Nhấc chân giẫm nhẹ trên nền đất bị mưa thấm ướt, toàn bộ không khí đều thoảng một loại hơi ẩm.
Đi từng bước về phía trước một lát, lúc này một giọt mưa rơi xuống trên đỉnh đầu Từ Dao, theo bản năng ngẩng đầu lên sờ sờ.
Lại bị một loài thực vật trước mắt hấp dẫn.
Trên ngọn cây một đóa hoa đỏ cực kì tươi đẹp thình lình xuất hiện, cành lá xanh lục càng làm tôn thêm sự thần bí mà lại cao quý giống như bị rót cho ma lực.
"Không nghĩ tới ở đây dĩ nhiên lại sinh trưởng một loài hoa diễm lệ như vậy." Từ Dao cảm thán, nhìn chăm chú bông hoa đang tỏa ra mị lực này.
Lông mày Thẩm Dục Sanh từ từ nhíu chặt, sắc mặt đột ngột trầm xuống.
Từ Dao không nhìn thấy bộ dáng không dễ chịu của Thẩm Dục Sanh, không nhịn được nhẹ nhàng nâng tay đụng vào cánh hoa, cảm xúc thuận hoạt như tơ lụa, Từ Dao lại đình chỉ động tác tiếp theo.
Chẳng biết vì sao, đang chạm vào đóa hoa này lại có cỗ cảm giác vi diệu, tựa hồ bị nó lôi kéo.
Trước tiên không nói tại sao nó lại xuất hiện trong hoàn cảnh không thích hợp thế này, Từ Dao mơ hồ cảm giác nó phát sáng?
Đầu ngón tay đột nhiên bị lòng bàn tay bao lấy, nghiêng đầu đi liền phát hiện là Chu Thiên Ly, hắn trừng cái người đang khẽ cười một chút.
Nhân lúc Từ Dao không kịp phản ứng liền mạnh mẽ ngắt đóa hoa xuống.
!!!!
Từ Dao khó có thể tin nhìn Chu Thiên Ly "Ngươi?! Sao ngươi cứ thế mà ngắt xuống?"
Từ Dao vừa mới hỏi xong cổ tay lại bị Chu Thiên Ly kéo lại, đột nhiên lôi hắn chạy đi!!
Từ Dao căn bản không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì?
"Thẩm tiểu đệ cùng con hồ ly ngốc đừng đi lạc đó!" Chạy đồng thời còn không quên nhắc nhở Thẩm Dục Sanh đi theo phía sau.
"Ngươi không nên hái nó xuống." Thẩm Dục Sanh hờ hững nói, ngược lại cũng chạy theo.
"A.
Nào có thể nhìn thấy bảo vật mà không nhặt chứ?" Chu Thiên Ly hừ nhẹ một tiếng.
Làm sao vậy? Làm sao vậy?? Tại sao đột nhiên lại chạy?
"Các ngươi chạy cái gì?" Từ Dao hỏi.
Là ai tới sao?!
Vừa dứt lời, suy đoán của Từ Dao đã được chứng thực, chỉ có điều cái thứ đến kia nằm ngoài dự liệu của hắn.
Chỉ thấy dây leo quấn quanh cành cây đột nhiên dài ra, giống như con trăn tấn công về phía mọi người!
Từ Dao muốn quay đầu lại kiểm tra nhưng tầm mắt còn chưa chuyển về phía sau, lại bị Chu Thiên Ly đột nhiên kéo vào trong lồng ngực, thân thể hơi cong lại, đầu phía trên truyền đến tiếng đằng tiên đánh vào thân cây, một đạo vết roi thập phần thu hút chú ý in hằn lên trên.
"Lúc này không phải lúc ngươi nhìn lung tung." Chu Thiên Ly cười nhìn Từ Dao ở trong lồng ngực giãy dụa, lại không có buông tay tiếp tục kéo hắn chạy.
Thẩm Dục Sanh biểu cảm mờ mịt nhìn hai người thân mật, linh hồ nhảy lên vai hắn móng vuốt chặt chẽ bám lấy vải áo sợ bị vẩy đi mất.
Mặt đất ẩm ướt hết sức bất tiện, chưa kể còn cái đồ vật truy đuổi phía sau.
Không phải không thừa nhận, tốc độ phản ứng của Chu Thiên Ly thập phần nhanh nhẹn, nếu như không phải hắn vẫn luôn lôi Từ Dao đi, phỏng chừng Từ Dao đã bị dây leo công kích.
Lúc này, một cành cây thô to lảo đảo sắp rơi xuống chỗ bọn họ, Thẩm Dục Sanh rút kiếm khỏi vỏ chém cành cây thành hai nửa!
"Chạy mau!"
Không kịp thưởng thức kiếm pháp của Thẩm Dục Sanh, chỉ thấy công kích phía sau chỉ tăng lên chứ không giảm.
Đời này của Từ Dao có thể nói chưa từng chạy qua chỗ chết như thế, khí lực cả đời đều bị ép ra.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu lớn, mọi người không nghĩ nhiều liền trực tiếp nghiêng người trượt xuống dưới, may mắn là lúc bọn họ nhảy vào, đòn công kích trong nháy mắt dừng lại, rốt cuộc có thời gian thở.
"Chuyện này...!rốt cuộc là thứ gì?! Còn có thể tấn công người?"
Từ Dao thật không nghĩ tới nơi này, thực vật có thể thành tinh?!
"Hắn trộm đi bảo vật chúng nó bảo vệ, đương nhiên sẽ phải chịu công kích." Thẩm Dục Sanh nhìn về phía Chu Thiên Ly chỉ trích.
"Ha ha hữu kinh vô hiểm.
Nhân sinh mới càng kích thích." Chu Thiên Ly ngược lại không chút nào để trong lòng.
*hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
"Bảo vệ đồ vật? Đóa hoa này?" Từ Dao không hiểu nói.
"Hoa này tên là Bạch Phượng hoa, nghe đồn trăm năm mới nở hoa một lần, đương nhiên chỗ quý giá của nó không phải ở điểm này, mà là..." Chu Thiên Ly ý tứ sâu xa vừa nói vừa một tay xé cánh hoa như xé giấy.
Bạch Phượng hoa?? Từ Dao liếc nhìn màu sắc của hoa này...!
Người đặt cái tên này không phải mù màu chứ??
"Qúy giá nhất là cái này." Chu Thiên Ly xé cánh hoa hiển lộ tâm hoa, Từ Dao chưa từng gặp tâm hoa trong suốt như vậy, còn tỏa ra ánh sáng óng ánh.
"Tâm hoa của Bạch Phượng hoa hữu ích hơn nhiều so với thuốc chữa bách bệnh đánh lừa người ta trên thị trường, và nó cũng cực kỳ hiếm, đặc biệt là đối với người trồng trọt.
Một tâm hoa Bạch Phượng có thể dùng tu hành mười năm.
Ngươi cũng thấy cho dù phát hiện nó, nếu cưỡng ép hái nó sợ rằng sẽ phải chịu nhiều tấn công, rất nhiều người cũng không dám mạo hiểm như vậy.
thứ này muốn bán đi, xác định có thể kiếm được số lời lớn." Chu Thiên Ly nhìn tâm hoa cười nói.
"Cũng bởi vì tư dục của ngươi mà muốn tất cả mọi người gặp nguy hiểm sao?" Thẩm Dục Sanh lạnh lùng nhìn Chu Thiên Ly.
Chu Tiên Ly sau khi nghe liền thu hồi biểu tình "Thẩm tiểu đệ, ta thừa nhận là hành động của ta không đúng với các ngươi, ta nên xin lỗi các ngươi.
Bất quá mục đích của chúng ta bất đồng, điểm này không thể phủ nhận."
Thẩm Dục Sanh đánh giá Chu Thiên Ly, ánh mắt hiện lên từng tầng hoài nghi.
Chu Thiên Ly cẩn thận cất tâm hoa đi, nở nụ cười với Thẩm Dục Sanh "Đừng hiểu lầm, ta không có ý muốn cãi nhau với ngươi.
Nếu nguy hiểm đã giải trừ, chúng ta không phải nên đi tìm cái huyệt động kia sao?"
"Không cần tìm, chính là chỗ này." Thẩm Dục Sanh nhẹ giọng nói.
Từ Dao lúc này mới chú ý tới một cái cửa động đen kịt trước mặt bọn họ, trùng hợp xuất hiện trong cái hố lớn mà bọn họ rơi xuống?
"Này cũng thật là nhất cử lưỡng tiện nha." Chu Thiên Ly tiến lên trước vài bước.
*nhất cử lưỡng tiện: làm 1 việc mà được 2 cái lợi.
Mới đi vài bước liền ngừng lại, đôi lông mày trói chặt lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Dục Sanh "Âm khí nặng như vậy?"
Linh hồ từ trên vai Thẩm Dục Sanh nhảy xuống, có chút nóng nảy bất an đi vòng quanh.
Từ Dao cầm đai lưng nhìn về phía trước hang động, chỉ cần đứng ở lối vào là có thể cảm nhận một bầu không khí âm u khủng bố, tựa như một loại sức mạnh vô hình tác động lên bọn họ.
Từ Dao cẩn thận bước lên trước một bước, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một trận lay động dữ dội.
Tâm tình vốn đang khẩn trương lại bị dọa cho hết hồn, nhất thời không nắm chặt đai lưng để nó rơi xuống đất.
Từ Dao ngơ ngác nhìn mặt đất, có phải vừa này...!có động đậy phải không...!
"Sao thế? Rơi mất rồi kìa." Chu Thiên Ly nghi hoặc nhìn Từ Dao chằm chằm, sau đó cúi người nhặt đai lưng lên, thuận tiện nhìn mấy lần.
"Nó...!ban nãy nó có nhúc nhích một chút..."
"Hả?" Chu Thiên Ly tỉ mỉ quan sát đồ trong tay, khóe miệng giương lên cười khinh miệt.
"Đồ chơi này có linh tính à?" Nói xong đồng thời cân nhắc trong tay mấy lần, nhưng đai lưng này lại bất động.
Linh hồ đột nhiên nhảy khỏi chỗ mọi người đang đứng chạy vào trước, chỉ lưu lại cái bóng lưng.
Mọi người cũng không dám manh động, theo sát nó, ánh sáng trong sơn động cũng không âm u như Từ Dao tưởng tượng.
Từ Dao thấy linh hồ đi trước mình dừng lại tại chỗ, liền tiến lên kiểm tra, phát hiện nó đang nghiêng đầu nhìn về phía bức tường đá bên cạnh.
Từ Dao ngẩng đầu lên theo phương hướng của linh hồ nhìn lại.
Chỉ thấy, vách đá được xây dựng từ những tảng đá khắc văn tự cùng đồ án thiên hình vạn trạng, Từ Dao không hiểu ý nghĩa sâu xa của nó.
Chỉ có điều vết tích như thế lại khiến người ta rợn tóc gáy, làm cho hắn thập phần không thoải mái.
"Đây là thứ gì? Thẩm tiểu đệ ngươi xem rồi đưa ý kiến?" Chu Thiên Ly nhíu mày.
"...Cái này tương tự với quỷ đạo có từ rất lâu rồi, miêu tả một ít cấm thuật...!phía trên này..." Thẩm Dục Sanh nhìn chăm chú đồ án trên mặt tảng đá, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Xem ra không phải thứ gì tốt." Chu Thiên Ly vòng hai tay trước ngực.
Lúc này hai lỗ tai linh hồ run lên bần bật, than nhẹ vài tiếng rồi khẽ gọi mọi người lần thứ hai chạy về phía trước.
Xem dáng vẻ của nó, Từ Dao đoán hẳn là phía trước còn có thứ gì liền tiếp tục đi theo.
Bước chân hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt lộ ra tia kinh sợ, kinh ngạc như hắn còn có Thẩm Dục Sanh cùng Chu Thiên Ly.
Trước mắt bọn họ, từng hàng người ngã xuống, đặc điểm của tất cả là khô gầy lại như rơm!
Từ Dao bị số lượng người làm cho kinh sợ, rõ ràng dáng vẻ đó không có khả năng còn sống! Một đống thi thể này từ đâu mà tới?! Tại sao lại xuất hiện ở đây?!
"Các ngươi xem thứ này." Chu Thiên Ly ngồi xổm người xuống tiện tay móc ra một cái đai lưng trên thi thể, đối chiếu với đai lưng trong tay hắn thì giống nhau như đúc!
"Chúng ta tìm được chủ nhân rồi." Chu Thiên Ly sau khi thấy cảnh này, nhẹ nói.
"Danh tính của thi thể này là gì?" Chu Thiên Ly tiếp tục nói, suy tư một lát rồi đứng lên.
"Xem ra có vẻ chiếc đai lưng này được mang bởi những cái thi thể mà ta gặp lần trước, những người này cũng rất giống họ.
Nhưng mà, nhìn y phục của họ giống như là trang phục của gia tộc nào đó, gần đây có thế gia nào xảy ra chuyện không..."
Nghe Chu Thiên Ly lẩm bẩm, một ý nghĩ bỗng thoát ra từ trong đầu Từ Dao, nhớ lại vụ án mất tích ngày trước.
Hơn nữa thời gian xảy ra chuyện quỷ quái ở Dịch Lũng trấn...!
Nghĩ theo hướng này, quả nhiên là thế!
"Trước đây không lâu có một gia tộc mất tích, đến nay còn chưa tìm được...!Cho nên ta suy đoán..."
"Ngươi đoán những người này chính là những người bị mất tích đó?" Chu Thiên Ly tiếp lời Từ Dao.
Từ Dao gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
Nếu như suy đoán chính xác, đôi phu thê kia nhìn thấy thi thể phỏng chừng đều là mấy cái xác này, lẽ nào thực sự có người điều khiển xác chết? Bọn họ rốt cuộc chết như thế nào?
"Có người muốn khống chế thi thể, nhưng kĩ thuật không tốt, chắc chắn những thứ này đều là thí nghiệm nghiên cứu của hắn, không hề có tác dụng gì liền đem vứt bỏ." Thẩm Dục Sanh nhẹ giọng mở miệng.
"Lại còn có người làm ra chuyện như vậy sao?" Từ Dao kinh ngạc thốt lên.
"Cho nên mới đem số lượng người lớn như thế để ở chỗ này?" Chu Thiên Ly nói.
"Sư huynh, có thể xác định họ là người của Hạ gia.
Chuyện này cần phải trở về thông báo cho sư phụ." Thẩm Dục Sanh hỏi dò.
Từ Dao hít sâu một hơi, đây là lần thứ hai hắn đối mặt với nhiều thi thể như thế...!lần đầu tiên là...!Hắn nhìn Thẩm Dục Sanh bên người.
Nhắm hai mắt lại, chuyện như vậy thực sự quá tàn nhẫn.
Từ Dao cúi người tra xét những thi thể này, tứ chi đều khô héo như cỏ, thân thể không có bất kỳ trọng thương nào, ánh mắt từ lâu đã trở nên đen kịt.
Từ Dao nghĩ đến thiếu nữ nọ, xem ra vào lúc đó tất cả mọi người đã bị sát hại...!
Không thể nói rõ cảm giác ngột ngạt trầm trọng đè nén trong lòng.
"Rời khỏi đây trước đi." Càng nán lại lâu Từ Dao càng bất an, có thể là thi thể nhiều quá dẫn đến âm khí quá nặng, nói chung không thích hợp ở lâu!
Vừa dứt lời, đá vụn đột nhiên rơi xuống bên vai như bụi, một góc khác truyền đến âm thanh nứt toác, hai chân đứng thẳng vững vàng trên mặt đất mơ hồ bắt đầu rung chuyển.
Lẽ nào?!!.