Tà Hoàng - Dạ Đế

Chương 9

Tờ mờ sáng hôm sau, Y Lam đã lẳng lặng rời khỏi nhà, hướng thẳng Thừa tướng phủ mà đi.

- A Ngọc, ngươi giúp ta việc này được không – Y Lam hai mắt long lanh nhìn Nam Cung Ngọc.

Nam Cung Ngọc vẻ mặt cưng chìu, xoa đầu nàng, mỉm cười:

- Yên tâm, việc này đơn giản thôi, ta sẽ giúp ngươi.

Dứt lời, liền hướng lão quản gia bên cạnh hơi gật đầu một chút. Lão quản gia cực kỳ biết điều, lui ra ngoài phân phó công việc cho đám thuộc hạ. Nam Cung Ngọc vẻ mặt hài lòng, kéo Y Lam ra đình ăn điểm tâm. Y Lam cũng vui vẻ ngồi ăn. Ừm, điểm tâm của Thừa tướng phủ đúng là rất ngon, mặc dù nàng không phải là kẻ hảo ngọt, nhưng cũng không thể dừng tay, cứ bốc liên hồi.

Ăn no ngủ kĩ, Y Lam ở nhà Nam Cung Ngọc ăn uống no nê, ngủ li bì, đến chiều ngủ dậy liền có kết quả đưa về. Khá tốt, bốn tên kia đều không đồng ý với sự “mua chuộc” của Nam Cung Ngọc. Điều này có nghĩa là nàng có thể bồi dưỡng bọn họ. Y Lam nhanh chóng cáo từ Nam Cung Ngọc, cắt đuôi đám ám vệ của Mạc Kỳ Tuyên, trở về biệt viện của mình.

Cẩn thận kiểm tra tố chất thân thể và sở trường của từng người, Y Lam rất nhanh liền lập ra một kế hoạch huấn luyện riêng cho họ. Cả bốn người lao vào luyện tập không ngừng nghỉ, Y Lam cũng bận rộn với công việc kiếm tiền của mình. Thời gian này, kiếm tiền là việc hết sức quan trọng, phải được ưu tiên hàng đầu.

Ba ngày sau, đêm khuya, Y Lam một thân dạ hành, vác bao đồ trên lưng, thoăn thoắt nhảy trong đêm. Hôm nay thu hoạch không ít, được năm vạn lượng bạc. Trong lòng không khỏi cảm khái, trộm cắp ủa nhiên là cách kiếm tiền nhanh nhất a. Mấy ngày nay đã dạo qua gần nhà của gần một nửa số tham quan khét tiếng ở kinh thành rồi. Tính toán một chút, tầm năm ngày nữa thì sẽ xong hết, lúc đó nàng cũng có được một số vốn kha khá rồi.

Trong lúc Y Lam đang vui vẻ chìm trong giấc mộng lấp lánh toàn tiền thì bên trong Chiến vương phủ, mọi thứ lại ngược lại hoàn toàn. Không khí trong Chiến vương phủ trở nên nặng nề một cách bất thường. Hạ nhân trong phủ đều bảo dạo này cả người vương gia toát ra khí thế thật đáng sợ, làm không ai dám lại gần. Ngay cả Vệ Minh cũng không kìm được mà khóc ròng trong lòng. Mặt của chủ tử hiện tại so với đít nồi tuyệt đối còn đen hơn vài lần, tính khí so với trước đây càng kinh khủng hơn. Thương công tử, ngài mau đến dùm bọn ta đi a!!!

Ở một góc nào đó trong hoàng thành, một nam tử mặc hắc bào ôm lấy cánh tay bị thương, lạnh lùng nhìn những người xung quanh. Người hắn tin tưởng nhất không ngờ lại phản bội hắn, hơn nữa còn suýt nữa lấy mạng hắn. Điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu và chỉ muốn giết sạch đám người này.

- Chủ tử, thế cục đã định rồi. Nếu hiện tại người đầu hàng, chủ nhân của bọn ta sẽ lưu lại cho người một cái mạng.

Hắc bào nam tử buông cánh tay bị thương ra, đôi mắt sau chiếc mặt nạ nheo lại, sắc bén như đao. Toàn thân hắn toát ra sát khí nồng nặc và sự cuồng ngạo đến kinh người:

- Mạng của ta khi nào thì đến phiên người khác quản? Còn các ngươi, nếu đã phản bội ta, vậy đều chết hết đi!!!

Dứt lời, hắn mạnh mẽ vung kiếm, lao về phía trước, thoắt một cái đã giết chết một người. Kẻ cầm đầu đám người kia âm hiểm cười, vung tay ra hiệu, chỉ huy đám người lần lượt dùng xa luân chiến xông lên.

- Chủ tử, kiếm kia của ta có bôi mê dược đặc chế của Dược cốc, dù người có dùng nội lực áp chế thì cũng không được bao lâu đâu, tốt nhất là khoanh tay chịu trói đi.

Hắc bào nam nhân sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu, không hề có ý định dừng lại. Xa luân chiến vẫn tiếp tục, tình hình này thì khoảng một khắc sau, hắn sẽ gục mà thôi. Hai bên đánh nhau kịch liệt, không hề biết rằng đang có một ánh mắt đã thu hết mọi việc ở trong bóng tối. Đúng lúc này, một hắc y nhân không biết từ đâu bay ra, thoát một cái đã tiêu diệt hơn năm người, phối hợp cùng hắn giết sạch đám người kia. Hắc bào nam tử cũng muốn mở miệng ra cảm ơn, nhưng mê dược phát tác khiến hắn lâm vào ngủ say. Hắc y nhân kia thở dài bất đắc dĩ, vác hắn lên vai rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Lại nói đến hắc y nhân kia không phải ai xa lạ mà chính là Y Lam. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng tối nay mình đi trộm đồ lại gặp được cảnh tượng đặc sắc thế này, không xem thì đúng là uổng phí, nhưng xem xong lại thấy tức đến điên người. Nghĩ đến nam nhân kia cùng mình là đồng cảnh ngộ, đều bị người phản bội nên mới mềm lòng ra tay cứu giúp. Hơn nữa nhìn qua thì thân phận hắn chắc cũng không quá kém, biết đâu lại nhặt được một món hời. Nghĩ thế, Y Lam quyết định vác hắn về nhà.
Bình Luận (0)
Comment