Tờ mờ sáng hôm sau, Y Lam đã bị Mạc Kỳ Tuyên gọi dậy, nói phải đi sớm thì mới có thể ra khỏi rừng trước khi trời tối. Vậy nên nàng đành phải cố đè cơn buồn ngủ của mình xuống, vác theo bộ ngái ngủ lơ mơ bước theo đoàn người, nhưng do chưa tỉnh ngủ hẳn nên…
Bốp!!!
Y Lam mơ màng không chú ý đâm sầm vào gốc cây trước mặt, trên cái trán nhỏ hiện lên một vết hồng hồng. Mạc Kỳ Tuyên trông thấy không khỏi bật cười khe khẽ. Y Lam còn đang bận xuýt xoa cái trán của mình nên không nghe được Mạc Kỳ Tuyên cười, nhưng Vệ Minh – thủ lĩnh ám vệ của Mạc Kỳ Tuyên cùng gần hai mươi ám vệ gần đó lại nghe được vô cùng rõ ràng. Cả đám không hẹn mà cùng lúc đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn sai lập tức trợn mắt há mồm, bộ dạng không thể tin nổi. Chủ tử đang cười? Là vì tiểu cô nương kia sao? Hay là hôm qua chiến đấu quá sức nên hôm nay đầu óc bị trục trặc gì bên trong rồi?
Mạc Kỳ Tuyên nhận thấy ánh mắt của thuộc hạ xung quanh đều nhìn mình như yêu quái thì hơi xấu hổ, khẽ ho lên một tiếng, đánh vỡ suy nghĩ của Vệ Minh cùng những ám vệ kia. Cả đám lập tức định thần, bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà bước đi, nhưng do trong đầu vẫn đang suy nghĩ lung tung nên không ngừng va vào nhau, ngã rầm xuống đất. Y Lam thấy thế vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không tiện nhiều lời, chỉ lẳng lặng đi theo sau đoàn người.
Đi được một hồi lâu, Mạc Kỳ Tuyên mới ra lệnh cho moi người dừng lại nghỉ ngơi. Y Lam cảm thấy hơi đói bụng, nhưng vì lười đi săn thú nên đành móc lương khô ra ngồi gặm, vừa ăn vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Khi ánh mắt của mình đảo tới phía của Mạc Kỳ Tuyên, đáy mắt Y Lam không khỏi hiện lên một tia tán thưởng. Tối hôm qua trời tối quá không để ý, còn lúc nãy thì chỉ mải lo đi, không chịu nhìn. Bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy nam nhân quả thật rất được. Khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, mày kiếm dựng thẳng, một đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng sự lạnh lùng xa cách. Lại thêm dáng người cân đối hoàn mỹ kia, Y Lam càng thêm khẳng định nam nhân này tuyệt đối là đại đại nhân vật trong thế giới này. Hắc hắc, sau khi ra khỏi khu rừng này nàng phải đòi hắn một khoản lớn mới được!!
Từ ngày đến thế giới này, con người thật sự của Y Lam bộc lộ ngày càng nhiều. Lúc trước nàng tuy thân phận hiển hách, nhưng vì sinh tồn nên phải liên tục đấu tranh, dẫn đến tính cách kia bị nàng che giấu đi. Nhưng hiện tại nàng đã thoát khỏi tổ chức, có thể tự do tự tại, tiêu dao mà sống, vậy nên nàng cũng chẳng thèm che giấu gì nữa. Cho dù có trưởng thành trong hoàn cảnh máu tanh đến mấy thì Y Lam cũng mới 16 tuổi thôi. Sâu trong thâm tâm nàng vẫn còn chút gì đó ngây thơ thuộc về những thiếu nữ mới lớn.
“Khụ, khụ, khụ!!!” một âm thanh bất chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Y Lam. Nàng quay sang thì thấy Mạc Kỳ Tuyên đang yên đang lành bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, ho ra một ngum máu. Vệ Minh và các ám vệ trông thấy lập tức biến sắc, hốt hoảng hỏi thăm: “Chủ tử, người có sao không?”. Mạc Kỳ Tuyên đưa tay lên lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó hướng phía đám người Vệ Minh khẽ gật đầu: “Ta không sao, chút vết thương nhẹ mà thôi. Các ngươi chú ý nghỉ ngơi, một khắc nữa sẽ lên đường.”. Vệ Minh nghe thế lập tức phản đối, giọng nói có phần khẩn khoản: “Chủ tử, vết thương của người rất nặng, hay chúng ta nghỉ ngơi thêm hai canh giờ nữa rồi hãy đi được không?”
Mạc Kỳ Tuyên nghe xong sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi dám cãi lệnh ta?”. Vệ Minh cắn răng quỳ sụp xuống trước mặt Mạc Tử Kỳ, sắc mặt kiên quyết trả lời: “Chủ tử, thứ cho lần này Vệ Minh không thể nghe lệnh. Cơ thể của người đã ngày càng tệ đi, lần này nếu người không ổn định vết thương thì chúng ta quyết không đi đâu hết!!!”. Mạc Kỳ Tuyên nhíu mày, cảm thấy có chút khó xử. Nếu là trước kia, hắn tự nhiên sẽ lo ổn định thương thế trước, sau đó mới rời khỏi đây. Dù sao đi đường xa cũng sẽ khiến vết thương dễ dàng trở nặng. Lại thêm tình trạng cơ thể hắn ngày càng tệ đi, nếu cứ mạnh mẽ đi tiếp thì chắc chắn sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng về sau. Nhưng hiện tại thì…
Theo như bản thân quan sát, Mạc Kì Tuyên phát hiện tiểu cô nương kia đã chán việc phải ở trong khu rừng này lắm rồi. Không hiểu sao thấy nàng như vậy, hắn liền muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa nàng ra khỏi rừng, muốn nàng trở nên vui vẻ. Hiện tại, Mạc Kỳ Tuyên thực sự không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi. Một tiểu cô nương mới vừa gặp mặt lại ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng hắn nhiều như vậy? Rốt cuộc là vì sao?
Đúng lúc này, Y Lam đang im lặng chợt lên tiếng: “Có thể cho ta xem qua vết thương của ngươi không?”. Vệ Minh quay lại vẻ mặt chợt mừng như điên. Sao hắn lại quên mất tiểu cô nương này chứ? Chuyện tối hôm qua, hắn đều thấy rất rõ ràng, tiểu cô nương này chính là một cao thủ dùng độc. Người như vậy đối với y thuật chắc chắn sẽ biết sơ qua. Đang định lên tiếng thì đã bị Mạc Kỳ Tuyên giành trước: “Vậy tất cả nhờ vào cô nương.” Mạc Kỳ Tuyên vẻ mặt ôn nhu, mỉm cười tựa gió xuân nhìn Y Lam khiến những ám vệ xung quanh hóa đá. Nhận thức của bọn hắn về chủ tử suốt mười mấy năm qua hoàn toàn sụp đổ trong vòng một ngày ngắn ngủi. Mà Y Lam cũng không chú ý đến xung quanh, tùy tiện nói: “Lúc ta chữa bệnh không thích bị làm phiền. Các ngươi tản ra xung quanh canh chừng hết đi.” Đáy mắt Vệ Minh thoáng qua chút do dự, nhưng thấy Mạc Kỳ Tuyên liếc mắt ra dấu thì lập tức tản ra. Mặc dù bọn họ đối với tiểu cô nương kia không quá tin tưởng, nhưng chủ tử đã có lệnh, bọn họ không thể không nghe theo.
Đợi khi đám người Vệ Minh đi hết, Y Lam mới hướng mắt về phía Mạc Kỳ Tuyên nhìn chăm chú hồi lâu. Mạc Kỳ Tuyên thấy nàng nhìn mình chăm chú như vậy trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa phiền não. Trước kia, những nữ nhân khác luôn nhìn hắn chằm chằm như vậy, hắn cũng đâu có xấu hổ như vậy. Thậm chí có người lớn gan, liền cởi hết quần áo mà bò lên giường hắn, hắn cũng không chớp mắt lấy một cái, trực tiếp ném ra ngoài. Vậy mà bây giờ lại…
Không kìm được liếc nàng một cái, trong đầu Mạc Kỳ Tuyên không khỏi nhớ đến buổi tối hôm qua. Lúc đó nàng bất ngờ xuất hiện dưới ánh trăng, mái tóc dài khẽ phất phơ trong gió, bạch y nổi bật giữa đêm khuya, trên miệng treo một nụ cười nhàn nhạt, xinh đẹp vạn phần. Vẻ đẹp của nàng rất đặc biệt, khác hoàn toàn những người hắn từng gặp trước đây, dễ dàng thu hút ánh nhìn của hắn.
“Ngươi cởi áo ra cho ta xem.” Âm thanh của Y Lam chợt vang lên làm Mạc Kỳ Tuyên giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Nhưng khi nghe được nội dung câu nói kia, mặt hắn không nhịn được trở nên đỏ bừng. Nàng…nàng là muốn hắn cởi áo ra cho nàng xem sao? Cái này không khỏi thân mật quá đi? Y Lam ngồi trước mặt Mạc Kỳ Tuyên, thấy hắn như thế không nhịn được mà bật cười. Những người cổ đại này tư tưởng cũng quá cứng nhắc đi. Không phải nàng chỉ bảo hắn cởi áo thôi sao? Có bảo hắn khỏa thân cho nàng xem đâu mà đỏ mặt. Nhưng không thể không thừa nhận, nam nhân này bình thường tuấn mỹ lạnh lùng, không ngờ khi đỏ mặt lên lại đáng yêu tới vậy. Thật khiến nàng muốn véo má hắn một cái. Cố nhịn lại cảm giác kia, Y Lam trừng mắt nhìn Mạc Tử Kỳ, nói: “Không phải ngươi bị thương trên lưng sao? Không cởi áo ra làm sao ta biết vết thương thế nào mà chữa?”
Mạc Kỳ Tuyên nghe thế mới sực nhớ ra, cúi đầu cười ngượng rồi xoay lưng lại cởi áo. Y Lam vết thương của Mạc Kỳ Tuyên, lông mày không khỏi chau lại, sau đó bất ngờ nắm lấy tay hắn. Mặt Mạc Kỳ Tuyên một lần nữa đỏ lên, nhưng khi thấy nàng đặt tay lên cổ tay bắt mạch, đáy mắt hắn thoáng qua một tia kì lạ.
Y Lam không quá chú ý đến vẻ mặt của Mạc Kỳ Tuyên, chuyên tâm bắt mạch. Một hồi lâu sau, nàng mới mở miệng: “Có phải từ nhỏ ngươi đã bị người ta hạ độc, đêm rằm mỗi tháng sẽ phát tác một lần, vô cùng đau đớn? Ta đoán ngươi đã tìm được thuốc để giảm đi sự đau đớn kia. Nhưng thuốc này có tác dụng phụ, mỗi lần dùng sẽ khiến độc kia ngấm sâu thêm một phần, căn bản là uống rượu độc giải khát, đúng chứ?” Mạc Kỳ Tuyên nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng chưa kịp nói gì thì Vệ Minh không biết từ đâu bay ra, khuôn mặt tràn đầy kích động nhìn nàng hỏi: “Cô nương, những gì người nói đều đúng. Cô nương y thuật cao siêu, chỉ bắt mạch đã biết được như vậy. Dám hỏi cô nương có thể chữa khỏi cho chủ tử hay không? Nếu được, tại hạ xin lấy thân làm trâu làm ngựa báo đáp!!”
Y Lam nhìn vẻ mặt kích động của Vệ Minh, sau đó lại nhìn vẻ mặt mong chờ của Mạc Kỳ Tuyên, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: “Có thể, nhưng rất khó.”. Nghe được câu nói kia, đôi mắt của Mạc Kỳ Tuyên như bừng sáng. Độc dược…độc dược hành hạ hắn suốt ngần ấy năm, cuối cùng cũng có hi vọng giải được rồi. Hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội này, dù khó khăn cách mấy cũng phải làm cho được.
Y Lam nhìn hai người trước mặt vui mừng như điên, không nhanh không chậm dội xuống một gáo nước lạnh: “Đừng vội mừng, việc giải độc vô cùng phức tạp, phải chia ra làm nhiều bước nhỏ. Hơn nữa còn cần rất nhiều thảo dược quý hiếm, ta sợ các người không thu thập nổi thôi.” Dừng một lát, Y Lam nói tiếp: “ Vả lại, cho dù đáp ứng toàn bộ các điều kiện cần thiết thì khả năng thành công chỉ có một nửa mà thôi. Dù sao độc này căn bản không có thuốc giải, cách giải kia là ta tự nghĩ ra mà thôi, chưa từng thực hiện lần nào, không thể khẳng định chắc chắn sẽ thành công.”
Vệ Minh đối với việc này hoàn toàn không để ý, cười ha hả: “Một nửa đã là quá cao rồi, hơn xa đám kiêu ngạo ở Thần Y cốc, ngay cả một phần cũng không nắm chắc!!”. Mạc Kỳ Tuyên cũng hướng nàng mỉm cười: “Đúng vậy, mà cho dù việc giải độc cho dù thất bại đi nữa, ta cũng không trách cô nương. Vậy nên cô nương cứ phóng tay mà làm.”. Y Lam gật đầu, sau đó nhìn sang Vệ Minh còn đang chìm đắm trong vui mừng, nói: “Nếu vậy, ta mong ngươi hiện tại mau tránh đi chỗ khác để ta xử lí vết thương trên lưng của hắn, được chứ?”
Lần này Vệ Minh một chút ý kiến cũng không có, lập tức vọt sâu vào rừng. Y Lam bắt đầu chuyên tâm xử lí vết thương của Mạc Kỳ Tuyên. Vết thương kia quả thật khá nghiêm trọng, miệng vết thương dài hơn mười tấc, sâu ba tấc. Nếu như hôm nay còn không xử lí khẳng định sẽ dẫn đến nhiễm trùng. Loay hoay gần nửa canh giờ, Y Lam mới làm sạch được vết thương, bôi thuốc lên vết thương. Trong lúc làm sạch vết thương khẳng định là rất đau đớn, nhưng nam nhân này lại nghiến răng không kêu lấy một tiếng. Điều này làm nàng cảm thấy rất khâm phục. Định băng bó vết thương đó lại, nhưng lại phát hiện ở đây không có băng gạc gì. Bất đắc dĩ Y Lam phải xé vạt áo của mình ra để làm vải băng, cẩn thận băng lại cho hắn. Xong xuôi, nàng không khỏi thờ dài một hơi, cảm thấy bản thân đã vướng vào một đống phiền toái vô cùng lớn.
Lúc đầu nàng đứng ra xem vết thương cho hắn là vì không muốn mau chóng ra khỏi khu rừng. Không nghĩ tới lại kéo theo một đống chuyện rắc rối thế này. Nếu không phải sự trung thành tuyệt đối của Vệ Minh đối với hắn làm nàng khâm phục thì nàng tuyệt đối không muốn rước thêm phiền phức vào người làm gì.
Chiều tối hôm đó, đoàn người cũng ra khỏi khu rừng, đến một thị trấn nhỏ tìm nhà trọ nghỉ lại qua đêm. Y Lam thoải mái ăn uống tắm rửa để bù lại mấy ngày vất vả kia, sau đó dặn dò Vệ Minh sáng mai khi đi nhớ gọi mình dậy rồi chui vào giường ngủ thẳng. Mạc Kỳ Tuyên vốn định tìm nàng trò chuyện một chút,nhưng thấy nàng như vậy bất đắc dĩ đành phải trở về. Lúc về đến phòng, hắn mới sực nhớ ra là hắn còn chưa biết tên của nàng. Mà nàng có lẽ cũng không biết tên của hắn đi? Không khỏi thở dài một hơi, Mạc Kỳ Tuyên quyết định ngày mai nhất định phải hỏi tên của nàng, tiện thể giới thiệu về bản thân một chút luôn. Lúc này Mạc Kỳ Tuyên vẫn chưa nhận ra đầu óc của hắn hiện tại luôn tràn ngập suy nghĩ về nàng rồi.