Trong lúc Nam Cung Ngọc thở dài thì phủ thừa tướng của hắn lại có thêm một vị khách không mời mà tới. Lão quản gia đứng trước cửa thư phòng cung kính nói:
- Đại nhân, có Thương công tử đến chơi.
Nam Cung Ngọc có chút ngạc nhiên, tiểu tử này đột nhiên đến chỗ hắn chơi làm gì? Không phải có ý xấu nào đấy chứ? Chợt nhớ đến xú danh phong lưu đào hoa của tên này, Nam Cung Ngọc vội căn dặn lão quản gia:
- Ta lập tức ra tiếp hắn. Căn dặn mọi người không được đánh thức Y Lam, nếu nàng ấy dậy thì bảo nàng ấy chịu khó ở bên trong phòng một chút, không được ra ngoài.
Lão quản gia cười tủm tỉm gật đầu, tỏ vẻ: ta đã hiểu. Ài, tính chiếm hữu của đại nhân cũng cao quá rồi. Nhưng mà đại nhân đề phòng cũng là đúng đắn, Thương công tử dù gì cũng nổi tiếng phong lưu a. Lại nói khuôn mặt của của Thương công tử so với đại nhân còn tuấn tú hơn mấy phần, ngay cả lão già như hắn cũng không nhịn được mà đỏ mặt. Lỡ như Y Lam cô nương bị Thương công tử mê hoặc thì đại nhân đúng là muốn khóc cũng không được a!!!
Nam Cung Ngọc tự nhiên là hiểu lão quản gia đang nghĩ gì, không khỏi nở nụ cười bấc đắc dĩ rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này, Thương Lam Hàn đang ngồi tại đình viện hóng gió uống trà. Kỳ thực hắn cũng rất tò mò là cô nương nào tài giỏi đến mức cùng lúc mê hoặc cả Thừa tướng đương triều – Nam Cung Ngọc cùng vị vương gia đầy quyền lực nhưng cực kỳ lạnh lùng - Mạc Kỳ Tuyên. Có lẽ cô nương này rất xinh đẹp và tài giỏi. Nhưng mà cũng không thể nào xinh đẹp và tài giỏi bằng nàng được a!!!! Hức, vừa nghĩ đến người ta là lại nhớ nữa rồi. Nhưng mà sáng mai hắn phải trở về Ám cung thanh lý nội bộ rồi, làm sao gặp được nàng a!!! Không được, tối nay nhất định phải tới nhìn nàng một cái, nếu không hắn liền không an tâm mà đi a.
Đúng lúc này...
Bốp!!!
Một cú đánh như trời giáng đập thẳng vào đầu hắn. Thương Lam Hàn bừng tỉnh hoàn hồn, ngẩng đầu quát lớn:
- Là kẻ nào dám đánh b... hơ là ngươi à. Nam Cung Ngọc, ngươi phát điên cái gì đây hả, sao đột nhiên lại đánh ta!!!
Nam Cung Ngọc lườm hắn một cái, ngồi xuống chỗ đối diện, nhấp một ngụm trà.
- Còn không phải tại ngươi sao? Ta gọi liền ba lần cũng không thấy phản ứng gì nên phải đánh thôi.
Thương Lam Hàn xấu hổ, ho nhẹ một cái để che đi sự lúng túng của mình:
- Khụ, không có gì. Ta chỉ đang nghĩ về việc thanh lý nội bộ Ám cung thôi. Phải rồi, Nam Cung Ngọc, nghe nói ngươi và tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia đang cùng tương tư một nữ nhân. Ta thật thắc mắc là cô nương nào tài giỏi đến vậy? Có thể cho ta địa chỉ để tới làm quen không?
Sắc mặt Nam Cung Ngọc tức thì sa sầm xuống, lạnh nhạt trả lời:
- Xin lỗi, nhưng ta đã đáp ứng nàng không để lộ ra địa chỉ của nàng.
-Thật sự không thể sao? Nhưng ta thật sự rất tò mò, ngươi nói cho ta đi, ta sẽ không nói với ai đâu – Thương Lam Hàn quyết không bỏ cuộc, bắt đầu kì kèo.
Nam Cung Ngọc nét mặt thờ ơ, đạm mạc ngồi uống trà, cho dù Thương Lam Hàn nói gì cũng không chịu hé răng nửa câu. Thương Lam Hàn vẻ ngoài vẫn đang năn nỉ cầu xin, nhưng trong lòng lại thầm mắng Nam Cung Ngọc không biết bao nhiêu là lần. Nam Cung Ngọc thối tha chết tiệt, bổn công tử đã xuống nước năn nỉ van xin đến thế mà hắn vẫn chưa chịu nói ra à. Hừ, nếu không phải bổn công tử đang cần tiền gấp để tặng cho Tiểu Y Lam thì còn lâu bổn công tử mới chịu năn nỉ ngươi nhá. Bất quá tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia cũng thật mạnh tay, chi cho hắn ba mươi vạn lượng hoàng kim làm thù lao. Cũng không biết cô nương kia là thần thánh phương nào đây? Lại có thể làm điên đảo cả tiểu tử đó, đúng là không tầm thường mà.
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, bất kể là Thương Lam Hàn có nói gì thì sắc mặt Nam Cung Ngọc cũng không hề thay đổi, vẫn bình thản ngồi đó uống trà. Thương Lam Hàn tức đến phát điên, không nhịn nổi nữa, trực tiếp đứng dậy hét lớn:
- Ngươi không nói thì ta tự mình đi tìm!!!
Dứt lời, liền lao thẳng vào nội phủ, hướng phía tiểu viện của Nam Cung Ngọc mà đi. Trước khi đến đây, hắn đã biết vị cô nương kia đang ở ngay trong phủ. Nếu như tiểu tử Nam Cung Ngọc kia nhất quyết không chịu khai thì hắn chỉ có thể dùng đến hạ sách này vậy.
Nam Cung Ngọc trông thấy Thương Lam Hàn như vậy cũng bật dậy đuổi theo, gắt gao chặn lại khiến hắn không vào được. Võ công của Nam Cung Ngọc kỳ thực kém hơn Thương Lam Hàn một bậc, nhưng Thương Lam Hàn lại không dám hạ sát thủ nên cả hai cứ vậy triền đấu một hồi lâu. Khoảng chừng hơn một khắc sau, Thương Lam Hàn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, định mạnh mẽ chế trụ Nam Cung Ngọc thì một ấm thanh bất ngờ vang lên từ sau tường viện làm cả hắn và Nam Cung Ngọc cùng lúc cứng đờ:
- Là kẻ nào ồn ào như vậy? Lại dám quấy rầy giấc ngủ của ta? Có phải muốn chết rồi không!!!!