Ta Không Làm Thiếp

Chương 87

Kể từ lần gặp nhau hôm ấy, Bùi Thận đã có hơn nửa tháng không xuất hiện. Thẩm Lan cho rằng y đã hết hy vọng, cũng không nghĩ gì đến người này nữa, chỉ bình tĩnh tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.

Hôm đó đã là mùng ba tháng năm, đúng vào lúc giữa hè hoa lựu chớm nở, thược dược nồng hương.

Thẩm Lan rảnh rỗi không có việc gì, đang ngồi đọc cuốn《 Đông Hiên Bút Lục 》. Đọc được một lát, nàng ngẩng đầu lên chợt thấy Triều Sinh ngồi trên tấm thảm lông thêu tranh Trúc báo bình an đã thả những viên gỗ đang xếp dở trên tay xuống, mở to mắt lom lom nhìn nàng.

Khoảng thời gian gần Đoan Ngọ này vốn là lúc Triều Sinh được bay nhảy, chơi đùa khắp nơi, nhưng trận sóng gió của Khoáng Giám Thuế Sứ tiền nhiệm chưa dứt, mà hôm kia Khoáng Giám Thuế Sứ tiếp theo – Đặng Canh đã tới nơi.

Vẫn chưa dò la được Đặng Canh này tánh nết ra sao, Thẩm Lan nào dám thả Triều Sinh ra ngoài? Nàng cười vẫy Triều Sinh: “Triều Sinh, mùng năm tháng năm là Đoan Ngọ, tới mùng bảy là sinh nhật con rồi. Thế con có thích quà gì không?”

Triều Sinh đứng lên, vừa nhích lại gần Thẩm Lan vừa tập trung suy nghĩ. Một lúc sau, nó nhào lên người nàng: “Con không cần gì cả.”

Thẩm Lan có hơi khó xử. Triều Sinh không thiếu cơm ăn áo mặc, cũng không thiếu đồ chơi. Nếu muốn tìm thứ nó thích quả có hơi khó khăn.

“Vậy thì hôm mùng bảy cũng đang dịp Đoan Ngọ, ngoài kia chắc sẽ có hội chùa. Mẹ dẫn con ra ngoài chơi nhé, chịu không?” Chỉ chơi một ngày thôi, cẩn thận một chút chắc sẽ không có vấn đề gì.

Triều Sinh gật đầu, gương mặt phấn chấn đỏ hồng lên, luôn miệng khen: “Mẹ ơi, mẹ là tốt nhất trên đời.”

Thẩm Lan mấy năm nay đã sớm rèn được khả năng kháng lại sự nũng nịu của nó, nàng ôm nó ngồi xuống trước bàn, dạy nó đọc từng chữ một.

Lúc đó hiên cửa sổ giang rộng, ánh nắng vàng rực óng ánh chiếu rọi khắp nơi. Trên chiếc bàn sơn đỏ bày mơ tím, anh đào hồng, cạnh bên chưng thêm liễu xanh trúc biếc, góp thêm một sắc xanh tươi mát mắt.

Rượu thơm hoa mới, hạ trong veo, người yên ổn.

Nhưng Bùi Thận thì không được nhàn nhã thảnh thơi như Thẩm Lan. Y bấy giờ đang ngồi trên ghế khắc li long, mà trên chiếc bàn trước mặt chất đống số lượng lớn thư từ, tấu chương, gần như đầy ắp chiếm non nửa chiếc bàn.

Bùi Thận lấy ra ba bản tấu trải lên bàn.

Một bản là tấu chương của Thị lang Binh Bộ buộc tội Ngụy Quốc công và Thế tử tự nuôi binh, ý đồ bất chính. Một bản là Tuần án Thiểm Tây – Triệu Bỉnh thỉnh cầu bãi miễn Khoáng Giám Thuế Sứ. Một bản là Thuế sử Dương Dung buộc tội Tuần phủ Vân Nam – Lưu Bình, quản lý trị hạ kém cỏi, sai khiến lính tráng, suýt chút nữa gây bạo động trong dân.

Giống hệt với ba bản tấu đang nằm trên bàn của Hoàng đế ngay lúc này.

Bùi Thận chậm rãi giở ra đọc một lượt, sau đó lấy hai bản tấu đầu ném vào chậu than để ngọn lửa nuốt lấy, đốt thành tro bụi chỉ trong chớp mắt.

Rồi y lại tỉ mỉ lật xem bản tấu thứ ba, hồi lâu sau mới lạnh lùng mở miệng: “Vân Nam sắp có binh biến.” Đoạn, y đưa tấu chương cho Thạch Kinh Luân.

Thạch Kinh Luân đọc qua, chỉ thấy bản tấu này đúng là chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen. Hắn giận dữ mắng: “Cái tên thiến cẩu Dương Dung này nhảy nhót khắp nơi, dám lớn tiếng tuyên bố muốn bắt hết quan lại, tự mở công đường, vô cớ quất roi tướng soái, bây giờ lại còn dám dâng tấu buộc tội nữa!”

Bùi Thận nhàn nhạt nói: “Tây Nam vốn đầy rẫy quân lính dũng mãnh, hành vi của Dương Dung khiến trời giận người oán, khoảng cách xảy ra binh biến chỉ còn trong sớm tối mà thôi.”

“Đâu chỉ mỗi Vân Nam chứ.” Thạch Kinh Luân thở dài: “Tuần phủ Phúc Kiến – Viên Đạo bị Khoáng Giám Thuế Sứ vô cớ nhốt trong nha môn nửa tháng liền. Huyện lệnh của huyện Phương Dương ở An Huy là Lữ Diễn vì tránh họa mà trốn đến tận Dương Châu. Tuần án Vân Nam – Hạ Cao Minh bị bắt đeo gông thị chúng……”

“Đó là mới ở phía nam thôi, dù gì khu vực này tiền bạc, vật tư cũng còn dồi dào. Chứ phía bắc chịu cảnh nạn binh lửa, nạn hạn hán, thủy tai luân phiên ập đến, vốn đã tan hoang xơ xác. Lũ thái giám vì cướp đoạt tiền của làm bậy khắp nơi, khiến quang cảnh càng thêm thảm thiết.”

Advertisement

“Huyện thừa Thiểm Tây – Ngao Văn Lâm bị Khoáng Giám Thuế Sứ mới nhậm chức là Lương Võ sống sờ sờ đánh gậy tới chết. Tri huyện của huyện Kiến Hùng chưa từng nghênh đón Khoáng Giám Thuế Sứ mà Điển sử Đàm Chính Thần dưới trướng đã bị lăng nhục đến chết. Tri phủ của Sơn Tây Đại Đồng vì buộc tội Khoáng Thuế mà bị Khoáng sử Cừu Dụng Tu ép phải thắt cổ tự vẫn bỏ mình, cả gia tộc cũng gặp liên lụy…”

Quan lại đều như thế, bá tánh tầng dưới càng không cần phải nói.

Bùi Thận một mực trầm mặc lắng nghe, rồi lại lấy ra bức thư do bạn tốt Triệu Khuê ở Hàn Lâm Viện, Nam Kinh gửi tới.

Mà thư này chỉ cần cầm lên đã thấy bề mặt giấy lồi lõm, chỗ dày chỗ mỏng không đều nhau. Đây là giấy hoàn hồn được đúc lại từ giấy phế liệu, giá rất rẻ.

Triều đình ban đầu chỉ là giảm nửa lương bổng, mà lúc này đã ngưng phát được hai tháng. Hàn Lâm Viện đã thanh bạch lại không nắm nhiều quyền hành, dĩ nhiên chẳng mấy ai để tâm nịnh nọt, chẳng trách Triệu Khuê lại túng quẫn đến nỗi này. 

Bùi Thận mở thư ra đọc một lượt, bên trong chỉ nhắc đến một sự kiện.

Thiến hoạn ẩu đả Các lão. (1)

Mười ngày trước, bệ hạ phải cơn phong hàn, ước chừng là bệnh tình trở nặng lại liên tục nhận tin dân biến nổ ra khắp nơi, bệ hạ cuối cùng hạ chỉ bãi miễn thuế quặng.

Ngờ đâu sang ngày hôm sau ngài liền hối hận, vội kêu nội thị tới Nội Các thu hồi ý chỉ. Các thần (2) đương trực lúc ấy không chịu, liền bị hai mươi tên hoạn quan xúm vào ẩu đả để cướp ý chỉ. Thủ phụ xông thẳng vào cấm cung, dập đầu đến đổ máu để trần tình cùng bệ hạ. Nhưng bệ hạ vẫn không đồng ý, lần nữa hạ chỉ “Khoáng Giám Thuế Sứ không thể bãi miễn.”

Màn đêm vừa xuống, Tôn thủ phụ từ quan mà đi.

Bùi Thận đưa thư của Triệu Khuê cho Thạch Kinh Luân, Thạch Kinh Luân dù sớm đã biết việc này, rốt cuộc nhịn không được mắng mỏ: “Thiên hạ nào có việc khiến người ta kinh sợ bực này!”

Giọng điệu Thạch Kinh Luân hung dữ gần như đến độ phẫn uất. Hắn tuy xuất thân là Cẩm Y Vệ, cũng không dành quá nhiều kính trọng cho giới quan văn. Nhưng Cẩm Y Vệ đã tranh chấp với Đông, Tây Xưởng nhiều năm nay, hắn càng không muốn thấy hoạn quan đắc ý.

“Đại nhân, các nơi loạn lạc liên miên, trong triều thì Tôn thủ phụ từ quan, Nam Kinh cũng loạn cào cào.” Thạch Kinh Luân thấp giọng nói: “Ba ngày trước Bệ hạ hạ chỉ, nói Quốc công gia có công bình định, gọi ngài ấy về kinh nhận thưởng. Đây rõ ràng là muốn thu hồi binh quyền.”

Thấy Bùi Thận vẫn mang khuôn mặt vô cảm, Thạch Kinh Luân không khỏi vội nói: “Đại nhân, không thể chờ thêm được nữa! Nếu chờ đến lúc Quốc công gia bị rút binh quyền ……”

Bùi Thận lắc đầu: “Phụ thân bên đó đều sẽ có tính toán riêng.” Tình hình như lúc này, Bùi Thận nhất định sẽ không vượt mặt phụ thân để ra quyết định, quá dễ dàng vướng phải cái danh bất hiếu.

”Ta để ngươi đọc lá thư này, không phải để khiến ngươi phẫn uất, bất bình. Ngươi hãy đọc thật cẩn thận lại lần nữa xem.”

Thạch Kinh Luân sửng sốt, nhưng cũng nghe theo cẩn thận đọc lại một lần, đến câu “Quân phụ là bậc vua cha, đã kham làm vua, cũng xứng làm cha”, hắn không khỏi giật mình sợ hãi.

“Đại nhân muốn nói, giới sĩ lâm đã bắt đầu sinh lòng oán hận?”

Bùi Thận lặng im không đáp. Gần một tháng nay, y tổng cộng thu được hai trăm ba mươi bảy phong thư. Toàn bộ số đó đều là thầy, là bạn đồng niên, đồng hương, cấp dưới, quan lại đã về hưu lánh đời gửi tới, phần nhiều là những lời oán hận quân thượng.

Nếu muốn hành sự, thì binh quyền, lòng dân, sự ủng hộ của sĩ lâm, ba thứ này không thể thiếu một thứ nào cả. Hiện giờ tuy đã có cái thứ ba, nhưng mọi thứ chỉ đang sôi âm ỉ, vẫn còn thiếu một mồi lửa cuối cùng.

Chứng minh người đang ngự trên ngai là kẻ hôn quân vô đạo.

“Đi lấy tất cả những thư từ, tấu chương buộc tội Khoáng Giám Thuế Sứ tới đây.” Dứt lời, y lại lệnh cho Trần Tùng Mặc: “Mời ba vị tiên sinh Dần Khác, Hạc Bích, An Thái đến.” Ba người này đều là phụ tá của Bùi Thận.

Thẩm Lan cũng không biết Bùi Thận đang làm gì, thảnh thơi yên tĩnh trôi qua mấy ngày.

Đêm lặng trăng trong, gió thoảng qua những rặng liễu, Thẩm Lan ru Triều Sinh ngủ, rồi đi tắm gội thay quần áo. Xong xuôi tất thảy, nàng đang sửa soạn nghỉ ngơi, chợt nghe Thu Diên vội vàng gõ cửa bẩm rằng quản gia của Lý phủ dẫn hai đứa nhỏ tới xin gặp. 

Thẩm Lan sửng sốt, nhíu mày nói: “Mời vào sảnh chính trước đã.” Nói rồi nàng tiện tay quơ lấy món áo sam bằng lụa Sơn Tây và váy lụa trắng thêu viền xỏ vội vào rồi đi thẳng tới phòng khách.

Vừa vào đến nơi, nàng trông thấy quản gia Lý phủ đang dắt một đứa nhỏ chừng tám tuổi, tay kia đang ôm một đứa khác chừng hai tuổi trong lòng.

“Có việc gì thế này?” Thẩm Lan nhíu mày hỏi.

Thấy Thẩm Lan bước vào, quản gia Lý Đông nay đã hơn năm mươi tuổi lập tức quỳ rạp xuống đất, không quên níu đứa nhỏ tám tuổi cùng quỳ xuống, liên tục dập đầu khóc lóc thảm thiết: “Xin Thẩm nương tử cứu mạng! Xin Thẩm nương tử cứu mạng!”

Hai đứa nhỏ bị dọa đến bật khóc oa oa. Thẩm Lan nhanh nhẹn đưa tay định nâng ông ta dậy. Ngặt nỗi nàng vốn vóc người mảnh dẻ, người trước mặt lại là đàn ông, nàng sao có thể đỡ nổi.

Thẩm Lan bất đắc dĩ phải nói: “Ông đứng lên đã.”

Lý Đông cắn răng: “Thẩm nương tử nếu không chịu đồng ý việc này, ta sẽ một mực quỳ mãi không dậy.”

Thẩm Lan vốn chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với Lý gia là mấy, nghe ông ta uy hiếp, vẻ mặt nàng lạnh xuống: “Thu Diên, bảo Lục Tử kêu người tới ném họ ra khỏi đây đi.” Đoạn, nàng phất tay áo định bỏ đi.

“Từ từ đã.” Lý Đông cuống quít bò dậy, “Phu nhân còn nhớ lời hứa hẹn hôm trước chứ?”

Thẩm Lan cười lạnh: “Ta đúng là đã nhận lời nếu Lý gia xảy ra chuyện sẽ chiếu cố hai đứa nhỏ. Nhưng tiền đề là Lý gia cũng phải giúp đỡ ta mới được. Ngày đó Vương Bổng cưỡng chế phá cửa xông vào nhà ta, hộ vệ của Lý gia các người đang ở đâu vậy?”

Lý Đông đỏ mặt nhưng vẫn tiếp tục than khóc: “Thẩm nương tử, lũ trẻ có tội tình gì đâu? Mong phu nhân giơ cao đánh khẽ mà rủ lòng thương.”

Thẩm Lan biết tỏng Lý Tâm Viễn chẳng qua là khi dể nàng tốt tính mà thôi, nàng lạnh giọng hỏi: “Ông nói cho rõ ràng trước đã, Lý gia xảy ra chuyện gì?”

Lý Đông thở dài một tiếng: “Sáng nay Khoáng Giám Thuế Sứ – Đặng Canh mới nhậm chức nhiệt tình mời lão gia nhà ta tới dự tiệc. Ai ngờ đến tối, lại báo tin trở về rằng lão gia muốn hành thích Đặng đại đang cho nên đã bị nhốt vào trong ngục.”

Thẩm Lan hãi hùng kinh ngạc. Lý Tâm Viễn làm gì ăn no rửng mỡ đến độ muốn đi giết thái giám, rõ ràng là Đặng Canh lấy cớ để làm tiền thôi.

“Nhà các ngươi có dò la được tin tức gì chưa, có phải là muốn tiền không?”

Lý Đông gấp gáp xoay mòng: “Đã khiến người đi hối lộ tên cai ngục rồi, tên ấy sớm đã được Đặng đại đang căn dặn, há mồm đòi ngay ba vạn lượng bạc trắng.”

Thẩm Lan không khỏi hít hà một hơi. Ba vạn lượng bạc trắng thì chỉ có moi móc toàn bộ của cải trong ngoài của Lý gia bán đổi lấy tiền họa may mới góp đủ.

“Thời hạn bao lâu?”

Lý Đông mặt xám như tro: “Ba ngày.” Dứt lời, ông ta chua xót nói: “Nếu sau ba ngày không đủ số, e là tên hoạn quan kia sẽ sai binh lính đến xét nhà mất thôi.”

Thẩm Lan đã hiểu, chẳng trách quản gia vội dẫn hai đứa nhỏ sang đây. Đây là sợ nếu phải xét nhà, hai đứa nhỏ đều sẽ bị bán đi để đổi lấy tiền mặt.

Thẩm Lan nhìn bộ dạng của ông ta, không khỏi thở dài: “Dù cho có giao đủ ba vạn lượng, lẽ nào có thể may mắn thoát nạn?” Chưa biết chừng đây chỉ mới là mở đầu thôi.

Lý Đông cười khổ: “Thẩm nương tử nói phải. Lão gia trước khi đi có dặn dò ta, bảo rằng nếu xảy ra chuyện hãy tới tìm Thẩm nương tử. Lý gia tuy cùng Thẩm gia có chút xích mích không vui, nhưng dù sao môi hở răng lạnh, phải biết nương tựa lẫn nhau!”

Một người đã năm mươi tuổi đứng trước mặt khóc lóc thê thảm, nước mắt nước mũi chảy ròng, mặc cho ai thấy cảnh này đều phải mềm lòng.

Thẩm Lan tỉ mỉ nhìn chằm chằm Lý Đông vài lần, mới mở miệng nói: “Nếu vẫn còn kỳ hạn ba ngày, ông cứ dẫn bọn nhỏ về trước, lại phái người liên lạc với các nhà phú hộ khác. Bảo họ đầu giờ Thìn sáng mai hẹn gặp ở phủ Triệu lão gia.”

“Vâng vâng.” Lý Đông lập tức gật đầu, lại khó xử nói: “Thẩm nương tử, vậy còn hai đứa nhỏ……”

Thẩm Lan nhàn nhạt nói: “Dẫn về đi. Có gì mai tính.”

Lý Đông hết cách, đành dẫn bọn trẻ cáo từ rời đi.

Ông ta vừa đi khỏi, Thu Diên liền vội nói: “Phu nhân, có cần đưa Triều Sinh đến chỗ khác lánh trận này không.”

Thẩm Lan ra khỏi phòng khách, thấy trong đình trăng sáng như nước soi bóng lên vạt váy lụa của nàng, khiến cả người nàng phát ra một tầng hào quang bàng bạc.

“Sáng sớm mai, em và Xuân Quyên dẫn Triều Sinh trốn vào hồ Động Đình đi.” Dứt lời, nàng chần chừ hồi lâu mới thở dài nói: “Nếu ta gặp chuyện, em hãy mang Triều Sinh đến tìm Tổng đốc Xuyên Hồ – Bùi Thận.”

Thu Diên hít một hơi sâu, ngơ ngác nói: “Phủ Tổng đốc e là không phải chỗ em được phép vào.”

Thẩm Lan cười cười: “Yên tâm đi. Em chỉ cần báo tên của Triều Sinh ra, bên ấy tự sẽ sắp xếp mọi thứ.”

Cũng không biết có phải do gió đêm quá lạnh hay không, Thu Diên đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh buốt trào dâng từ tận trong lòng. Nàng mơ hồ đoán được chuyện gì đó, nhưng lại không dám hỏi ra, chỉ thấp giọng nói: “Phu nhân nếu đã có quen với Tổng đốc, vậy cần gì phải sợ lũ thái giám kia! Cứ xin Tổng đốc hỗ trợ chúng ta là được.”

Thẩm Lan lắc đầu: “Em cứ làm theo lời ta dặn đi.”

Sáng hôm sau, Thẩm Lan dỗ dành Triều Sinh một phen rồi chạy vội đến Triệu phủ. 

Phòng khách Triệu phủ lúc này đầy ắp những người là người. Trong góc còn cắm liễu xanh lựu đỏ, ngoài hiên treo bồ diệp, ngải cứu để trừ tà, nhưng bấy giờ chẳng ai còn tâm trạng nào để mừng Đoan Ngọ nữa.

“Sao lại thế này? Đêm qua ta lo lắng đến độ cả đêm không ngủ.”

“Lý gia gặp chuyện rồi. Sớm nay ta thấy trước cửa Lý gia người hô ngựa hí, loạn cào cào cả lên.”

“Chuyện gì chứ?”

“Nghe nói là Lý Tâm Viễn bị nhốt vào ngục.”

Mọi người bàn tán xôn xao, mỗi người một ý.

Thẩm Lan vào trong chào hỏi một phen, trông thấy giữa đám người có vài gương mặt mới. Nàng đoán đấy chắc là những quen biết của Lý Tâm Viễn được Lý Đông mời đến.

Nàng nói với Lý Đông: “Ông hãy thay mặt lão gia nhà mình lặp lại những điều hôm qua ông nói với ta để các lão gia ở đây cùng nghe đi.”

Lý Đông bất đắc dĩ đành kể rõ toàn bộ sự việc đêm qua, kể xong ông ta lại quỳ sụp xuống, dập đầu nói: “Cầu xin các vị lão gia cứu lấy Lý gia với!” Dứt lời, ông ta dập đầu liên tục tới đổ cả máu.

Trong sảnh ban nãy chỉ là xì xầm nhỏ to, bây giờ đã loạn xị nháo nhào cả lên.

Triệu Lập ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa vỗ bàn, cả giận nói: “Dám cả gan lấy cớ hành thích để làm tiền, thật sự không khỏi quá mức ngang ngược!”

Phú hộ Tiền Du, người không buôn gạo thóc mà giàu lên nhờ buôn muối, vuốt râu nói: “Nếu thật như vậy, thì môi hở răng lạnh, chúng ta nhất định phải cứu Lý huynh. Ba vạn lượng bạc, chúng ta ở đây ước chừng hơn hai mươi người, mỗi người góp năm trăm lượng thành một vạn lượng, cũng đủ rồi.”

Diêu Quảng Thiệu, nguyên quán Chiết Giang, tạm trú tại Hồ Quảng, liên tục xua tay: “Tiền lão gia, ông nói nghe nhẹ nhàng quá. Năm nay Nam Trực Lệ, Chiết Giang, Phúc Kiến đều ở gặp nạn Khoáng Giám Thuế Sứ, phường nhuộm đình công, thợ dệt bỏ chạy tứ tán. Mắt không thấy màu tơ lụa, tai chẳng nghe tiếng máy dệt, chuyện làm ăn của ta đã sắp không trụ nổi nữa rồi.” Dứt lời lại than thở: “Hôm nay ta có thể góp năm trăm lượng đấy, nhưng lần tới thì sao? Nếu lại có một Lý gia kế tiếp nữa, chẳng lẽ lần nào ta cũng phải góp năm trăm lượng?”

Lại có người đề nghị: “Đã vậy, chi bằng bảo Lý gia bán vài thứ ra. Chúng ta thu mua vào, cũng coi như không ăn chặn ăn bớt gì bên ấy.”

“Trần huynh nói lời này thật là thú vị, ngoài mặt thì tỏ ra cao thượng, ngấm ngầm lại chiếm hết lợi về mình.”

“Ý ngươi là sao! Ta có lòng tốt muốn giúp Lý gia vượt qua cửa ải khó khăn, ngươi vậy mà vu oan giá họa cho ta!”

Đám người trong sảnh cãi nhau ầm ĩ, Lý Đông vội vàng cầu xin các lão gia cứu lấy lão gia nhà ông ta. Thẩm Lan đau đầu như búa bổ, phẩy tay hất chén ra trên bàn xuống đất.

Tiếng sứ chạm đất vỡ nát tung tóe từng mảnh, tất cả mọi người giật mình ào ào nhìn lại.

“Mời các vị nghe ta nói một lời.” Dứt lời, Thẩm Lan nhìn về phía Lý Đông đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Đặng Canh tới đây vào sáu ngày trước, hôm qua đột nhiên mở tiệc chiêu đãi lão gia nhà ông rồi bắt nhốt vào ngục, chẳng lẽ trước đó không có dấu hiệu gì sao?” Vương Bổng dù gì cũng phải cho người điều tra danh sách những nhà giàu có ở đây, cho nên mới bị hộ vệ của Lý Tâm Viễn bắt được. Chẳng lẽ Đặng Canh mới tới là có thể động thủ ngay sao?

Lý Đông quỳ dưới đất sầu thảm nói: “Thẩm nương tử không biết ấy chứ, Đặng Canh này đã không phải lần đầu mở tiệc chiêu đãi lão gia nhà ta. Ngày đầu tới Võ Xương hắn đã há mồm đòi ngay năm trăm  lượng. Ngày thứ hai, lại hét lên một ngàn lượng. Ngày thứ ba, tăng lên hai ngàn lượng.”

Mọi người không khỏi hít sâu, tên Đặng Canh sức nuốt thật ghê gớm thay.

“Tới ngày thứ tư, lão gia nhà ta nói đây là muốn dùng nước ấm nấu ếch, dao cùn mổ heo. Bây giờ chẳng qua mới chỉ là cắt tiết, ít ngày nữa sẽ làm thịt, lão gia quyết định không nộp tiền nữa. Ai ngờ tới hôm qua, hắn thẹn quá sinh giận cho nên bắt nhốt lão gia vào ngục!”

Lý Đông khóc ướt mặt, vài người nhịn không nổi mới mở miệng an ủi vài câu.

Thẩm Lan lại nhẹ chau mày đẹp. Tên Đặng Canh này so ra thông minh hơn Vương Bổng nhiều. Hắn giấu nhẹm tin tức, chỉ vung đao về phía Lý gia, khiến người khác sống chết mặc bây. Lại cho Lý Tâm Viễn một ảo tưởng chỉ cần nộp tiền là có thể giữ được tánh mạng.

Mỗi ngày cứa một cái, đến khi Lý Tâm Viễn nộp ra gần đến con số hơn ba ngàn lượng bạc, không thể tiếp tục nộp thêm được nữa. Mà Đặng Canh bấy giờ cũng đã dò la xong xuôi Lý gia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, mới hoàn toàn lộ ra nanh vuốt, hét giá ba vạn lượng bạc để ép khô Lý gia phen này.

“Các vị lão gia xin rủ lòng thương, hiện giờ Lý gia suy tàn, xin các vị cứu lấy Lý gia với!” Dứt lời, ông ta run run quỳ xuống định tiếp tục dập đầu.

Mọi người chợt sinh ra cảm giác nhìn người mà xót phận mình, thở dài an ủi Lý Đông.

Thẩm Lan cũng thở dài: “Nói đi, Lý Tâm Viễn đã thỏa thuận gì với Đặng Canh rồi?”

Toàn trường kinh ngạc ngẩn ra, Lý Đông cứng đờ người, tránh né ánh mắt của Thẩm Lan, hoảng sợ nói: “Thẩm nương tử nói gì vậy?” 

Thẩm Lan cười lạnh: “Ba ngày trước đó Lý Tâm Viễn tổng cộng giao ra ba ngàn năm trăm lượng bạc. Sau ba ngày nếu ông ta nhận ra được Đặng Canh đang muốn chậm rãi cắt tiết làm thịt mình, sao chớ hề báo tin gì cho bọn ta? Từ ấy đến lúc bị bắt đi là một ngày một đêm, thế quãng ấy ông ta bận làm gì vậy?”

Lý Đông cúi gằm sát đất, bi ai nói: “Lão gia do dự mãi thôi.”

“Lý Tâm Viễn do dự cái khỉ ấy!” Triệu Lập cả giận quát. Ở đây có ai là không biết rõ lẫn nhau chứ. Lý Tâm Viễn cho dù không tính là bậc anh hào, nhưng cũng đủ đa mưu túc trí, nếu đã đoán trước mình sắp lâm nạn, hà cớ gì lại do dự trù trừ tới một ngày một đêm?

Thẩm Lan vừa đề ra nghi vấn,  những người đang ngồi ở đây lập tức cũng nghĩ tới. Diêm thương Tiền Du nổi cơn giận dữ: “Trong một ngày một đêm đó, Lý Tâm Viễn có phải tìm tới Đặng Canh định bán chúng ta đúng không? Chưa biết chừng còn nhận lời làm ma trành dẫn đường cho hổ, có phải thế không?”

Lý Đông hét lên oan uổng: “Bây giờ là lúc tất cả phải hợp tác lẫn nhau, lão gia nhà ta sao lại làm thế. Nếu đẩy các vị ra ngoài, Lý gia mất đồng minh rồi thì được lợi lộc gì chứ?”

Lời này nghe cũng có lý, thêm chi chưa có chứng cứ, thế nên cũng có ít người tin theo, thấp giọng nói: “Vị An huynh, lời này không sai.”

Vị An là tên tự của Tiền Du. Tiền Du chưa đáp, Thẩm Lan đã sắp xếp suy nghĩ đâu vào đấy, bấy giờ ung dung nói: “Các vị xin nghe ta nói.”

Mọi người liền đổ mắt sang nhìn nàng, Triệu Lập vuốt râu: “Thẩm nương tử nếu có lời gì thì cứ việc nói ra đi.”

Thẩm Lan hít sâu một hơi: “Đối với Đặng Canh mà nói, giết heo cũng phải chia lượt trước sau. Mà Lý Tâm Viễn lại sợ Đặng Canh chọn ông ta làm ma trành, mượn Lý gia nuốt hết các nhà phú hộ ở Hồ Quảng, cuối cùng lại giết sạch Lý gia.” (3)

“Từ đó, Lý gia dù có cầm cự đến cuối cùng thì tiếng tăm cũng chẳng tốt đẹp gì. Đặng Canh giết Lý gia, bá tánh vui mừng khôn xiết. Đặng Canh không cần lo đến dân biến, lại không tốn sức gì nhiều đã có thể thu gọn toàn bộ tiền của ở Hồ Quảng này.”

Lời này có lý, những cũng có người nghi vấn: “Đây là chỗ tốt cho Đặng Canh, vậy Lý lão gia thì được lợi gì?”

Lý Đông cũng la lên: “Thẩm nương tử chớ có vu hãm nhà chúng ta.”

Thẩm Lan không thèm để ý tới ông ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Sao mà không lợi cho được! Dùng cách này, Đặng Canh được lợi mà Lý gia cũng thế.”

Nàng giải thích thật cặn kẽ: “Lý gia tuy mang tiếng xấu nhưng cũng có thời gian củng cố thực lực. Quan trọng nhất là, Lý gia có cơ hội kéo dài hơi tàn, từ kẻ lẽ ra chịu trận đầu tiên nay lại trở thành kẻ chết sau rốt.”

“Chỉ cần gắng gượng đến cuối cùng, biết đâu sẽ có biến số thì sao. Có lẽ triều đình sẽ bãi miễn Khoáng Giám Thuế Sứ, hoặc có lẽ Đặng Canh đã gom đủ tiền tài sẽ thu tay lại. Đến lúc đó Lý gia sẽ có thể giữ được một mạng.”

“Cái tên khốn nạn này!” Tiền Du nổi cơn tam bành. Hắn năm nay ba, bốn mươi, lập nghiệp từ buôn muối, còn trẻ lại cao to, tánh nết rất là hung hãn. Thấy hắn giơ nắm đắm định đánh Lý Đông, đám người hoảng hốt ùa tới cản lại.

Lý Đông tránh bên này né bên kia, miệng không ngừng gào to oan quá: “Thẩm nương tử đặt điều vu oan ta! Nếu lão gia nhà ta hiến kế sách độc ác thế này, Đặng Canh được lợi rồi sao còn phải bắt nhốt lão gia vào ngục?”

Thẩm Lan thở dài: “Bởi vì cách này quá chậm, Đặng Canh không có thời gian. Vương Bổng chưa cướp được bao nhiêu tiền đã bỏ mạng. Đặng Canh là người kế nhiệm, hắn nhất định phải để triều đình thấy được thành quả, thế nên hắn chọn trước tiên ra tay với Lý gia giàu có nhất. Nộp xong khoản tiền này rồi, hắn sẽ có thời gian mưu tính xử lý những nhà còn lại sau.”

Dứt lời, vẻ mặt nàng phức tạp: “Lý Tâm Viễn không ngờ Đặng Canh không cần ông ta làm ma trành, chỉ cần ông ta làm miếng thịt trên thớt là được.”

Lý Đông rốt cuộc không thốt nên lời, lúng ta lúng túng nghẹn họng.

Quần chúng xung quanh kích động lao tới đấm đá Lý Đông, cuối cùng bị Triệu Lập ngăn lại, lệnh hộ vệ tiễn Lý Đông về Lý phủ.

Mọi người hơi nguôi cơn tức, Triệu Lập lúc này mới mở miệng: “Việc đã đến nước này, không cần cứu Lý Tâm Viễn nữa. Nhưng chúng ta bây giờ cũng là ngàn cân treo sợi tóc, chẳng hay Thẩm nương tử có cao kiến gì không?”

Thẩm Lan lắc đầu, không đáp. Người đứng trước sóng cả, hoặc là thuận theo, hoặc là chống cự, hoặc là bỏ trốn, không còn con đường nào khác.

Triệu Lập thở dài một tiếng, “Nếu nhà có người thân, bạn cũ làm quan, hãy viết thư kể lại chuyện này, nhờ họ dâng tấu tố cáo Khoáng Giám Thuế Sứ, mới mong triều đình bãi bỏ thuế quặng.”

Diêu Quảng Thiệu buôn tơ cũng thở dài: “Cách này đã từng thử rồi.”

Tiền Du nhíu mày: “Bọn ta mấy ngày trước tới phủ của Bố chính sử, bị người ta khách sáo đuổi ra ngoài, nói là không có cách nào cả.”

“Lẽ nào thật sự phải mang của cải, gia sản mà tổ tiên tích góp bao đời nộp cả ra ngoài sao?” Có ai than thở “Nếu thật là vậy, vậy thì còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa.”

“Sợ là sợ tiền mất mà tật vẫn mang thôi.”

Cả phòng người ai nấy đều cau mày, thở ngắn than dài. Triệu Lập miễn cưỡng tươi tỉnh để an ủi mọi người: “Yên tâm đã. Chờ nuốt sạch Lý gia ít nhiều cũng phải năm sáu ngày. Chúng ta vẫn còn thời gian bàn bạc thêm. Nếu hôm nay chưa tìm được cách, các vị cứ về trước ngẫm lại, ngày mai tính tiếp vậy.”

Mọi người quả thật hết cách. Vì cách nào có thể nghĩ tới thì đều đã nghĩ rồi, thật tình không còn cách nào khác nữa. Họ đang sửa soạn cáo từ, chợt nghe Diêu Quảng Thiệu bỗng nhiên ấp a ấp úng: “Thực ra vẫn còn một cách.”

Nghe vậy, đám người như dấy lên niềm hy vọng, luôn miệng hối thúc: “Diêu huynh, bây giờ là lúc nào rồi mà còn úp úp mở mở nữa! Nhanh nói ra nghe xem nào!”

Diêu Quảng Thiệu thở dài đáp: “Nguyên quán của ta vốn ở Chiết Giang, mua tơ lụa từ Chiết Giang, Tô Châu các nơi để mang đến Hồ Quảng. Mấy năm trước gặp nạn giặc Oa, Tuần phủ Chiết Giang chính là Ngụy Quốc công thế tử, cũng tức là Tổng đốc Xuyên Hồ đương nhiệm. Ta may mắn kết bạn được với quản gia của phủ ấy, có thể chi tiền nhờ quản gia xin được gặp riêng Tổng đốc Xuyên Hồ, xin ngài ấy hỗ trợ chúng ta lần này.”

Thẩm Lan ngớ ra, mà đám người thì khen không dứt miệng “Không ngờ Diêu huynh còn có chiêu này”, “Diêu huynh quả đúng là quen biết rộng rãi.”

Thẩm Lan lại ngầm thở dài. Ngẫm lại cũng đúng. Bùi Thận hiện giờ đã là quan nhất phẩm, quan lớn cai quản một vùng. Giới thương nhân có thể móc nối được tới quản gia trong phủ của y cũng đã không dễ dàng gì rồi. 

Chỉ là Vương Bổng tác oai tác quái lâu như vậy, Bùi Thận lại không hề có chút động tĩnh. Có thể thấy đây là tránh không ra mặt, e là sẽ không đáp lại nhóm thương nhân này.

Nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát như vậy thôi, mà đám người đã bắt đầu góp tiền.

Thẩm Lan tuy cảm thấy cách này chẳng có tác dụng gì, nhưng cũng không muốn chọc giận mọi người ngay lúc này. Vậy là nàng cũng hùa theo nộp năm trăm. Có vài người chịu chi sẵn sàng nộp một khoản lớn, tổng cộng góp thành một vạn năm ngàn lượng nhờ cậy Diêu Quảng Thiệu.

Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S

Chú thích:

*Các chi tiết quan lại, các nghề buôn thương gặp nạn Khoáng Giám Thuế Sứ trong truyện đều có thật. Chi tiết hoàng đế đổi ý, thái giám đoạt chỉ cũng có thật. Toàn bộ được tác giả tham khảo trong các nghiên cứu về lịch sử giai đoạn đó.

1,2: Ý chỉ thành viên ban Nội Các. Lão chỉ người trong ban Nội Các nhưng lớn tuổi. Xem thêm danh sách thành viên Nội Các thời Minh tại đây

3 ma trành: theo truyền thuyết là người bị hổ giết mà hóa thành, sau khi chết phải ở lại làm tay sai cho hổ, tìm nạn nhân tiếp theo vào thế chỗ mình thì mới có thể siêu thoát
Bình Luận (0)
Comment