Chương 33
“Ta yêu ngươi, Khiếu!”Từng có một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp nói với ta, nàng nói yêu ta, nguyện ý dùng cả đời ở bên cạnh chiếu cố ta, quan tâm ta, phụ tá ta, bao dung ta, khi đó, ta nghĩ như vậy là yêu, là tình yêu mà người người nói đến, là tỉnh yêu của một người mẹ!Ta tin, vì sao lại không tin, chẳng lẽ ngoài mẫu thân của chính mình còn có người yêu ta ư?Ta luôn trong màn tuyết lạnh lẽo mà khổ đọc tứ thư ngũ kinh, luôn trong ngày hè nóng bức mà khổ luyện võ công, ta cố gắng, cố gắng hết sức có thể, chỉ vì thứ gọi là tình yêu ấy. Ha hả ~Thế nhưng ta đã sai rồi, nhân sinh không thể tránh khỏi sai lầm, mà đây là sai lầm đầu tiên trong nhân sinh của ta, tin nàng thật sự yêu ta!Buổi tối hôm đó rất lạnh, lạnh đến mức ta cho dù đang ngồi trong phòng đốt lò sưởi vẫn chỉ có thể cuộn mình trong chăn bông thật dày, không thể ngủ được!Có lẽ nên gọi đó là may mắn, may mắn vì khi đó ta không thể ngủ được, không phải sao?Nàng muốn giết ta, đúng vậy, nữ nhân từng thề sẽ yêu ta cả đời muốn giết ta, giết đứa con duy nhất của nàng ~Nàng khi đó, đã không còn dung mạo kinh diễm, chỉ còn nét mặt dữ tợn!“Đều là ngươi, là ngươi, là tiện nhân phá hoại cuộc đời ta, là ngươi!”……Ngày đó thật sự rất lạnh, mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm vào thân thể ra rơi xuống, mắt thấy mẫu thân một khắc trước vẫn còn hiền lành một khắc sau liền biến thành người khủng bố không phân rõ phải trái, cơ thể ta tựa như đã muốn kết thành băng, đông thành khối!Hóa ra, ta không phải con nàng. Hóa ra mọi khoan dung, mọi cố gắng vì mẫu thân đều là giả dối. Hóa ra, ngay từ khi sinh ra ta đã sống một cuộc sống đầy âm mưu, mà mỗi người xung quanh ta đều vì âm mưu ấy mà cẩn thận, đơn giản chỉ vì ta là thất hoàng tử mà bọn họ nói!Ta từng hỏi phụ thân của mình, mẫu thân chân chính của ta là ai?Người nói nàng là một nữ nhân thiện lương xinh đẹp, thế nhưng nàng đã phạm rất nhiều sai lầm!Ta từng hỏi thái phó của mình, mẫu thân của ta là ai?Người nói nàng là một nữ nhân thông minh, thế nhưng nàng cũng thật ngu ngốc!Ta từng hỏi một nô bộc già cả, mẫu thân thực sự của ta là ai?Hắn nói nàng là một nữ nhân nhân từ, thế nhưng nàng cũng rất hà khắc!Nhìn thấy mọi khuôn mặt đều giấu giếm ta, ta nở nụ cười, bởi vì một đứa trẻ mười hai tuổi là ta đã sớm biết mẫu thân của mình là ai, nàng chính là nữ nhân phụ thân yêu nhất, là nữ nhân cuối cùng lại bị chính phụ thân giết chết, Lâm Thi Yên!Danh kỹ bậc nhất Giang Nam, Lâm Khung vương triều Yên quý phi, có dung nhan khuynh thành, lại không vượt qua được mị lực của một người nam nhân như phụ thân!Phụ thân luôn vì nữ nhân mà mình yêu nhất. Nàng đem ta đưa cho người, trở thành nữ nhân mà người luôn tin rằng nàng là thiện lương nhất, thế nhưng về sau, nữ nhân ấy lại bị chính phụ thân vừa si tình vừa đa tình bức điên, mà ta, trở thành vật hi sinh của bọn họ!Năm ấy, ta mười hai!Dựa theo người khác mà sinh tồn, đây là quy luật bất biến của hoàng cung đại viện, trước kia ta không hiểu, không hiểu vì sao lại phải phòng bị người khác, cho nên ta đã phải trả giá rất nhiều!Mười sáu tuổi, ta cho rằng chỉ cần có thể đứng đầu cuộc thi săn bắn ta có thể nhận được sự khích lệ của phụ thân. Đúng vậy, ta đã giành được vị trí ấy, thế nhưng ta lại mất đi tất cả thị vệ bên người, chỉ còn lại Bích Cô hôm đó sinh bệnh không thể đi theo.“Thất hoàng tử, bọn họ là vì ngài quá mức xuất sắc mà chết đi!”Khi đó Cô thực im lặng, im lặng nhẩm thầm với từng thi thể nơi ngọ môn ngoại thành.Năm ấy, ta đã biết ẩn nhẫn.Mười bảy tuổi, ta cho rằng bản thân đã có được nữ nhân mình yêu thương nhất. Đúng vậy, ta đã có được, thế nhưng lại mất đi trái tim, mất đi trái tim của người ta yêu!“Ta là gian tế được phái tới giết ngươi, thế nhưng ta lại yêu ngươi, nếu không giết được, chỉ còn cách tự sát!”Năm ấy, ta đã học được cách không thể tin tưởng người khác, cho dù ta thực sự yêu nàng, mà nàng cũng thực sự yêu ta.Mười tám tuổi, ta cho rằng bản thân có thể bước lên ngôi vị thái tử. Quả thực, chỉ còn vài bước nữa ta có thể đạt được, thế nhưng, thời điểm nhìn thấy đại hoàng huynh mới chân chính bước lên ngôi vị thái tử được hai ngày kia ngã xuống trước mắt ta, ta lại bắt đầu thấy sợ hãi vị trí ấy!