Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 24



Từ Trúc lúc này cùng các vị sư tỷ của mình đang bận rộn ở dưới bếp.

Nàng hôm nay quyết định phải dạy các sư tỷ của mình biết là nấu ăn rất khác luyện đan.

Chứ nếu để các nàng cứ xào rau một hồi lại để rau tự đứng lên mà chạy mất thì thật sự không ổn lắm.
“Đại sư tỷ, tỷ lại bỏ đan dược kì lạ gì vào nồi canh đó ?”
“Không không, Ngũ sư tỷ xin đừng đem con cá đóng băng.

Ta biết tỷ muốn cứu nó, nhưng nó đã chết từ lâu lắm rồi…”
“Á, Nhị sư tỷ xin đừng lại dùng Thấu Thị nhìn mấy nam đệ tử đi qua nữa a~.

Tập trung nấu ăn nào !!”
“Ta không có dùng Thấu Thị chẳng qua ta thấy huyết sắc của hắn không tốt nên giúp hắn kiểm tra thôi…”
Sau vài canh giờ vật lộn, các nàng cũng miễn cưỡng tạo ra thứ có thể được gọi là thức ăn.

Cũng không biết là do ảnh hưởng của Thục An An hay là do các nàng đã quen luyện đan nên theo thói quen bỏ vào thức ăn vài thứ kì lạ.

Nhiều lúc Từ Trúc dù có phòng bị cũng không thể ngăn các nàng coi nấu ăn thành luyện đan.
Thực đơn hôm nay gồm:
1)Canh Trứng Bảy Màu: Thật ra đây cũng chỉ là canh trứng bình thường thôi, chẳng qua lại được Đại sư tỷ cho vào thêm một viên Thất Thải Ngộ Tâm Đan khiến nó phát ra ánh sáng bảy màu nhìn rất đẹp.

Ngoài ra khi ăn vào còn khiến người ta dễ dàng đi vào trạng thái nhập định hơn.

Đối với hiệu quả thêm này Từ Trúc cũng chỉ có thể cười giã lã cho qua, nếu người ta biết Đại sư tỷ bỏ một viên đan dược giá trăm lượng hoàng kim vào một nồi canh đáng giá chưa tới năm đồng thì chắc ai cũng cắn lưỡi ói ra máu mất.
2)Thịt Viên Linh Quả: Đơn giản mà nói đây là lấy một loại thịt của linh thú xay nhuyễn nhiều lần.

Sau đó lần lượt thêm gia vị, ngũ cốc và một ít Linh Quả vào.


Rồi dùng tay vò thành từng viên đặt vào chảo dầu, áp chảo sao cho thịt viên vừa chín tới.

Kế tiếp liền có thể bầy ra dĩa rồi rưới lên thêm một ít nước sốt đặc chế của Từ Trúc nữa.

Thịt viên dai giòn, cùng với vị thơm ngọt của Linh Quả khiến người ăn vào liền cảm thấy có một luồng khí ấm từ Đan Điền đi khắp cơ thể tu vi ẩn ẩn có dấu hiệu tăng trưởng.
3)Cá Chiên Ướp Lạnh: Không có nghe lầm đâu, thật sự là Cá Chiên Ướp Lạnh.

Sau khi Từ Trúc kì công xử lý qua lớp vảy và lấy hết nội tạng, nàng liền tách con cá ra làm hai rồi vô cùng tỉ mỉ dùng vỏ sò gấp từng miếng xương cá ra bỏ vào trong dĩa.

Sau khi nàng chắc chắn rằng không còn một miếng xương cá nào nữa Từ Trúc liền đem hai miếng cá bỏ vào chảo dầu chiên đều.

Phần xương cá nàng cũng không bỏ phí nàng đem lăn qua bột mì rồi cũng đem chiên giòn nốt.

Sau khi chiên xong nàng liền cẩn thận vớt ra dĩa, nàng cẩn thận gắp từng miếng xương cá đã chiên giòn bỏ vào vị trí cũ trên người con cá.

Khi nàng vừa nghĩ mình đã hoàn thành món này thì Ngũ sư tỷ của nàng đi qua nhẹ nhàng cho một cái Linh Kĩ đem nguyên con cá vừa mới chiên xong đóng băng.

Từ Trúc liền khóc cười không xong, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mang con cá đi rã đông.

Tuy nhiên sau khi rã đông nàng mới phát hiện con cá hoàn toàn còn ở trạng thái vừa chiên xong, trong thịt lại nhiều thêm mấy tia sinh cơ.

Từ Trúc cũng chỉ có thể cảm thán Ngũ sư bình thường lầm lì ít nói nhưng lại là có thể luôn tạo ra kì tích a~.
4)Trân Châu Lục Bảo: Đây là một món tráng miệng.

Từ Trúc dùng sữa bò trộn với lá trà ngâm đặc trưng của Dược đường khuấy đều cứ thế tạo ra món trà sữa huyền thoại.

Sau đó nàng và các sư tỷ làm thêm các loại rau câu đủ loại màu sắc làm từ Linh Quả thêm vào trong đó.

Từ Trúc sau khi nếm thử liền tự đánh giá rằng hoàn toàn ngon ăn đứt các loại trà sữa mà kiếp trước mà nàng từng được uống.
Sau một buổi chiều vất vả thì cơ bản tất cả đã chuẩn bị xong.
Thiết Kinh Thiên lúc này cũng lững thừng từ xa đi tới.

Hắn toàn thân mặc một bộ đồ đen chỉnh chu trên tay lại cầm một bó hoa hồng thật lớn.

Chỉ thiếu điều lấy keo vuốt tóc và hát bài “999 đóa hồng remix” nữa là đủ bộ.
Mấy người Từ Trúc thấy vậy liền hiện vẻ quái dị.

Từ Trúc thì mặt liền đen đi, riêng Tạ Kim Vũ thì âm thầm thở dài.

Nếu nàng đã không có duyên phận, thì nàng liền âm thầm chúc phúc cho hai người vậy.
Cứ như thế mọi người ăn uống vui vẻ trò chuyện với nhau.
— QUẢNG CÁO —
Đến cuối buổi Thiết Kinh Thiên liền chậm rãi đứng dậy, hắn hít thở sâu một hơi rồi nói:
“ Từ Trúc, ta biết muội với Thái Tử dù đã thành hôn, nhưng ta tin rằng muội với Thái Tử hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nào.

Nay ta xin muội cho ta một cơ hội có được không ? Dù mai này có ra sao ta cũng sẽ luôn luôn bảo vệ chở che cho muội, sẽ không để muội hối hận vì đã chọn ta đâu.”
Từ Trúc lúc này cũng thật sự bối rối.

Thiết Kinh Thiên nói như vậy khác gì cầu hôn nàng ngay trước mặt các sư tỷ của nàng.

Còn hơn nữa nàng vừa mới thành thân mới được có hai hôm a~.
Nhưng còn không đợi Từ Trúc trả lời thì từ trong Lục Phiến Môn vang lên từng hồi chuông lớn inh ỏi.

Tổng cộng có chín tiếng chuông vang vọng khắp Lục Phiến Môn.

Sau đó liền nghe giọng của Thiết Cao Lịch- Môn Chủ của Lục Phiến Môn thông cáo:
“Tất cả đệ tử của Lục Phiến Môn nghe lệnh.

Chỉ cần thân không đang mắc trọng thương liền cấp tốc đi tới Hắc Hoa thành hỗ trợ chống lại Hắc Ám Thần Điện.

Các môn phái khác cũng như quân đội của Đại Lý quốc cũng đang trên đường đi tới cứu viện.

Chỉ cần phát hiện bất cứ kẻ của Hắc Ám Thần Điện liền có thể giết bất luận tội.

Sau khi đánh đuổi được Hắc Ám Thần Điện liền tùy thời vào chiến công mà sẽ có khen thưởng tương ứng.”
Thiết Kinh Thiên vừa nghe xong hắn ngay lập tức hướng Từ Trúc nói:
“Lại là Hắc Ám Thần Điện ! Ta cần phải mau chóng đi tới Hắc Hoa Thành cứu viện.

Sau chuyện này ta sẽ đợi muội cho ta một câu trả lời.”
Nói xong hắn cấp tốc chạy đi hướng thẳng tới Hắc Hoa thành.
Thục An An lúc này cũng hướng các nàng nói:
“Các ngươi cũng mau chuẩn bị đi tới Hắc Hoa thành.

Nếu đã là Hắc Ám Thần Điện gây nên ắt sẽ có thương vong thảm trọng.

Nhiệm vụ của Dược đường của chúng ta chính là giảm thương vong tới mức tối thiểu các ngươi đã rõ chưa ?”
Các nàng liền đồng thanh trả lời:
“Rõ thưa a di !”
Riêng với Từ Trúc thì Thục An An lại nói:
“Ngươi nay đã là Thái Tử Phi ta cũng không tiện kêu ngươi đi xông pha.

Ngươi tốt nhất là theo Triệu nữ tướng quay về Hoàng Cung.

Ở đây đã có bọn ta lo liệu ắt không xảy ra chuyện gì đâu.”
— QUẢNG CÁO —
Từ Trúc nghe vậy liền lắc đầu nói:
“Thưa a di, chẳng phải ngài cũng vừa nói chỉ cần một ngày là đệ tử của Lục Phiến Môn thì cả đời là đệ tử của Lục Phiến Môn hay sao ? Nay các sư huynh sư tỷ đã xung phong nơi chiến trường ta há có thể hèn nhát núp ở phía sau.

Xin a di cho ta cơ hội để được góp một phần nhỏ công sức này.

Còn về việc nếu Thái Tử trách tội sẽ do ta gánh vác không cần a di phải lo lắng.”
Thục An An liền cười nói:
“Ta đã sớm biết ngươi sẽ nói như vậy.

Tốt thôi, mặc vào đồng phục chúng ta liền đi.”
Từ Trúc liền gật đầu sau đó nàng hướng ánh mắt nhìn Triệu Phi Yến.
“Không cần phải hỏi, ngươi đi đâu ta liền theo đó.

Với vài chiêu mèo quào của ngươi, ra chiến trường sức sinh tồn liền cả số không cũng không tới.

Mau đi thay đồ sau đó chúng ta liền đi.”
Từ Trúc cũng không nhiều lời, nàng liền vào trong phòng nhanh nhẹn thay lên đồng phục của Dược đường.
Cứ như thế Bát đại tiên tử của Dược đường đã tề tụ đầy đủ.
Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, đen tám màu sắc đại diện cho tám vị mỹ nữ bắt đầu xuất trường.
*****
Lúc này tại Hắc Hoa thành.
Cuồn cuộn ma vân mang theo từng tiếng tru ghê rợn đang từ từ vây lại một tòa thành khổng lồ.

Mặc dù không có rộng lớn như Kinh Thành nhưng lại cực kì nổi bật bởi những bức tường thành cao hơn trăm trượng được xậy dựng hoàn toàn bởi những tảng đá thô ráp và to lớn.
Tại trung tâm hội nghị của Hắc Hoa thành đang tập hợp mười hai người đàn ông đang ngồi xung quanh một cái bàn tròn bằng đá thật lớn.


Ở giữa bàn tròn hiện lên một hình chiếu lập thể của hoàn cảnh xung quanh Hắc Hoa thành.

Từ đây ta hoàn toàn có thể nhìn thấy từng cụm mây đen đang từ từ bao vây lại tòa thành, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy từng bóng cương thi, ngạ quỷ đang dấu mình trong từng lớp mây chầm chậm di chuyển tới gần tòa thành, phảng phất có thể nhìn thấy hơn ngàn vạn con.
Tất cả mọi người ở đây sau khi thấy cảnh này liền nhíu mày lo lắng, bắt đầu từng trận bàn tán xôn xao phá tan không gian yên tĩnh vốn có.

Riêng thành chủ Hắc Hoa thành- Mộc Cát Nhĩ liền hét to:
“Tất cả liền bình tĩnh cho ta ! Tòa thành này có lịch sử hơn ba ngàn năm, dù là thời kì ác ma còn tồn tại thì tòa thành này cũng chưa từng sụp đổ.

Nay chỉ là mấy con cương thi, ngạ quỷ liền khiến các ngươi run sợ hay sao ? Đừng quên tòa thành này từng có tên là “Bất Phá Chi Thành”, chỉ cần các ngươi tin tưởng nó thì nó liền có thể bảo vệ cho các ngươi và gia đình của các ngươi được an toàn.

Nếu các ngươi run sợ mà co đầu rụt cổ thì đừng trách lão tử ném hắn thẳng ra ngoài thành cho cương thi ăn.”
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù đúng như lời hắn nói tòa thành này từng có tên là “Bất Phá Chi Thành” nhưng đó thuộc về từ rất lâu về trước, trước khi cả “Thần Ma Đại Chiến” vào ba ngàn năm trước.

Khi đó thành chủ của tòa thành này liền là một tên Hoàng cấp cường giả, hắn dùng Khí Linh của mình bẻ gãy từng ngọn núi xung quanh, sau đó mang về từng viên đá một xây nên tòa thành này.
Tuy nhiên đó cũng là câu truyện của hơn ba ngàn năm trước.

Cứ qua mỗi một triều đại mới thì tòa thành này cũng bị hạ ít nhất là một lần bởi đủ loại lý do.

Lâu dần cái tên “Bất Phá Chi Thành” cũng đi vào quên lãng.
Lúc này có một tên mặc trang phục cung tiễn thủ liền lên tiếng hỏi:
“Thưa thành chủ vậy bây giờ chúng ta phải làm gì ?”
Mộc Cát Nhĩ liền trầm giọng đáp:
“Chúng ta bây giờ liền chỉ có thể cố thủ và đợi.

Chỉ cần các môn phái xung quanh và quân đội từ Kinh Thành tới cứu viện thì chúng ta liền có thể biến nguy thành an.

Bây giờ chúng ta sẽ mở ra trận pháp và ...”
Không đợi hắn dứt lời phía xa xa trong từng đoàn mây đen vang lên từng tiếng bước chân nặng nề.

Từng hình bóng kì dị bắt đầu xuất hiện trong hình chiếu lập thể.

Có một tên Cự Nhân toàn thân đầy lông lá cao tới hai mươi trượng, có một tên Đầu To như một căn phòng nhỏ đang nhảy từng bước tiến tới, còn có một tên có tám cái tay mỗi tay đều cầm từng thanh loan đao sắc lẹm,…Đi đầu là một tên nam nhân mặc toàn thân một bộ khôi giáp đen tuyền dữ tợn, trên đầu hắn còn mọc ra hai cái sừng dài khiến cho nhìn vào liền biết hắn không phải nhân loại.
Cả căn phòng nghị sự thấy vậy liền hỗn loạn, có người bắt đầu hét lớn:
“ Khốn kiếp ! Bọn chúng là Bách Quỷ quân đoàn của Hắc Ám Thần Điện, tên đi đầu lại Quỷ Sát một trong chín mươi chín Ma tướng.

Chúng ta xong rồi, chết chắc rồi, hỡi Quang Minh chi thần xin hãy cứu rỗi chúng con…”
Chỉ thấy tên Quỷ Sát rút ra lưỡi kiếm dài hơn cả thân hình hắn chĩa thẳng vào Hắc Hoa thành.

Ngay sau đó tên Cự Nhân và một con Cốt Long toàn thân xương trắng lao tới tông thẳng vào tòa thành mang theo từng tiếng nổ thật lớn.
Cả tòa thành liền rung chuyển, nhưng vẫn chưa xuất hiện thương tổn gì.
Nhưng tất cả mọi người ở trong phòng nghị sự liền biết bức tường thành nãy cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Ngay cả thành chủ Mộc Cát Nhĩ trong mắt cũng là một mảnh tuyệt vọng.
“Hỡi Sáng Thế thần vĩ đại, xin hãy cứu rỗi chúng con !”..


Bình Luận (0)
Comment