Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 13


“Biểu ca, người quả thật quá lợi hại, Hổ sát đao pháp đã luyện đến trình độ này, tại sao không nói ra sớm chứ?”“Nếu mà nói ra sớm thì bá phụ chắc sẽ không tức giận như thế.”Châu Trung Mậu tỏ ra rất bái phục.Biểu ca quả thực lợi hại!Lâm Phàm nằm dài trên ghế không còn chút sức lực, thuận tay thả đao xuống một bên, đến xem cũng không thèm xem.“Cẩu Tử, nhanh mang chút quả gì lên cho ta đi, trời nóng thế này vận động mạnh quả thật giống như chịu tội.”Sau đó, hắn hướng mắt về phía Châu Trung Mậu.“Biểu đệ, sao ngươi không nói sớm, mệt chết đi được, chẳng có nghĩ lý gì cả.”Lâm Phàm giờ không còn chút sức lực gì nữa, cánh tay thì đau nhức rất mạnh.

Vận động chút quả thật có chút sảng khoái.

Bất quá thân là công tử nhà giàu nho nhã, chém chém giết giết quả thật không tốt.Châu Trung Mậu vò đầu nói:“Biểu ca, sao lại không có ý nghĩa được, tu luyện là việc có ý nghĩa nhất đấy.”Lâm Phàm cuối cùng cũng nhìn ra, Biểu đệ là một tên cuồng tu luyện, một thân toàn cơ bắp đến mức dọa người.Lâm Phàm nói: “Biểu đệ, ngươi nói cho ta biết thực lực của cha ta như thế nào? Rốt cuộc tu vi thế nào?”Châu Trung Mậu nghĩ một lúc, nói: “Ta cũng không rõ nữa, bá phụ từ trước cũng không lộ ra bản thân mạnh đến đâu, nhưng theo ta được biết thì rất mạnh.”“Biểu ca mặc dù lợi hại, nhưng bá phụ thực sự muốn động thủ, một ngón tay cũng đủ chơi chết huynh.”Hắn trước đây cũng hỏi bá phụ đã đạt đến tầng bao nhiêu trong “Võ đạo thập nhị tầng”, nhưng bá phụ không trả lời, chỉ giơ một ngón tay ra đè lên vai của hắn và bảo hắn đẩy ra.


Hắn đã sử dụng toàn bộ nội lực cơ thể nhưng cũng không có cách nào đẩy ra được.Bá phụ nhẹ nhàng rút tay lại, chỉ nói một câu: “Đường còn dài, cứ từ từ không phải vội.”Lâm Phàm kinh ngạc nói: “Thật là lợi hại.”Vừa rồi chính là một trong truyền thuyết nói là “nhường nhịn”?Châu Trung Mậu gật đầu nói:“Vâng, quả thật rất lợi hại.”Hắn tỏ ra sùng bái đối với thực lực mạnh mẽ của bá phụ, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng, muốn nghĩ đến có ngày cũng trở thành một người lợi hại như bá phụ.Khi nghe xong những lời nói này của biểu đệ, lúc đầu còn có chút áp lực nhưng đến bây giờ không còn chút áp lực nữa rồi.

Thế gia hào môn, người được sủng ái nhất định không ít, được người khác biết đến càng không ít, nếu mà một ngày nào đó bị người khác đến tận nhà giết người cướp tài sản.Vị thế công tử nhà giàu sẽ bị một chân hất xuống, lúc đó có kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng.

Bây giờ thì tốt rồi, đến cả biểu đệ cũng nói thực lực của lão cha cực cao, thế còn nói được gì nữa nào?Nếu mà không tranh thủ hưởng thụ cuộc sống của quý công tử ăn chơi, thật là có lỗi với lão cha có thực lực cực mạnh này.Rất nhanh tên Cẩu Tử đã mang đĩa trái cây ướp lạnh tới, thứ này chỉ có những công tử nhà giàu mới được hưởng thụ.


Trên đĩa trái cây đặt những viên đá lạnh, loại quả nho gọt vỏ này làm rất cầu kỳ như những quả táo, trên mặt còn khắc chữ “Phúc” trong chữ “đại phúc đại quý”, từ trong ra ngoài đều thể hiện rõ sự phú quý.Lâm Phàm nói: “Mau đến xoa bóp xương khớp cho ta, đặc biệt là đùi đến bây giờ ta vẫn còn thấy run nữa này.”“Vâng thưa công tử.”Cẩu Tử quỳ một bên, hai tay nắn bóp trông rất có kỹ thuật và thủ pháp.

Toàn thân cảm thấy rất dễ chịu.Châu Trung Mậu tâm trạng vẫn có chút hoảng hồn, với tình cảnh vừa nãy thì vẫn chưa định thần hồi phục lại.“Biểu ca, đợi chút chúng ta cùng luyện võ đi.”Lâm Phàm quay lại nhìn rồi xua tay, nói: “Không có hứng thú, ngươi tự chơi đi.”Trời nóng thế này vẫn còn muốn luyện võ? Toàn thân mồ hôi, mùi hôi muốn chết đi được, trừ khi trong đầu óc có vấn đề.Lâm Phàm hỏi: “Cẩu Tử, đồng ruộng Lâm gia chúng ta có trồng trọt gì không?”Hạn hán năm nay cũng coi tránh qua nhưng vẫn chưa hết.

Lão cha là tức giận người đầu tư cung cấp lâu dài, không vì thế mà dễ dàng bỏ qua.


Hắn vừa nghĩ đến việc này, trên thế giới này con người khi về già đều có cảm giác bản thân vô dụng, cho rằng không giúp đỡ được con cái, thậm chí còn nghĩ bản thân là gánh nặng cho con cái.Nghe mà đau lòng, cho nên hắn tuyệt đối không thể để việc này xảy ra được, phải cho lão cha biết rằng hắn hữu dụng, cả đời này đều hữu dụng.Cẩu Tử nói: “Có đấy, rất nhiều là đằng khác.”Đồng ruộng Lâm phủ rất nhiều, nhưng mà chưa phân ra, chủ yếu là những tên lưu manh kia không xứng có đồng ruộng.“Phung phí của trời, đồng ruộng không trồng trọt, vậy có còn gọi là đồng ruộng sao? Thời gian này để ta sắp xếp lại một chút”.Đang suy nghĩ, việc này quyết định thế đi, ai cũng không ngăn nổi.Cẩu Tử cảm thấy có chút không hay, tinh thần hốt hoảng nói: “Công tử, không được làm bừa, lão gia chỉ vừa mới bớt giận, nếu mà người lại chọc giận lão gia vậy thì hậu quả……”Hắn đang nghĩ công tử rốt cuộc đối với lão gia có gì không vừa lòng, hình như làm việc gì cũng cố tình đối kháng với lão gia.Lâm Phàm nói: “Có gì mà tức giận với không tức giận chứ, cho dù là tức giận cũng giúp lưu thông kinh mạch, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, tạm không nhắc nữa, tiếp tục xoa bóp cho ta, công tử phải nghỉ ngơi một lát.”Vừa rồi thực sự rất mệt, trải qua trận chiến đấu này, hắn phát hiện ra võ đạo không thích hợp với hắn, bản thân cứ trung trung thực thực hưởng thụ cuộc sống thì tốt hơn.Tăng điểm cũng không tệ.Ví dụ như thể phách, nếu thể phách tăng lên hai mươi tư thì tinh khí thần đã đủ, có cảm giác mặt mày rạng rỡ.Ngoại thành U Thành, Vương gia thôn.Chính là thôn trang chuyên làm ruộng cho Lâm gia, lúc đầu cho rằng thuế nông năm nay không giao ra nổi sẽ hứng chịu mọi đối đãi khốc liệt, nhưng không ngờ rằng Lâm gia công tử lòng dạ rất tốt, không những hạ thấp thuế suất còn miễn cho họ điền thuế năm nay.Mặc dù toàn thôn trên dưới ăn không no nhưng năm nay không có áp lực, trên gương mặt lộ rõ nụ cười, nụ cười rất trân thành.Thôn trưởng ngồi trước cửa ngõ thôn, hít một hơi thuốc, lông mày từ từ giãn ra, nhìn xa xôi ra một khoảng trời đất.

Chỉ cần năm nay mọi việc qua đi, năm sau mọi thứ nhất định sẽ tốt đẹp hơn.Trời phụ lòng người, vậy chính là lực bất tòng tâm.

Chuyện đã hứa với Lâm gia công tử nhất định phải làm được, cho dù năm sau vẫn hạn hán, đập nồi bán sắt cũng phải nộp thuế đầy đủ.“Vương Lão Tam.”Đằng xa có một lão giả dẫn theo một người đàn ông đi đến.


Mặc dù vẫn chưa đến nhưng nhìn dấu vết buồn rầu trên khuôn mặt có lau đi cũng không hết.Vương Lão Tam nhìn theo mở miệng nói: “Các ngươi tới đây làm gì?”Đây là người ở thôn kế bên, bên trong đó có lão giả này chính là thôn trưởng của thôn kế bên, người đàn ông đó chính là con trai của lão ta.Vương Lão Tam, ngươi nói điền thuế năm nay thế nào.

Ai ya! Cái thời tiết quỷ quái này cũng không biết đến bao giờ hết.”lão giả than thở không thôi, khuôn mặt buồn bã đều không biết nên làm thế nào mới tốt.Sau đó hỏi tiếp, nói: “Các người thu hoạch đủ để nộp thuế chưa?”Mục đích của lão giả tới đây chính là cầu cứu một chút giúp đỡ, thử xem Vương Gia thôn còn có chút lương thực thừa không?Giúp đỡ lẫn nhau!Nếu họ không nộp đủ thuế điền cho Lương phủ, hậu phải thật không dám nghĩ tới.“Thuế?”Vương Lão Tam lắc đầu cười, nói: “Năm nay chúng ta không cần nộp thuế.”Lão giả kinh ngạc nói: “Ngươi điên rồi, Lâm gia sẽ bỏ qua cho Vương Gia thôn các ngươi sao?”Theo hắn thấy, Vương Lão Tam thật đúng là điên rồi, không nộp thuế thì hậu quả không dám nghĩ đến, cho dù thời tiết năm nay không tốt thì cũng không thể không nộp thuế được.Con trai lão giả nói: “Vương Thúc, Lâm Gia tâm địa độc ác, đừng tự gây phiền phức cho mình.”Vương Lão Tam xua tay nói: “Không phải như vậy đâu, sáng nay Trần quản gia của Lâm Gia đến rồi, tất nhiên là đến thu thuế đấy, nhưng Lâm Gia công tử cũng đến, nhìn thấy tình hình của chúng ta ở đây cảm thấy rất đáng thương, trong tâm thương xót đã miễn thuế cho chúng ta.

hơn nữa năm nay thuế suất cũng giảm xuống, sau này bất luận thu hoạch bao nhiêu chỉ thu một phần thuế.”Lão giả và con trai hắn nghe không rõ, lúc đầu còn nghĩ sẽ khuyên Vương Lão Tam không nên đối đầu với thế gia hào môn, nhưng đột nhiên hai người họ ngẩn người ra, không dám nói thẳng và nhìn theo Vương Lão Tam, cảm giác giống như vừa nghe nhầm.Năm nay không thu thuế?Sau này chỉ thu một phần thuế?Lừa người dối mình hay sao?Hay là thu hoạch năm nay không tốt, mắc bệnh điên rồi?.

Bình Luận (0)
Comment