng, chiếc giường khổng lồ ở giữa phòng kia lại đập vào mi mắt.

Tuy đã sớm biết đêm nay hai người là ngủ cùng nhau, nhưng mà thật sự là không có cách nào nhìn thẳng được, nàng đưa ánh mắt sang nơi khác, đem khắp nơi trong phòng đều nhìn qua một lần, chỉ tránh đi chiếc giường kia.
Tống Tây Tử cũng chú ý tới.

Giường vẫn chỉ là giường, nhưng mà tâm tình hai người đều đã có một chút bất đồng.

Trong sự trầm mặc, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa thanh thúy dễ nghe, Lâu Xuân Vũ tựa bên cửa sổ, hướng viện tử nhìn qua, lão công của Cù tỷ đứng ở ngoài viện tử, hướng về phía các nàng phất tay, "An Dương ở trong đình chuẩn bị trà chiều, hỏi nhị vị có thể tham gia hay không a."

Hai người đi theo phía sau lão Cù, đi đến đình mà lão Cù nói để uống trà chiều.

Đình trúc này dựa vào bên khe núi, không nhìn kỹ liền cho rằng đó là một đình trúc đơn giản để người qua đường dừng lại nghỉ chân, đi vào mới biết được đình là dùng màn lụa vây lại, bên trong mọi thứ đều có đủ.

Trên bàn đá đặt một bàn cờ, thật nhiều món điểm tâm. Cù tỷ thấy các nàng đã đến, đỡ bụng đứng lên, vì các nàng xốc lên màn lụa, hỏi: "Muốn uống cafe hay là trà?"
"Ngươi nơi này còn có cafe?" Tống Tây Tử cho là mình nghe lầm.

"Không có cách nào a, ta uống cafe mười năm, trong máu chảy xuôi đều là cafe a, bỏ không được, huống chi tu thân dưỡng tính cùng cafe không có mâu thuẫn. Ta chỗ này có hạt café ngon nhất, mấy ngày trước bằng hữu gởi đến cho ta, nơi này có một điểm không tốt, bưu kiện không lên được, có đồ vật gì đó đều là chúng ta phải lái xe xuống lấy. Máy pha cafe của ta, đi cùng ta từ Thượng Hải đến nơi này. Xuân Vũ, ngươi muốn uống cái gì?"

"Cám ơn, ta giống như nàng liềm uống cafe thì tốt rồi." Lâu Xuân Vũ cám ơn hảo ý của Cù tỷ.

"Ở chỗ này của ta đừng dùng điện thoại a, ta hiện tại không nhìn được nhất chính là những thứ này, làm phiền lòng người, nếu như không phải là vì liên hệ với khách nhân, ta liền muốn đem điện thoại bỏ đi. Ta để bọn họ có chuyện gì liền gởi email cho ta, mỗi sáng sớm ta xem qua một lần, bình thường ta cũng không mang điện thoại bên người a." Cù tỷ pha cafe cho các nàng, lão công của nàng thì nắm một ít lá trà bỏ vào trong bình giữ ấm, đổ nóng nước pha trà, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trúc hơi thấp một chút bên chân Cù tỷ.
"Ngươi đã đến cảnh giới này rồi, cho nên có thể làm thế ngoại cao nhân, chúng ta không được, chúng ta vẫn là người thường, bận rộn kiếm miếng cơm." Tống Tây Tử vô pháp đem người trước mắt liên hệ với nữ cường nhân trong trí nhớ, nữ cường nhân khi đó một ngày hai mươi bốn giờ, chỉ cần mở mắt chính là công tác, điện thoại máy tính chưa từng rời tay, nhưng bây giờ liền nói ngay cả điện thoại cũng không muốn nghĩ đến, không khỏi cảm khái.

"Ngươi còn trẻ, hai mươi mấy tuổi, vội gì chứ. Hiện tại mục đích là nỗ lực kiếm tiền, chính là vì để có một ngày đi làm ít một chút không cần lo đến chuyện tiền bạc không phải sao." Cù tỷ nhìn về phía Lâu Xuân Vũ, "Ta chỉ chú ý nói với nàng, quên hỏi ngươi, ngươi cùng Tiểu Tống quen biết bao lâu rồi?"

"Từ đại học chúng ta liền nhận thức." Bởi vì Cù tỷ phóng xuất ra thiện ý, Lâu Xuân Vũ cũng đối với Cù tỷ tự nhiên có hảo cảm, nàng đem quan hệ giữa mình và Tống Tây Tử đơn giản nói qua.
"Vậy các ngươi chính là đã làm bằng hữu nhiều năm rồi, cách đây không lâu mới trở thành một đối?" Cù tỷ chỉ chỉ lão công bên cạnh, nói: "Ta cùng hắn bao lâu, các ngươi đoán xem."

"Ta nhớ từ khi ngươi rời khỏi Thượng Hải, vẫn là một đinh khắc kiên trì độc thân, hiện tại hài tử lão công đều đã có rồi, bấm ngón tay tính toán, một năm?"

Cù tỷ khoa tay múa chân thể hiện một con số, Tống Tây Tử nói: "Không thể nào, các ngươi mới quen biết một thời gian như vậy, hài tử đều đã có rồi?"

"Ta trước kia đều chưa từng động tâm qua với người khác, nhìn thấy hắn trong đầu ta chợt lóe lên một ý niêm, là hắn, chính là hắn, ta muốn cùng hắn sống qua ngày, kết hôn sinh hài tử, thật sự chính là chuyện trong nháy mắt, vài năm qua ta tránh được vô số bẫy lớn, nghĩ đều không có nghĩ tới, liền chủ động nhảy vào trong cái hố này của hắn." Cù tỷ nói xong, trong nháy mắt lão Cù đã đỏ mặt, nói: "Đều ngượng ngùng."
"Hắn cùng ta vào trong núi, không quản công ty cùng ta quản homestay, lão Cù a, ngươi ủy khuất sao?"

"Ủy khuất ức cái gì, nơi này liền khảo nghiệm ta." Lão Cù đứng lên, nói: "Các ngươi trò chuyện, ta đi bận rộn, cơm chiều muốn ăn cái gì, lát nữa ta xuống thôn mua chút rau quả tươi."

"Ngươi mua chút tôm cá tươi tới đây, có loại điểm tâm mới gì cũng mua một chút, còn có ta muốn ăn bánh ngọt khoai sọ của đại nương ở cửa thôn, bánh dẻo..."

"Hảo hảo, ta biết rồi. Có ta liền mua."

Cù tỷ đưa mắt nhìn lão công của nàng rời đi, dáng người đi xa, nàng mới quay đầu lại nói với Tống Tây Tử: "Còn chưa nói xong a, ta hỏi một chút, là ngươi chủ động theo đuổi nàng, hay là nàng chủ động."

Tống Tây Tử dùng khóe mắt nhìn qua Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nói: "Là ta chủ động theo đuổi nàng không buông, nàng mới gật đầu đáp ứng."
Cù tỷ nói: "Tính cách này của Xuân Vũ giống ta, đã yêu thích sẽ chết cắn lấy không buông, tưởng tượng chính mình là một chú chó hoang, người yêu thích là một khối thịt mỡ, phải cắn ác như vậy mới có thể có được."

Tống Tây Tử nở nụ cười, "Ta xem như khối thịt mỡ kia nghe xong liền có loại cảm giác đau đơn khó hiểu a."

Ở dưới bàn, bàn tay của hai người vô tình mà chạm vào nhau, Lâu Xuân Vũ chủ động nắm chặt lấy bàn tay Tống Tây Tử, Tống Tây Tử đổi bị động thành chủ động, cùng nàng mười ngón đan xen, hết thảy đều làm đến thật đương nhiên, giống như đã từng luyện tập qua rất nhiều lần.

"Người ở độ tuổi ba mươi như ta liền cho các người một lời khuyên, chính là ngàn vạn không thể do dự, do dự liền sẽ bỏ lỡ. Ta trước kia có một hảo tỷ muội, nàng cũng từng thích một cô nương, suýt chút nữa đã trở thành viền tơ*, chính là chịu không được da mặt mỏng, ngại ngùng, nói trước tiên muốn là bằng hữu của người ta, nhưng mà thanh xuân của nữ nhân rất ngắn a, làm bằng hữu vài năm, vi cô nương mà nàng yêu thích liền kết hôn sinh hài tử, nàng vẫn còn đang yên lặng thầm mến, thiếu chút nữa đã hộc máu, ta đều thay nàng gấp muốn chết."
(*Viền tơ còn có thể được sử dụng như một để chỉ một người phụ nữ đã xác định hoặc được xác định là có phẩm chất .)

Đoạn văn này chạm đến tâm sự của Lâu Xuân Vũ, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Tống Tây Tử, nói: "Ngươi xem, cũng may ta hành động nhanh chóng, trước tiên đã đem ngươi vậy lấy, nếu không một ngày nào đó ta kết hôn rồi có hài tử, ngươi liền lỡ mất ta."

Ngon tay đan xen bỗng nhiên siết chặt, Tống Tây Tử nói: "Đừng nói những lời này, ta không thích nghe."

"Được rồi, không nói liền không nói."

Cù tỷ xem như người ngoài đứng xem, nhìn các nàng kề tai thì thầm tú ân ái, tươi cười đến vẻ mặt nhộn nhạo.

Lão Cù đi một chuyến xuống núi mua nguyên liệu nấu ăn, lúc trở về trên xe chứa đầy các món đặc sản địa phương, còn có chút tôm cá tươi thôn dân tự mình đến suối bắt về, chứa trong một thùng nước lớn, bên trong đều tươi sống.
"Buổi tối các ngươi có thể được ăn no nê rồi. Hôm nay ta đều là dính theo hào quang của các ngươi, thức ăn phong phú như vậy, cũng chỉ có lễ mừng năm mới được thử qua a." Cù tỷ hiện tại đang có thai, thích ăn nhất chính là món ăn dân dã, nhưng mà bình thường bận rộn, không cơ hội xuống núi, đa phần thực phẩm đều được các đại gia đình dưới chân núi đóng thành từng kiện hàng đều đặn gởi lên, thức ăn tươi mới như vậy là vô cùng ít.

Xe của lão Cù có nồng đậm hương hoa, hắn từ ghế phụ cầm đến một bó hoa dại không biết tên hái từ trên núi, chia ra một nửa đưa cho Tống Tây Tử các nàng.

"Hái được trên núi, cũng không biết là hoa gì, người trong thôn nhìn thấy đều hái một chút về, cho các người để trong phòng, mùi hương rất dễ chịu."

Còn dư lại, hắn cho Cù tỷ, Cù tỷ cầm lấy hoa, vui vẻ ngửi ngửi.
Đại nương ở cửa thôn hôm nay không có ra bày bán hàng, hắn liền mua một ít khoai sọ nướng cùng khoai tây nướng, cầm về đến nơi vẫn còn nóng hổi, chia cho mọi người cùng ăn.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tống Tây Tử: Xuân Vũ, chúng ta đi vào núi, ta muốn vào núi đào nhân sâm, bắt gai nhím, còn có hái nấm.

Lâu Xuân Vũ:??

Bình Luận (0)
Comment