Edit: hồ ly lông xù
Dịch Tiêu đi tới cửa hàng GUCCI.
Phương Lâm là khách hàng quen thuộc của cửa hàng này, nhân viên bán hàng ở đây đều biết cô. Sau khi Dịch Tiêu nói rõ mục đích đến đây, nhân viên cửa hàng nhanh chóng làm thủ tục trả hàng cho cô.
Cô bóng gió hỏi thăm nhân viên bán hàng về tình hình mua sắm của Phương Lâm ở cửa hàng này như thế nào, vì đang là thời điểm ban ngày, trong cửa hàng cũng vắng khách, nên nhân viên vui vẻ trò chuyện cùng cô vài câu.
Tán gẫu một lát, nhân viên bán hàng đi vào nhà vệ sinh, Dịch Tiêu ngồi trong phòng nghỉ uống cà phê.
Không lâu sau, nhân viên quay lại cửa hàng, chợt nói: ''Phương tiểu thư, cô có nhớ lần trước cô bắt gặp một người đàn ông trong nhà vệ sinh nữ không?''
Nửa tháng trước, Phương Lâm đến cửa hàng này mua túi xách, trước khi rời khỏi trung tâm mua sắm, cô có vào nhà vệ sinh một chuyến. Vừa vào cửa, cô bất chợt chạm mặt một người đàn ông bước ra từ nhà vệ sinh nữ. Trên đầu ông ta đội tóc giả màu nâu hơi xoăn, cả người mặc một chiếc váy đỏ bó sát, bên ngoài khoác một cái áo len màu trắng, thoạt nhìn trông có vẻ nữ tính, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện phần cổ có yết hầu đặc trưng của đàn ông và đôi chân vừa thô vừa to phủ đầy lông.
Dịch Tiêu nhíu mày, trả lời: ''Nhớ, hình như sau đó tôi còn báo cảnh sát.''
''Lúc ấy chẳng phải không tìm được người đó sao! Về sau lại có một khách hàng nữ đụng phải gã biến thái đó, cô ấy cũng báo cảnh sát, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được người này!''
''Vẫn chưa bắt được?''
''Đúng vậy. Mỗi lần nhân viên an ninh chạy tới, người đàn ông đó lại biến mất không thấy tăm hơi, ông ta cũng không có trốn trong nhà vệ sinh nam, thật kỳ lạ.''
Người quản lý trung tâm mua sắm còn bố trí hai nhân viên an ninh trông coi gần khu vực nhà vệ sinh, nếu có điều gì bất thường có thể nhanh chóng vào trong kiểm tra. Có một lần, một khách hàng nữ sợ hãi chạy ra khỏi nhà vệ sinh và gọi nhân viên an ninh vào bắt gã biến thái đóng giả phụ nữ đó, nhưng chưa đầy mười giây sau khi bảo vệ bước vào, nhà vệ sinh nữ đã không còn một bóng người.
... Gã biến thái đó hoàn toàn biến mất trong nhà vệ sinh.
Dịch Tiêu nhấp một ngụm cà phê, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, hỏi:
''Bây giờ nhân viên an ninh còn trông coi trước cửa nhà vệ sinh không?''
Nhân viên gật đầu một cái, đang định nói gì đó, bất chợt một tiếng thét chói tai của phụ nữ từ bên phải vọng tới.
Dịch Tiêu lập tức đặt tách cà phê trên tay xuống vội vàng lao ra phía bên ngoài cửa hàng, men theo tiếng thét lớn chạy đến trước cửa nhà vệ sinh nữ.
Ngoài cửa, một cô gái trẻ đang lôi kéo nhân viên an ninh nói chuyện. Hai nhân viên an ninh vừa nhìn đã đoán nhất định tên biến thái đó đã lẻn vào nhà vệ sinh, còn chưa nghe hết câu, bọn họ lập tức chạy vào bên trong tìm người.
Nhà vệ sinh trỗng rỗng, tất cả các khoang đều đang mở cửa, bên trong không có một bóng người.
Hai nhân viên an ninh ảo não đi ra ngoài. Ông ta lại biến mất... Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi nhà vệ sinh tầng này bị ma ám rồi.
Vẻ mặt cô gái trẻ hoảng sợ. Cô vừa mới từ khoang riêng trong nhà vệ sinh bước ra, người đàn ông đóng giả phụ nữ đó đột ngột xuất hiện sau lưng cô, hai tay ông ta gắt gao ôm lấy nửa thân trên của cô, bàn tay thô ráp mạnh mẽ xoa nắn ngực cô vài lần.
Cô hoảng loạn vội vàng thoát khỏi cánh tay của người đó rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh như một làn khói, vừa nhìn thấy nhân viên an ninh, ngay lập tức lao tới cầu cứu.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, rốt cuộc ông ta đã chạy đi đâu...?
...
Dịch Tiêu đứng một bên lắng nghe, sau đó lại đi vào nhà vệ sinh nữ kiểm tra.
Toà nhà của khu trung tâm mua sắm này đã được xây dựng hơn ba mươi năm trước, nhà vệ sinh ở đây vẫn còn là kiểu cũ, cánh cửa phía bên trên và dưới đều có khe hở, kiểu dáng không khác mấy so với nhà vệ sinh công cộng khác. Mấy năm gần đây, toà nhà này đã được sửa sang và cải tạo lại, duy chỉ có nhà vệ sinh thì vẫn giữ nguyên như ban đầu.
Một người sống sờ sờ tuyệt đối không thể nào biến mất được. Nơi này chỉ có một cửa ra, mà trước cửa còn có nhân viên an ninh giám sát.
Ông ta nhất định vẫn còn ở trong này!
Bên ngoài nhà vệ sinh, sau khi tố cáo xong, cô gái bị gã biến thái giở trò vừa tức giận vừa sợ hãi tựa vào tường ôm đầu khóc nức nở.
Nhân viên an ninh báo cáo lại tình huống cho quản lý trung tâm, quản lý nghe xong nhíu mày phân phó:
''Báo cảnh sát đi, lần này ông ta ra tay với cả khách hàng, nếu vẫn không tóm được, trung tâm mua sắm của chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện kinh doanh được!''
''Quản lý, tôi e rằng, ngay cả cảnh sát tới cũng chưa chắc bắt được người...''
Người quản lý nhướn mày nhìn về phía nhân viên an ninh kia: ''Ý cậu là sao?''
''Ý tôi là chuyện này cũng quá kì quái, một người lớn sống sờ sờ như vậy lại biến mất... Có khi nào là, ma ám a...''
Quản lý đột nhiên trừng mắt, lớn tiếng quát: ''Cậu đang nói cái quái gì vậy, ban ngày ban mặt làm gì có ma quỷ!''
''Nhưng mà...'' Nhân viên an ninh có chút lúng túng.
''Quản lý nói không sai.'' Đúng lúc này, Dịch Tiêu bình tĩnh bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn một vòng đám đông xung quanh, rồi nói: "Tôi biết tên tội phạm đó trốn chỗ nào rồi.''
''? ! !''
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm về phía cô, người quản lý bất đắc dĩ bước lên hỏi: ''Vị tiểu thư này, ý cô là tên tội phạm vẫn còn ở trong nhà vệ sinh...?''
Dịch Tiêu gật đầu một cái, sau đó dẫn mọi người vào nhà vệ sinh nữ.
Bên trong vẫn trống không.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau:
''Người đâu?''
''Không phải nói đã tìm thấy tên tội phạm rồi sao? Trong đây làm gì có ai...''
Dịch Tiêu chỉ về phía nhà kho đối diện nhà vệ sinh nói: ''Ở đây mà.''
Người quản lý chớp mắt mấy cái, dường như hắn đang nghe được một chuyện quá vô lý. Cửa nhà kho này có hai cánh, đã lâu rồi không mở ra để sử dụng. Trung tâm thương mại đã dùng khoá xích để khoá hai tay nắm cửa này lại với nhau phòng trường hợp có người đi vào.
''Chớ có nói đùa, cửa nhà kho này vẫn luôn khoá, không thể nào có người trốn trong đó được.''
Dịch Tiêu cười nói: ''Mở nó ra là biết ngay thôi.''
''... Để tôi gọi người mang chìa khoá tới.''
Quản lý vừa nói xong, thấy hai tay Dịch Tiêu đồng thời cầm cả hai nắm cửa, cô dùng chút sức thoáng chốc cánh cửa bị kéo ra, cùng lúc đó, một bộ tóc giả rơi ra phía bên ngoài cửa, bên trong có một người đàn ông trung niên mặc váy đỏ.
Mọi người: ''...''
Bên trong thật sự có người a!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Dịch Tiêu.
Người quản lý trợn to mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông trên mặt đất, rồi nhìn về phía cái khoá xích bị đứt đôi kia, vội vàng vỗ tay khen ngợi: ''Tiểu thư, lực tay cô thật mạnh!''
Dịch Tiêu cười cười lắc đầu, cô nhặt khoá xích trên mặt đất biểu diễn cho mọi người xem.
Loại khoá này là khoá chuyên dụng dùng trong ảo thuật, cả đoạn dây xích sẽ có một mắt xích không khép kín, chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo là có thể đứt gãy. Tên tội phạm trốn trong nhà kho này dùng cách thức tương tự, sau khi lẻn vào trong, ông ta chỉ cần lợi dụng khe hở của hai cánh cửa chỉnh lại mắt xích để buộc lại dây xích, sau đó từ từ khép cửa lại, nếu không nhìn kĩ, sẽ chẳng ai phát hiện ra khoá xích đó có điều gì bất thường cả.
Dịch Tiêu vừa thuật lại đồng thời cũng biểu diễn cho mọi người xem, khiến cho những người chứng kiến khen ngợi không dứt.
''Thì ra còn có loại đạo cụ này a...''
''Ai có thể nghĩ tới tên tội phạm kia sẽ trốn ở trong này được!''
''Vừa nhìn thấy cánh cửa bị khoá, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng bên trong không có ai... Cô gái này thật lợi hại, quan sát tỉ mỉ như vậy, còn không bị ảnh hưởng tâm lý bởi đám đông!''
Dịch Tiêu chỉ cười cười không nói.
Không lâu sau, cảnh sát đến hiện trường dẫn gã biến thái và nạn nhân đi, Dịch Tiêu là nhân chứng cũng phối hợp đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Bên trong xe, cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn đơn giản với gã biến thái.
Ông ta năm nay năm mươi tuổi, hiện đang thất nghiệp. Vợ ông ta là nhân viên dọn vệ sinh phụ trách dọn dẹp nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm này. Trước đây, lúc nhà kho bị niêm phong, vợ ông ta vô tình để chìa khoá kho ở nhà, ông ta nhặt được rồi lén lút đi làm một cái khoá khác.
Cảnh sát hỏi tới đây chợt ngừng lại, nghiêng đầu hỏi: ''Làm sao ông lại nghĩ ra cách trốn vào trong nhà kho? Sao ông biết cách sử dụng khoá ảo thuật? Khoá chuyên dùng trong ảo thuật này mua từ đâu? ... Thành thật khai báo!''
Người đàn ông đóng giả phụ nữ: ''...''
Ông ta im lặng hồi lâu cũng không giải thích, cảnh sát cảm thấy chuyện này nhất định có ẩn tình, đưa người về cục đã rồi thẩm vấn chi tiết sau.
...
Trong kí ức của Phương Lâm không có sự kiện bắt được tên biến thái này. Dịch Tiêu mơ hồ cảm thấy, quỹ đạo của câu chuyện này đang dần thay đổi.
Chỉ một thay đổi nhỏ cũng tạo ra một sự khác biệt lớn.
Dịch Tiêu biết điều này, nhưng dường như người đàn ông đóng giả phụ nữ kia có lá gan hơi nhỏ chỉ nhìn lén phụ nữ để đạt được khoái cảm, cảm giác ông ta không liên quan đến tên biến thái cuồng giết người kia.
Mà kế hoạch hôm nay, là chờ tên biến thái giết người đến gõ cửa sổ nhà cô đêm nay!
Dịch Tiêu đã chuẩn bị đầy đủ, trong đầu tái hiện lại cảnh tượng Phương Lâm thấy trước khi chết, để bản thân thích ứng với cảm giác khi hắn ta xuất hiện.
Cô đã không ngủ hai đêm liên tiếp chỉ để lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa.
Nhưng hai đêm này đều trôi qua trong yên bình.
Đến đêm thứ ba, cuối cùng cơ thể cô có chút không chịu nổi nữa. Dịch Tiêu mua thêm mấy lon cà phê để nâng cao tinh thần, mắt thấy mặt trời đang dần lặn về phía tây, bóng đêm dần bao trùm toàn thành phố, động tĩnh phía bên ngoài căn phòng càng ngày càng nhỏ cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
Mười một giờ đêm, Dịch Tiêu còn chưa đợi được tên biến thái giết người đến, ngược lại, em trai Phương Lâm - Phương Trình tới.
Dịch Tiêu khá ấn tượng với cậu ta. Trong tư liệu, lúc tìm thấy thi thể Phương Lâm, dáng vẻ cậu ta quỳ xuống đất gào khóc thật khiến người ta đau lòng. Nếu trong đêm Phương Lâm bị sát hại, Phương Trình nhận điện thoại của cô, có lẽ Phương Lâm sẽ không chết.
Dù sao, trước mắt Dịch Tiêu, dáng người Phương Trình cao chừng một mét chín, chân tay thon dài và cơ bắp săn chắc, một mình đấu với tên giết người hàng loạt kia cũng không thành vấn đề.
''Chị, cái này cho chị.''
Sau khi vào nhà, Phương Trình đặt một phong bì trông khá dày lên mặt bàn nói: ''Bên trong có hai vạn tệ là tiền tiết kiệm của em, chị cầm đi, lúc nào ông ta cần dùng thì đưa.''
Ông ta trong lời Phương Trình chính là ba ruột của hai chị em. Từ nhỏ quan hệ giữa Phương Trình và người ba này đã không tốt, sau này lớn lên, cậu tự dọn ra ngoài ở vì không muốn sống cùng với ông ấy nữa.
Dịch Tiêu suy nghĩ một chút, nói: ''Em cầm về đi, chỗ chị vẫn còn đủ tiền để chữa trị cho ba. Thật ra lần này ba bị bệnh rất muốn trông thấy em, còn có tiền hay không...''
''Chị.'' Phương Trình cắt đứt lời cô, ''Chị bị ông ta ảnh hưởng quá nhiều rồi đấy, chị cực khổ kiếm tiền để chữa bệnh cho ông ta... Loại người cặn bã ấy, không đáng giá để chị đánh đổi cả hạnh phúc của chính mình.''
Nói xong, Phương Trình bĩu môi: ''Nếu không phải vì chị, em cũng chẳng muốn có bất kì quan kệ nào với người đó cả.''
Hồi còn nhỏ, ba thường đánh đập mẹ đã khiến cho Phương Trình có bóng ma tâm lý. Những năm trước đây sau khi mẹ qua đời, Phương Trình thậm chí còn không thể tha thứ cho ông ta.
Dịch Tiêu yên lặng thở dài. Phương Trình cũng không có làm gì sai, người ba có thói bạo lực gia đình không đáng được tôn trọng. Nhưng cho dù vậy, người đàn ông bị tiểu đường nằm trên giường bệnh ấy vẫn là người có quan hệ huyết thống với bọn họ.
Ở kiếp trước, Phương Lâm cũng không có ý định bỏ rơi ba mình.
Dịch Tiêu tôn trọng ý nguyện của Phương Lâm, cố gắng hết sức hoàn thành việc trị liệu cho ba cô.
Sau khi Phương Trình rời đi, cơn mệt mỏi buồn ngủ ập thẳng tới đại não, Dịch Tiêu không nhịn được nữa ngủ gà ngủ gật, sau đó dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trùng hợp, khoảng chừng ba giờ đêm, một loạt tiếng động từ cửa sổ truyền tới, âm thanh từ xa tới gần, từ chậm đến nhanh, từng bước khơi dậy lên nỗi sợ hãi trong lòng.
Dịch Tiêu mơ thấy ác mộng rồi chợt tỉnh giấc, đột nhiên nghe được động tĩnh từ bên ngoài, cả người bất giác nổi lên một tầng da gà.
Không kịp nghĩ nhiều, cô rón rén bước ra khỏi giường, xỏ giày rồi nhẹ nhàng ra mở cửa, trên tay cô cầm đèn pin, mượn bóng tối bao trùm mà bước từng bước ra khỏi phòng, vặn nắm cửa, cô loáng thoáng thấy trước cửa sổ có một cái bóng đen.
... Chính là hắn! Kẻ giết người biến thái đã sát hại năm người bao gồm cả Phương Lâm giờ phút này đang gần trong gang tấc!
Không cần nhiều lời, Dịch Tiêu bước một bước dài xông về phía trước, cô rút đèn pin và bật đèn soi thẳng vào cặp mặt người đó.
Ánh sáng đột ngột chiếu thẳng vào mắt khiến mắt đau nhói, ông ta hét lên rồi ngã xuống đất.
Dịch Tiêu thuận thế xông lên phía trước, đè tay đối phương xuống đất, cô dùng toàn bộ sức lực để giữ chặt ông ta, sau đó nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát.
...Tiếp theo, nên xem thử khuôn mặt của người này trông ra sao rồi!