Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 28

Mạc Kỳ Tuyên ngồi trên khóe miệng hơi cong lên. Tiểu tử thật thú vị, nhưng chỉ thế vẫn còn chưa đủ a. Hắn cầm chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, từ tốn nói:

-Dạ huynh thật biết nói đùa, Tà các ta quang minh lỗi lạc, khi nào liền hạ thủ đánh lén người. Ta nghĩ là huynh cần xem xét lại a. Còn nữa, lúc nãy ngươi nói thấy đứa trẻ ăn mày lấy cắp tiền, ta không thấy. Nhưng mà ta lại vô tình thấy được một mụ hàng thịt chanh chua đanh đá, rõ ràng cân gian cho khách, đến khi khách quay lại đòi công bằng thì lại vu cho khách ăn hết thịt rồi ra đòi đền. Huynh nói xem, có phải đúng là rất đáng khinh không? Cũng may người khách kia là người nhân từ, đều bỏ qua.

Đám quần hùng phía dưới một lần nữa toát mồ hôi lạnh, trong lòng cảm khái không thôi. Hai người này quả thật là cân sức cân tài mà. Dạ đế ví Tà các như đứa trẻ ăn mày lấy cắp tiền bị đánh, ý tứ chính là chất vấn Tà các, đồng thời cũng thể hiện sự uy hiếp, nếu không trả nhất định sẽ đánh. Nhưng Tà hoàng cũng không kém cạnh, đem Dạ lâu ví như bà bán thịt chanh chua, vừa ăn cắp vừa la làng, là bọn họ nhân từ nên mới không tìm đến tính sổ.

Phía sau lưng Y Lam, Bạch Nhi và Lam Phong nghiến răng trèo trẹo, trong lòng đều đem gã Tà hoàng chết tiệt kia mắng không biết bao nhiêu là lần. Y Lam vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng thực ra cũng đã lật hết mười tám đời tổ tông tên khốn này chửi qua một lượt. Hừ, tên này tưởng nàng chỉ có vậy sao, nhầm to rồi. Nghĩ thế, nàng bèn sắc bén đáp trả:

-Tà huynh, chuyện huynh kể ta cũng có nghe qua. Bất quá ta nghe được chính là gã khách kia lén ăn bớt tiền đi chợ để đi đánh bạc, mua không đủ thịt cho nương tử nhà mình nên đổ oan cho bà bán thịt kia. Còn nữa, việc Tà các của ngươi bất ngờ tấn công ta, ta đã dám đến đây đòi công đạo thì tất nhiên là phải có bằng chứng rõ ràng. Người tới, dẫn hắn lên đây.

Y Lam vừa dứt lời, lập tức liền có hai người của Dạ lâu dắt một kẻ mặc trang phục của Tà các lên, bắt hắn quỳ xuống. Mạc Kỳ Tuyên hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Dạ lâu có thể bắt sống người của hắn quả thật là đáng gờm. Nhưng bất cứ thành viên nào của Tà các cũng được huấn luyện cực kì nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì. Cho dù đám người Dạ lâu này có bắt được thì cũng không có nghĩa lí gì. Nghĩ thế, hắn mới cảm thấy an tâm hơn, khẽ cười, hỏi:

-Dạ huynh, không biết huynh đưa người này đến đây để làm gì? Hay đây chính là bằng chứng huynh nói.

Y Lam thầm mắng, tên này đóng kịch cũng quá tốt đi, nhưng không lẽ nàng lại thua hắn chắc!

-Đúng vậy a!! Tà huynh xem, hắn mặc chính là trang phục của Tà các. Kẻ này là do chúng ta bắt được vào cuộc tấn công hôm đó.

-Dạ huynh, không lẽ cứ ai mặc trang phục của Tà các liền là người của Tà các sao? Biết đâu là có người cố ý đổ oan cho chúng ta thì sao?

Sắc mặt Bạch Nhi và Lam Phong trở nên đen sì, trong đầu cùng lúc hiện lên hai chữ “Ngoan cố”. Y Lam dường như đã biết trước việc này, vẻ mặt tự tin, đáp:

-Vậy nếu ta chứng minh được đó là người của Tà các thì sao? 

-Vậy ta liền đền bù toàn bộ những thứ các ngươi bị mất – Mạc Kỳ Tuyên hừ lạnh trả lời. Hắn không tin tên kia thực sự dám khai ra hắn.

Y Lam chỉ chờ có câu này, sắc mặt thoắt cái liền trở nên vui vẻ, nhanh chóng đi đến trước mặt tên tù nhân kia, bắt đầu hỏi cung.

-Nói! Ngươi có phải người của Tà các không?

Tên tù nhân kia liếc nhìn nàng, nhếch mép cười khẩy, nhưng không hề nói ra lời nào. Quần hùng phía dưới bắt đầu ngồi xuống ăn uống, xem kịch vui. Cũng không biết Dạ đế có cạy miệng được tên này không. Phải biết thành viên Tà các nổi tiếng là kín miệng, muốn moi thông tin từ bọn hắn quả thật là khó hơn cả lên trời. 

Y Lam thấy tên tù nhân kia không trả lời thì chau mày lại, tỏ vẻ không vui, sau đó dùng ánh mắt tràn ngập hắc ám nhìn kẻ đó khiến y khẽ run lên.

-Rốt cuộc ngươi có nói hay không?

Ánh mắt thật đáng sợ, bất quá, y vẫn không thể nói ra. Nếu không hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.Mạc Kỳ Tuyên ở trên thật sự là rất hài lòng, nở nụ cười vô cùng đắc ý, nhưng bị tấm mặt nạ che khuất nên không ai biết tâm trạng của hắn ra sao. 

-Dạ huynh, xem ra ngươi không thể chứng minh được gì rồi. Ta nghĩ chuyện này vẫn nên dừng lại ở đây thôi.

-Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, Tà huynh không cần vội vã như thế. 

Y Lam cười nhạt, sau đó rút từ ống tay áo ra một viên thuốc màu hồng nhạt, nhét vào miệng tên tù nhân. Thoắt cái, ánh mắt hắn liền trở nên đờ đẫn, không còn chút trí tuệ nào.

-Nói cho ta biết, là ai sai khiến ngươi đi đánh Dạ lâu của ta.

Tên tù nhân mặt không biểu cảm, máy móc trả lời:

-Là Tà hoàng đại nhân sai chúng ta làm việc này.

Y Lam đắc ý ngước mắt nhìn lên, còn Mạc Kỳ Tuyên sắc mặt liền trở nên tái mét. Hắn đúng là quá khinh địch rồi, sao lại có thể quên mất tên Dạ đế này là nhờ độc mà xưng bá giang hồ chứ. Việc đã đến nước này, hắn cũng không còn do dự nữa, có lẽ nên triển khai kế hoạch rồi.
Bình Luận (0)
Comment