Ta Không Làm Thiếp

Chương 47


Lúc này đã vào tháng tám, Thẩm Lan dưới sự dẫn dắt của lão bộc do Dương Duy Học phái tới, thuê một gian nhà nhỏ ven sông, gần cầu Như Kinh, bên ngoài cổng Bàn Môn, thành Tô Châu.
Tô Châu hội tụ phong cảnh bốn mùa, những thú chơi lạ từ khắp nơi, lại thêm nhân khẩu đông đúc, phòng ốc san sát nối tiếp, chồng chéo nhau, thế nên giá nhà cao ngất ngưỡng, một gian phòng này chào giá một tháng một lượng bạc.
Ngày đó, Thẩm Lan lấy từ trên người Trần Tùng Mặc ba trăm lượng ngân phiếu, tiêu dùng trên đường cộng thêm tiền thuê nhà, mua đồ dùng sinh hoạt, lúc này còn thừa lại hơn hai trăm sáu mươi lượng.
Nàng thuê nhà có sân nhỏ này rất là yên tĩnh, những hộ xung quanh cũng đa phần gia cảnh giàu có, nếu có ăn cắp ăn trộm, chắc chắn sẽ chọn nơi của Thẩm Lan để mò vào.
Ai bảo nàng chỉ ở có một người.
Thẩm Lan nghĩ nghĩ, chờ kiểm kê tài sản xong thì chia tiền ra giấu đi.

Giấu sau tường gạch, dưới ván giường, dưới mấy xấp vải trong tủ, lại rải chút tiền đồng, bạc vụn trên bàn để đánh lạc hướng kẻ gian.
Giấu tiền xong, cầm mười lượng bạc vụn, Thẩm Lan đang định ra ngoài.
Miệng ăn núi lở, cứ thế này cũng không phải cách lâu dài.

Dù sao cũng phải tìm việc gì đó để kiếm sống.
Nàng đang chuẩn bị bước ra, chợt nghe từ xa vang lên tiếng gọi: “Vương công tử ——”
Thẩm Lan chớp mắt, nhìn cửa sổ lá liễu, phía sau cửa sổ này là một nhánh sông nhỏ kéo dài từ phủ Tô Châu ra tới, trên sông thuyền nhỏ qua lại tấp nập.

Không biết lúc này mở cửa sổ ra nhảy xuống, có thể chạy thẳng ra bến tàu để trốn hay không.
“Vương công tử có nhà không?” Giọng nói kia càng ngày càng gần.
Đã không còn kịp nữa.

Thẩm Lan khép cửa sổ lại, thở dài một tiếng.
Ngay sau đó, cửa gỗ mun bị gõ ầm ầm hai tiếng, Thẩm Lan biết nếu mình không ra mở, người này nhất định sẽ không ngừng tay, đành cố mà mở cửa.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đánh phấn, đuôi mắt hơi có vài nếp nhăn ẩn hiện, mặc chiếc áo dài tay xếp ly màu vàng, bên dưới mặc chiếc váy trắng ngắn đến đầu gối, phối với váy lụa dài màu hồng cánh sen, trên búi tóc cắm vài cây trâm vàng.
Thẩm Lan chắp tay nói: “Xin hỏi Ngô nương tử có việc gì chăng?”
Ngô nương tử thấy dung mạo nàng tuấn tú, thân thể cao ráo, nhan sắc tựa Phan An, quả thực như thần tiên hạ phàm, lại nhớ đến con gái nhỏ chưa gả chồng cũng xinh đẹp biết bao.

Hai người mà đứng cạnh nhau, kìa chẳng phải một đôi thần tiên hay sao.
Ngô nương tử lấy ánh nhìn mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, luôn miệng khen: “Tiểu công tử quả biết lễ nghĩa lý lẽ.”
Thẩm Lan cười nhạt, nếu sớm biết thế này, ngày đó nàng không nên thuê nhà của Ngô nương tử, lại càng không nên hành lễ với Ngô tiểu nương tử lúc đi ngang qua, nếu không làm gì đến nỗi này?
“Công tử có muốn ăn bánh hoa cúc không?” Ngô nương tử bưng một đĩa bánh ngọt thơm phức bước tới, cười khanh khách đưa cho Thẩm Lan.
“Không có công, nào dám nhận thưởng.” Thẩm Lan từ chối.
“Công tử cứ cầm đi, Kiều Kiều nhi làm nhiều lắm.

Hàng xóm ở đây ai cũng có phần.” Ngô nương tử nhất định phải đưa cho nàng.
Thẩm Lan không còn cách nào, đành nhận lấy: “Ta đi lấy chén, đĩa sứ này phiền Ngô nương tử mang về đi thôi.”
Ngô nương tử cười tủm tỉm: “Công tử khách khí gì chứ! Cứ việc cầm đi, ăn xong rồi mang trả lại cũng được.”

Trả cái đĩa dù sao cũng phải tới nhà một chuyến, đến lúc đó kêu Kiều Kiều nhi ra nhận đĩa, hai bên giáp mặt coi mắt, chuyện này coi như thành công.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Ngô nương tử tính toán đâu ra đấy, cầm chiếc khăn tay, cười ha ha: “Tiểu công tử chuẩn bị ra ngoài sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Lan giải thích: “Ra cửa tìm gì đó để làm ăn kiếm sống.”
Ngô nương tử trợn tròn đôi mắt, nếp nhăn ở khóe mắt như đều giãn ra, kinh ngạc nói: “Tiểu công tử không đi thi Hương sao?”
Thẩm Lan hơi ngẫm nghĩ thì hiểu rõ.

Vị Ngô nương tử này chắc hẳn cho rằng nàng là sĩ tử đi học xa về lại quê nhà, thuê cái phòng ở tạm ôn tập, chuẩn bị thi Hương.
“Tất nhiên là không.” Đã đoán được, Thẩm Lan cười khổ nói: “Gia đạo sa sút, một mình cô đơn.

Làm gì còn tiền bạc gì mà đi thi chứ?”
Ngô nương tử nhất thời thất vọng, thấy tiểu công tử này quần áo ngăn nắp, khí độ ổn trọng, lại được lão bộc của Dương gia dẫn dắt, tưởng rằng là công tử con nhà giàu có, ai ngờ lại là kẻ nghèo hèn sa cơ thất thế.
“Gia đạo sa sút, mà vẫn còn tiền rỗi rãi để thuê nhà?” Ngô nương tử vẫn chưa tin lắm.
Thấy bà ấy nói thẳng ra, thậm chí hơi có vẻ cay nghiệt, Thẩm Lan thoáng nhíu mày, chỉ cười: “Nói chung cũng không phải tiền rỗi rãi.” Dứt lời, thở dài một tiếng: “Trong tay ta cũng không còn mấy đồng, nếu Ngô nương tử có lòng thiện, giảm một chút tiền thuê thì còn gì bằng.”
Sao mà được! Ngô nương tử tung hoành ở cái hẻm Đào Hoa này bốn mươi năm nay, cãi nhau với người khác chưa bao giờ thua cuộc, nghe vậy biến sắc, cười nhạt: “Thì, một tháng một lượng đã thấp lắm rồi, sao có thể giảm thêm được nữa.”
Thẩm Lan tha thiết nhíu mày, buồn rầu nói: “Ngô nương tử cũng không bao tiền cơm, một tháng một lượng có phải hơi đắt không?”
“Hôm trước đã nói xong rồi mà! Nhìn tiểu công tử đây cũng từng đọc qua mấy cuốn sách, sao mà xảo trá như vậy được.” Ngô nương tử nhăn mày nói, sợ nàng lại đòi giảm giá, vội vã rời đi.
Nhìn bóng bà chạy trối chết, Thẩm Lan đang buồn cười, ai ngờ dưới bậu cửa sổ bỗng có giọng nam trầm trầm nói: “Lãm đệ, bỏ lỡ mỹ nhân như thế, quả là tiếc thay.”
Thẩm Lan vừa nghe đã biết là ai, mở cửa sổ ló đầu ra, sông nhỏ chảy uốn quanh, thuyền con phiêu đãng, Dương Duy Học mặc áo viên lĩnh màu hải thiên hà, đầu đội ngọc quan, bên hông đeo túi thơm bằng lụa Sơn Tây thêu hoa văn triền chi, tay cầm quạt Thục rắc vàng, dáng người ngang tàng cao lớn đứng ở mũi thuyền, khiến các nữ lang tuổi xuân đang giặt áo bên sông liên tục đưa mắt nhìn theo.
Thẩm Lan nhịn không được mỉm cười: “Cô Tô địa linh nhân kiệt, ở đâu cũng có yểu điệu thục nữ, thướt tha giai nhân, mỹ nhân mà Dương huynh ám chỉ phải chăng là Ngô nương tử?”
Dương Duy Học ở trên thuyền, giương mắt trông thấy bầu trời ngập mây hồng, dưới đất trời tảng sáng (1), có người tựa cửa nhìn sang, sắc như chớm xuân, mạo tựa Tống Ngọc, nhướng mày cười nhẹ bất cần, dáng vẻ phong lưu thả lỏng.
Cũng khó nói liệu lòng nhiệt tình của Dương Duy Học có xuất phát từ việc ưu ái vẻ bề ngoài hay không.

Nghĩ vậy, tự Dương Duy Học cũng bật cười: “Lãm đệ đừng vội nói bậy.

Nghe lão bộc nhà ta nói, Ngô gia mở cửa tiệm tranh vẽ, có cô con gái nhỏ tuổi hết mực xinh đẹp.

Lãm đệ tuấn lãng xuất trần, tài hoa trác tuyệt, cưới Ngô tiểu nương tử, há chẳng phải là duyên trời tác hợp sao?”
Thẩm Lan biết Dương Duy Học rong ruổi đây đó đã quen, không bận tâm mấy việc này, nhưng nàng không muốn nhắc nữa, sợ làm hỏng danh dự của Ngô tiểu nương tử, thế là đổi một chủ đề khác, đứng đắn nói: “Dương huynh không ở nhà đọc sách ôn tập, tới đây làm chi?”
“Ta giúp Lãm đệ tìm được chỗ tốt như vậy, Lãm đệ trả ơn ta thế này sao?” Dương Duy Học ngồi thuyền tới tìm nàng, thấy nàng rồi thì rời thuyền bước lên bờ.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan cũng khép cửa sổ lại, bước ra ngoài.
Hai người gặp nhau ở cửa gỗ mun, Thẩm Lan nở nụ cười: “Lúc này đã là mùng hai tháng tám, mùng chín là bắt đầu thi Hương, huynh vẫn có thời gian gặp ta sao?”
Dương Duy Học lập tức nhăn nhó xin tha: “Lãm đệ à, ta ngồi nửa ngày trời, quả thực đọc không vô nữa, mới nghĩ tới chuyện ra ngoài giải sầu.”
Thẩm Lan hiểu ý, nhướng mày nói: “Vậy là bạn cùng trường đều lo ôn thi cả, không tiện quấy rầy, nên huynh mới nhớ tới kẻ rảnh rỗi là ta phải không?”

Dương Duy Học cười nhăn nhở: “Đâu có đâu có, ta tìm Lãm đệ, định rủ đi hồ Thạch chơi thuyền.”
Thẩm Lan trong lòng biết, đối mặt với đám con cháu thế gia này, nếu mình ăn nói khép nép, họ sẽ cảm thấy mình không có cốt cách riêng, dễ làm người khác khinh thường, cho nên nàng dù muốn nịnh bợ Dương Duy Học, nhưng cũng không thể luôn chiều lòng hắn.
Vì thế nói: “Dương huynh, mùng chín huynh phải đi thi, lúc này lại còn buông thả dạo chơi, chắc hẳn đã liệu trước có thể làm Giải Nguyên lang của phủ Tô Châu này rồi?”
Dương Duy Học lại cười gượng, thấy Thẩm Lan không chịu theo hắn ra ngoài, đành chán chường đáp: “Thôi vậy, không phiền Lãm đệ nữa, ta tự đi một mình cũng được.”
“Từ từ đã.” Dương Duy Học giúp nàng nhiều như vậy, Thẩm Lan cũng muốn báo đáp chút ít, nàng mở miệng: “Dương huynh, cũng không phải khuyên lơn gì huynh.

Nhưng hôm nay đã mùng hai rồi, mùng chín là tới ngày thi, cho dù huynh đi chơi, trong lòng vẫn vướng bận chuyện thi cử, chơi cũng không thoải mái gì, hoặc là chơi xong rồi lại cảm thấy tội lỗi.”
Thẩm Lan nhiều kinh nghiệm thi cử, rất thấu hiểu tâm lý trước kỳ thi.

Lo âu, bực bội, lo lắng, chờ mong…… Rất ít có người có thể bình tĩnh như thường.
Dương Duy Học thở dài một tiếng: “Ta tất nhiên hiểu ý tốt của Lãm đệ.

Nhưng lòng ta thật là bức bối, đọc sách không vào, sợ là ảnh hưởng đến chuyện thi cử.”
Thẩm Lan nhủ thầm, đây là do ít đi thi quá thôi.

Theo lý thuyết, cứ thi thử hàng tuần, thi đến chết lặng, xem kì thi đại học cũng như một kì thi bình thường, đối xử như thường là được.
“Theo ta được biết, thi Hương kéo dài chín ngày, toàn bộ sinh hoạt đều diễn ra trong trường thi.

Mọi năm đều có những thí sinh thể lực không trụ nổi, đầu óc trống rỗng, làm đổ nghiên mực, giá cắm nến, làm dơ khuôn mặt… Đa phần đều do căng thẳng mà ra.” Những thứ này là nàng nghe Bùi Thận nói chuyện phiếm có nhắc đến.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
“Dương huynh là lần đầu tiên thi cử nhân đúng không? Cũng không biết tới trường thi rồi có bị căng thẳng hay không.” Thẩm Lan nói, “Nếu vậy, nhân lúc còn cách ngày thi bảy ngày, chi bằng Dương huynh bảo người nhà dựng cái lều, rồi vào ở trong đó đọc sách, viết văn.

Thứ nhất là tạo bầu không khí nghiêm túc, không đến nỗi đầu óc phiêu bồng, đọc sách không vô.

Thứ hai cũng là để làm quen với trường thi, tới ngày thi chính thức sẽ không căng thẳng quá độ.”
Nghe vậy, Dương Duy Học sửng sốt, nhưng ngẫm kỹ lại thấy rất có lý.

Mà áp dụng cách này, nếu lỡ thi không trúng, lại áp dụng thêm ba năm đợi lần thi kế tiếp cũng vẫn có ích.

Nghĩ vậy, Dương Duy Học nghiêm trang cảm kích: “Đa tạ Lãm đệ, bây giờ ta sẽ về nhà đọc sách ngay.”
Dứt lời, tiếc hận khôn nguôi: “Lãm đệ nhanh nhạy thế này, nếu có thể đọc sách đàng hoàng, nhất định có thể đề tên bảng vàng.

Bây giờ phải làm những việc nhà buôn, quả là đáng tiếc thay.”
Thẩm Lan nghĩ bụng, nàng nếu chọn con đường khoa cử, trước kì thi phải kiểm tra cả người từ đầu tới chân, kỹ càng hơn nữa còn phải cởi áo để trần, chỉ mới cửa này thôi nàng đã không qua khỏi.

Thẩm Lan chỉ cười cười: “Ta tuy không thể lên cung trăng bẻ nhánh quế, nhưng đợi tới lúc Dương huynh cưỡi ngựa dạo phố, ta nhất định sẽ đi xem!” (2)
Dương Duy Học cao giọng cười, sung sướng nói: “Nhận lời chúc phúc của Lãm đệ.”
Hai người nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Cười một trận, Dương Duy Học nghĩ tới có qua có lại, hỏi: “Lãm đệ đã nghĩ ra muốn làm ăn gì chưa? Nếu cần trợ giúp, cứ việc nói với huynh đây.”
Thẩm Lan thấy hắn nhiệt tình, cũng cười đáp: “Việc làm ăn này của ta, cốt lõi đều phải nhờ vào Dương huynh cả.”
Dương Duy Học sửng sốt, tò mò hỏi: “Tức là sao?”
“Chờ Dương huynh trúng Giải Nguyên lang, chắc chắn sẽ có nhiều thương nhân đến nhà xin mẫu bài văn bát cổ của Dương huynh.

Phiền Dương huynh hãy từ chối tất cả, lại mang những văn bát cổ từng làm trước nay đem đến cho ta, để ta biên soạn thành sách.

Sĩ tử Tô Châu nhất định sẽ đua nhau tìm đọc.

Nếu Dương huynh đỗ Trạng Nguyên, vậy thì cả thiên hạ đều sẽ đổ xô tới tìm mua.”
Rõ ràng là nàng muốn mượn Dương Duy Học để làm ăn, lại cố nói theo kiểu các sĩ tử muốn săn lùng tác phẩm của hắn, Dương Duy Học bị nàng chọc cười, hăng hái khí phách nói: “Lãm đệ chớ lo, huynh đây sẽ vì Lãm đệ mà thi cho đậu Giải Nguyên này!”
Lời này bật thốt, hai người đồng thời ngẩn ra.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Bèo nước gặp nhau, đối phương lại đãi nàng thiệt tình như thế, Thẩm Lan khó tránh khỏi có mấy phần cảm động, chân thành nói: “Đương lúc ta nghèo túng, có thể gặp được tri kỷ như Dương huynh, cuộc đời này chẳng còn gì hối tiếc.”
Dương Duy Học cũng là người có cá tính, nghe vậy cũng thản nhiên: “Lãm đệ thông minh như thế, dù cho lúc này nghèo túng, chẳng qua cũng chỉ là rồng lỡ sa vào vũng nước cạn, hổ lạc chân vào đồng bằng mà thôi.

Sớm muộn cũng có ngày lần nữa đứng lên.

Ta có thể bầu bạn Lãm đệ, cũng là ông trời ưu ái rồi.”
Nói xong, lại cao giọng cười: “Đợi ngày ta thành Giải Nguyên lang, nhất định mang văn bát cổ tới gặp Lãm đệ!”
Thẩm Lan chắp tay: “Cầu chúc Dương huynh “Ngày này năm tới đã bước thẳng lên mây xanh, lại thảnh thơi cười nhân gian cử tử bận rộn.” ”(3)
Dương Duy Học cười to ba tiếng, sung sướng rời đi.
Bên này Thẩm Lan đang bận rộn lo chuẩn bị cho chuyện buôn bán văn bát cổ có một không hai của mình, ở phủ Quốc Công, Thạch Kinh Luân lại tới bái kiến Bùi Thận lần nữa.
“Trạm Càn Ninh ở Thương Châu?” Bùi Thận hỏi.
Thạch Kinh Luân chắp tay, từ từ kể: “Trước đó vài ngày ta phái người vẽ lại bức họa mà đại nhân đưa, phân phát cho thiên hộ các nơi, bảo bọn họ lưu ý tin tức của người được vẽ.

Thiên hộ lại truyền tin xuống cho bách hộ, tổng kỳ, tiểu kỳ.”
“Trạm Càn Ninh có một tiểu kỳ tính tình cẩn thận, nghĩ tới nghĩ lui, quanh đó quả thực có một việc rất là lạ lùng.”
“Ra là ngõ Hà Pha có ông lão bán chiếu lau đột nhiên phất lên, mua tới hai mẫu đất liền.

Hàng xóm bảo rằng nhà này có người họ hàng giàu có ghé thăm, mua chiếu của ông lão ấy.”
Đây vốn không phải chuyện gì to tát, chuyện làm ăn nay giàu, mai nghèo chỗ nào cũng có.

Một người dân thường thấp cổ bé họng kiếm được chút tiền thôi, cũng không ai để ý lắm.
Nhưng ngặt nỗi Lục Chỉ Huy sứ đặc biệt ra lệnh, thuộc hạ ngóng trông có cơ hội lập công, nên dốc lòng sưu tầm những người lạ, việc lạ chung quanh.
“Tên tiểu kỳ cẩn thận hỏi thăm người phụ nữ đã từng gặp công tử kia, bà ta tỉ mỉ hình dung một phen, tiểu kỳ liền báo thông tin lên cấp trên, cho đến chỗ thiên hộ.

Thiên hộ sau đó mang bức họa tới tìm ông lão kia.


Sau một hồi hù dọa, ông lão nào dám giấu giếm? Lập tức thừa nhận rằng người cho mình tiền chính là vị công tử trong bức họa.”
Nói đến đây, Thạch Kinh Luân không khỏi nói: “Đại nhân, nàng này rất là cẩn thận, lúc rời thuyền mặc lan sam xanh đổi sang mặc trực chuyết, lại bôi vàng mặt, vẽ lông mày thô đậm, sau đó mới đi gặp ông lão bán chiếu nhờ làm giấy thông hành giúp.

Nếu không phải bức họa đại nhân đưa vẽ nàng giả dạng nam tử, lại thêm ngũ quan của nàng quá xuất chúng, sợ rằng mọi người đều phải bị nàng gạt.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
“Không chỉ thế, khả năng cao nàng đổi nhiều thuyền dọc đường mà đi.

Nếu không phải tiểu kỳ kia cẩn trọng, phát hiện tung tích nàng ở Thương Châu, chúng ta cứ tra theo dấu con thuyền đầu tiên, tra tới tra lui sợ là chỉ ra một đám lùng nhùng.”
Đổi thuyền quá nhiều, lại qua gần nửa tháng, nhà đò làm sao nhớ nổi mình từng chở những ai?
Thạch Kinh Luân cảm thán: “Nàng này tỉ mỉ chu đáo, nếu không đụng phải Cẩm Y Vệ, chắc hẳn đã chạy đi ngàn dặm, thong thả đó đây.”
Bùi Thận nghe vậy, lạnh lùng nói: “Nếu tra được nàng khai giấy tờ ở Thương Châu, có biết trên giấy thông hành viết địa phương nào?”
“Tô Châu.” Thạch Kinh Luân đáp: “Ta đã phái người truyền tin đến Tô Châu.”
“Nàng chưa chắc sẽ đi Tô Châu.” Bùi Thận lắc đầu, “Nếu nàng trên đường tìm một chỗ xuống thuyền, có giấy thông hành làm chứng, lại bảo đột nhiên muốn thay đổi lộ trình, cuối cùng vẫn có thể cắm rễ ở chỗ khác.”
Đã muốn tìm người, Bùi Thận nhất định không chịu bỏ qua bất cứ một loại khả năng nào.
Thạch Kinh Luân chắp tay bẩm: “Nếu thế, ta vẫn gửi tin đến các nơi như kế hoạch cũ, bảo bọn họ tiếp tục tìm.”
Bùi Thận gật đầu: “Tô Châu cũng không thể bỏ qua, bắt đầu tìm từ Tô Châu trước.

Nếu ở Tô Châu không có, tìm sang những thành, trấn có kênh đào, nếu vẫn không thấy thì lại mở rộng phạm vi.”
Thạch Kinh Luân chắp tay xưng vâng.
Bùi Thận lại nói: “Bảo các huynh đệ đi rà soát những người lạ mặt mới thuê hoặc mua nhà.” Dù sao thì, một người muốn định cư ở đâu cũng phải có một nơi nương thân đã.
“Ngoài ra, tính tình nàng cẩn trọng, có lẽ sẽ chủ động kết giao những khách đi cùng, hãy lưu ý cả những người đi nương nhờ họ hàng, người được mời làm khách ở nhà người khác, thậm chí cả những người xin tá túc trong chùa, miếu.”
Bùi Thận suy nghĩ một lát, cảm thấy không bỏ sót ở đâu nữa, lúc này mới cười hỏi: “Tiểu kỳ ở Thương Châu kia tên gì? Hỏi xem liệu hắn có nguyện vọng gì không?”
Thạch Kinh Luân cười nói: “Hắn đã nói trước rằng nguyện cầm roi, xách đèn cho đại nhân.”
Bùi Thận cũng cười: “Đã thế, bảo hắn tới làm thân vệ của ta vậy.”
Thạch Kinh Luân thầm nghĩ tên tiểu kỳ kia đúng là gặp may phất lên.

Người canh cổng của phủ Tể tướng cũng như quan thất phẩm.

Làm thân vệ cho Bùi Thận, sau này ra khỏi trướng của y, làm tới tướng quân cũng là có khả năng.
Hai người lại tán gẫu vài câu, Thạch Kinh Luân mới cáo từ rời đi.
Chú thích:
1 Thiên thượng phấn vân như tảo.

Phóng tiểu lâu thanh hiểu.: hai câu trong bài Nhất lạc tác của Lý Nguyên Ưng
2 Theo lệ vinh quy của Trung Quốc, Giải Nguyên sẽ cưỡi ngựa dạo phố để báo vinh quy.

Ở Việt Nam cũng có các đám rước vinh quy, nhiều gia đình còn mở tiệc thết đãi, mời gánh tuồng về hát
3 Nguyên văn “Minh niên thử nhật thanh vân khứ, khước tiếu nhân gian cử tử mang”: hai câu trong bài Chá cô thiên của nhà thơ Tân Khí Tật.

Vì không tìm thấy bản dịch thơ tiếng Việt nên mình dịch nghĩa thô cho các nàng hiểu ý.

Đầy đủ tức là ngày này năm sau, huynh đã sớm ra làm quan cao chức trọng, lúc đó có thể thản nhiên mỉm cười nhìn cử tử khác còn đang hối hả vì công danh..

Bình Luận (0)
Comment