Sau khi trắc thí xong, Từ Trúc ra ngoài gặp ngay Từ phu nhân đang đứng đợi nàng.
Nhìn đứa con gái độc nhất cuối cùng cũng đến ngày trưởng thành có Khí Linh của bản thân, khiến nàng có chút bồi hồi.
“Mẫu thân đại nhân, nô tài không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng có Khí Linh của mình.”
Sau đó Từ Trúc liền thè ra cái lưỡi nhỏ cười nói:
“Đố người biết Khí Linh của ta là cái gì ? ".
Từ phu nhân nhìn vào mắt con gái một lúc rồi trả lời:
"Chắc không phải là một cái quạt rách đi ?”.
“ A ~, sao người biết ?.”
“Khí Linh của phụ thân ngươi chính là một cái quạt giấy, trừ khi ngươi là con của lão Vương hàng xóm, nếu không Khí Linh của ngươi không thể khác của ta hoặc cái tên suốt ngày chỉ biết kiếm tiền bỏ bê vợ con kia được.”
“Hì, mẫu thân đại nhân quả thật anh minh thần võ, tuệ nhãn như đuốc sáng hơn cả sao trời….”
Không đợi Từ Trúc nịnh bợ xong Từ phu nhân đã vội ngắt lời , nàng trừng mắt nói:
“ Bớt vuốt mông ngựa, mau cho ta xem Khí Linh của ngươi.” — QUẢNG CÁO —
Sau khi thức tỉnh, Từ Trúc cũng chưa thật sự xem kĩ Khí Linh của mình, chỉ thấy nàng khẽ phất tay một cái , trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một cái quạt bằng ngọc cực kì tinh xảo, thân quạt có chín nang, mỗi nang đều làm bằng ngọc thạch đỏ như lửa mang hơi thở nóng bức, đặc biệt ở giữa cây quạt có một bức tranh vẽ một con Phượng Hoàng đang bay, toàn thân nó lông vũ tỏa ra ánh sáng bảy màu cực kỳ xinh đẹp.
“Không ngờ lại là vẽ Phượng Hoàng, đẹp hơn cái của phụ thân ngươi vẽ sơn thủy nhiều lắm, chỉ tiếc lại là Hỏa hệ.”
Nhìn Khí Linh của con gái khiến chính bản thân Từ phu nhân cũng thấy kinh diễm mặc dù không phải Kim hệ nhưng nàng cũng rất vui vì con gái cũng đã có Khí Linh của riêng mình.
“Được rồi, còn đứng nhìn ngắm gì, mau theo ta về, trời đang có tuyết không mau lên xe ngựa sẽ bị phong hàn đó.”
Nói rồi nàng liền bế con gái lên xe ngựa chạy thẳng về nhà.
*****
Khi về do tuyết quá lớn nên mẹ con Từ Trúc phải nghỉ ở dọc đường mấy lần, về tới nhà cũng đã là ba ngày sau.
Từ Trúc lúc này thấy trước cửa nhà mình có một đội nhân mã giáp trụ đầy đủ, hàng ngũ chỉnh tề đang dàn đội hình bao quanh một cái xe ngựa sang trọng.
Bỗng từ trong xe ngựa bước ra một nam nhân mặt trắng không râu, hắn mặc một bộ quan phục màu đen thấy mẹ con Từ Trúc về tới cổng liền hỏi:
“ Ngươi là Hạm Chi vợ của Từ Lâm ?”.
Từ phu nhân mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn rất cung kính trả lời:
“Bẩm đại nhân, đúng là dân nữ, không biết thảo dân giúp được gì cho đại nhân ?”.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi đánh giá mẹ con Từ Trúc một lượt hắn liền nói:
“Ta là Đại Tổng Quản nội vụ của triều đình, mau quỳ xuống tiếp thánh chỉ !”.
Đợi mẹ con Từ Trúc quỳ xuống, hắn liền cao giọng đọc lớn: “Phụng thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết, Từ Lâm thân là Đô Úy Cẩm Y Vệ vì bảo vệ Thái Tử đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, xét thấy Từ Đô Úy có công hộ giá nên thăng bậc lên làm Đô Đốc, lương bổng năm năm sẽ được đưa đến vợ con, đồng thời được ban tước vị Nhàn Tập, thê tử được ban lệnh bài Trinh Tiết đồng thời kế thừa tước vị thay chồng, con gái được đặc cách phong làm Quận Chúa khác họ, ban cho một trăm lượng vàng, mười mẫu ruộng, một trăm gia nhân, một biệt phủ tại kinh thành, Khâm Thử !”.
Không gian xung quanh bỗng trở nên im ắng đến lạ.
Tuyết đổ ngày càng nhiều, xung quanh chỉ còn một màu trắng xóa mang theo từng cơn gió lạnh thấu xương.
Nói thật lúc này Từ Trúc có chút mộng, mắt nàng bỗng thấy cay cay, nàng cảm thấy sắp không kìm được nước mắt của mình.
“Lão thiên, ngươi thật sự muốn chơi ta, đẩy ta đến thế giới này cho ta mất đi người thân bạn bè ta không chấp, ngươi cho ta đổi xác biến ta thành nữ nhi ta cũng không chấp, nay ngươi lại cướp đi phụ thân của ta, ngươi sao không giết quách ta đi !”.
Nàng nhớ mãi giọng nói đầu tiên mà nàng nghe được khi vừa đi tới thế giới này, một giọng nói ấm áp mà nàng không thể nào quên : " Nữ nhi của ta, đừng khóc nữa, ta ở ngay đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.".
Vậy mà giờ đây nàng không được nghe thấy giọng nói ấy nữa.
Nàng dù đang gào khóc trong lòng nhưng bên ngoài chỉ là cố gắng mím môi, nàng biết lúc này mà nàng khóc thì mẫu thân của nàng càng thương tâm.
Nàng lặng im nhìn mẫu thân của nàng, thấy bà cũng không khóc, nhưng nắm tay bà đã nắm chặt lại chứng tỏ bà cũng không bình tĩnh như ngoài mặt.
“Thảo dân lĩnh chỉ.”
Từ phu nhân nhận thánh chỉ xong lại ôm chặt trong lòng, như muốn ôm lấy vong hồn người phu quân đã không còn được gặp nữa.
— QUẢNG CÁO —
“Xin Từ phu nhân đừng quá đau lòng, nếu như Từ Đô Đốc có linh ắt cũng không muốn thấy người thương tâm.”
Đại Tổng Quản thấy Từ phu nhân im lặng không nói gì hắn cũng không bất mãn, sau đó hắn nhìn Từ Trúc rồi nói:
“Quận chúa xin người đừng có quá khổ tâm, người còn phải chăm sóc cho mẫu thân của người nữa, có như vậy Từ Đô Đốc nơi chín suối mới có thể mỉm cười.
Ngoài ra ta xin được nhắc nhở rằng ba tháng sau là ngày Quốc Tử Giám nhập học, Quốc Tử Giám là nơi mà bắt buộc con em các quan văn võ phải đi học xin ngài không được vắng mặt, vào Quốc Tử Giám là học lễ nghi, là học chữ nghĩa, đạo quân thần,...!Ngài mặc dù không phải là hoàng tộc nhưng được phong là Quận Chúa cũng tính là hoàng thân quốc thích xin ngài tuyệt đối không được vắng mặt.”.
Nói rồi hắn hơi hành lễ với mẹ con Từ Trúc rồi cùng với đám binh lính lần lượt ra về để lại mẹ con nàng thơ thẫn tại cửa nhà.
Từ phu nhân nhìn con gái rồi nói:
“Ta vốn biết hắn là Cẩm Y Vệ, hắn cũng không cố ý giấu ta, nên những lúc hắn đi xa nhà cả tháng ta cũng không dám trách cứ, chỉ cầu nguyện trong lòng sao cho hắn được bình an, nay hắn ra đi bỏ lại mình ta, ta biết làm thế nào, bỏ lại mình ngươi, ngươi biết làm sao”.
Sau đó hai mẹ con nàng ôm nhau khóc một trận thảm thương, ai đi qua thấy cũng mủi lòng.
****
Lại nói tới Đại Tổng Quản lúc này đã về tới hoàng cung đang quỳ trước một người thiếu niên tầm mười một mười hai tuổi.
“Thần không làm nhục mệnh đã hoàn thành nhiệm vụ được Thái Tử giao phó.”.
“Ân, ngươi làm rất không sai”- Nói rồi thiếu niên nhìn về phía chân trời hắn nói thầm:
“Phượng Hoàng nhỏ a~ Phượng Hoàng nhỏ, ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.”..