Sáng sớm ngày thứ hai, điểm đỏ trên người Miêu Nhi dần biếnmất, sốt cũng lui. Ngô Tô Nhi chính là lo lắng chuyện ruộng đấtkhông thể chậm trễ.
Năm nay, Vương Nhị cùng Ngô Tô Nhi thươnglượng khai hoang một vài mẩu đất ở ngọn núi hoang đầu làng, haingười dậy từ sớm sờ soạng, vẫn là so với các nhà khác trong thônsớm hơn.
“A Tô!Ngươi hôm nay ở nhà với Miêu Nhi đi, để ta với Đại Trụ điđóng cột cho”
“Không được, nếu đậu nành không thu hoạch kịp, giá sẽ giảm”
“Ăn điểm tâm trước rồi nói sau, A Tô, ngươi ngày hôm qua khôngcó hảo hảo ngủ, hôm nay vẫn là đừng đi ra ngoài”
A Tô không trả lời, bước nhanh vào trù phòng, nói là trù phòng kỳthực chỉ là một gian bên cạnh đắp lên một mái cỏ tranh, A Tô nhanhchóng hòa bột ngô, nhanh nhẹn làm ra mười phần bánh, suy nghĩmột chút lại sờ soạng hai quả trứng gà đặt vào nồi nấu, thêm ítcủi. Xoay người quay về phòng xuất ra một bối la, tìm một kiệnquần áo cũ đặt vào trong đó. Vương Nhị thấy Tô Nhi quyết định đicũng không nói thêm gì nữa.
Tô Nhi nhìn hai bên trái phải của gian phòng nhỏ, nhẹ nhàng kêulên: “Đại Trụ, Đại Trụ, mau rời giường”
Vương Đại Trụ đêm quangủ say như chết, còn không biết Miêu Nhi tối hôm qua bịbệnh, xoa xoa con mắt bắt đầu mặt quần áo.
Vương Nhị đã đem bánh mỳ và dưa chua tại trù phòng đi ra đặttrên cái bàn nhỏ. Ngô Tô Nhi một tay xách ấm trà lạnh, một taycầm bát đi ra. Vương Đại Trụ rửa mặt, dùng thanh diêm làm sạchrăng, liền cùng Vương Nhị lang thôn hổ yết ăn hết bánh cùng dưachua, uống một mạch trà lạnh.
Ngô Tô Nhi ăn xong trước, lấy hai cái trứng gà trong nồi ra, mộtấm trà lạnh, cầm một cái bát to bỏ vào trong tay nải. Trở lại trongphòng cũng không đánh thức Miêu Nhi, khinh thủ khinh cướcgiúp Miêu Nhi mặc lại y phục. Chờ hắn mang hảo những thứnày, Vương Nhị cùng Đại Trụ cũng đã ăn xong. Đại Trụ thu thậpbát, Vương Nhị thì chuẩn bị nông cụ.
Ngô Tô Nhi đem Miêu Nhi đặt vào trong giỏ đeo sau lưng rồiđứng lên, lại cầm trong tay bối la. Vương Nhị cầm nông cụ đứngchờ, Vương Đại Trụ thu thập hảo chén bát, thấy cái sọt sau lưngNgô Tô Nhi, trong lòng cảm thấy rất là kỳ quái. Miêu Nhi sao
không tự đi đường lại để Ngô Tô Nhi suốt ngày đeo trên lưng. Từ năm ngoái, khi Miêu Nhi bắt đầu hiểu chuyện, cũng không đemMiêu Nhi đặt trong sọt nữa.
“A sao, Miêu Nhi làm sao vậy?”
“Đại Trụ, Miêu Nhi không ăn được cua, tối hôm qua phát sốt, về sau không được bắt cua nữa” Ngô Tô Nhi nhẹ giọng nói.
“Con đã biết, về sau sẽ không cho Miêu Nhi ăn đồ trong sông nữa,không sạch sẽ”
Vương Nhị nghĩ đến ngày hôm qua Miêu Nhi tham lam ăn cua,tâm lý cảm thấy áy náy, nếu mình có khả năng chút, mua nhiều thịtcấp Miêu Nhi ăn thì Miêu Nhi sẽ không ăn nhiều cua nhưngày hôm qua.
Kỳ thật, trừ Vương Nhị, xem ra trong thôn không có ai giống nhưMiêu Nhi một lần ăn rất nhiều cua. Trong thôn, người lớnkhông tham ăn giống như tiểu hài tử, còn bọn trẻ ở bờ sông nếucó bắt được cua thì cũng chỉ ngồi tại chỗ nướng vài con ăn.
Vương Đại Trụ khóa kỹ cửa, một nhà bốn người đi đến mảnh đấtcủa họ. Lúc này, bầu trời chỉ mới có vài tia sáng.
Ngô Tô Nhi đem sọt đặt ở dưới cây đại thụ, Vương Nhị thì thoát áo khoác che lên miệng giỏ.
Vương Miêu Nhi đang nằm ngủ thì cảm thấy khát nước, mở tomắt, không thấy ánh sáng, bình thường tỉnh lại lúc này sớm khôngcó người ở nhà. Vương Miêu Nhi theo thói quen rời giường đếntrù phòng lấy thức ăn, suy nghĩ vậy liền xoay người ngồi xuống,lúc này mới thấy không thích hợp, cảm thấy tuyệt đối mình khôngphải nằm trên kháng ở trong nhà, lại nhìn kỹ trên đầu thì thấy một kiện quần áo ngắn quen thuộc.
Nửa năm nay, chính mình buổisáng mỗi ngày tỉnh lại cơ hồ đều như vậy, thẳng đến khi bản thân tỏ vẻ có thể tự mặc quần áo, lấy thức ăn và hơn nữa khônglàm ra hành động nguy hiểm, Ngô Tô Nhi mới yên tâm để mình ở lại trong nhà. Hiện tại, như thế nào lại trở về như trướcnữa rồi.