Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 10

Ba ngày sau, thủ phủ* kinh thành Đào gia đột nhiên phát tiền phát gạo miễn phí cứu tế dân nghèo.

*thủ phủ: nhà giàu nhất

Việc này phải nói là phi thường kỳ quái, tuy nói Đào gia gia tài vạn bạc, giàu muốn khuynh quốc, thế mà kẹt sỉ thì không ai bằng. Đường chủ Nhạc Thiện Đường chuyên môn làm từ thiện từng nhiều lần đến nhà bái phỏng thỉnh cầu Đào gia giúp đỡ góp cho chút ít tiền lẻ, cứu tế bách tính bần cùng khốn khổ, nhưng bậc cửa sắp bị hắn giẫm đạp đến nát toét, cũng không thấy Đào phủ gảy ra được nửa đồng tiền...

Chao ôi! Hôm nay, Đào phú thương mở cửa cả ngày trời phân phát tiền và gạo, người xếp hàng rồng rắn từ đầu đường đến cuối đường chật kín, đến tận chạng vạng cũng không bớt được tấc nào, dự là phải chờ đến khi Đào phủ thu sạp thì mới tản đi.

Xem ra, Đào gia này đúng là đã không ra tay thì thôi, ra tay một phát khiến người ta kinh ngạc!

Nếu chúng ta mở mắt thật to nhìn cho thật kĩ thì sẽ thấy trong đoàn người dài dằng dặc, có một người thư sinh diện mạo thanh tú trà trộn vào.

Đến lượt hắn, hắn đưa túi vải dùng để đựng gạo cho gia nhân Đào phu, cười híp mắt hỏi người này: "Sao hôm nay lão gia nhà các ngươi hào phóng thế?"

Câu hỏi này cực kỳ có sức hấp dẫn, vài bách tính xếp hàng ở gần vội vàng dỏng tai ra hóng, bước vội lên trước vài bước để nghe cho rõ.

"Không phải lão gia nhà chúng ra hào phóng," gia nhân cúi đầu múc vài bát gạo đổ vào trong túi, cũng không ngẩng đầu, nói: "Mà là chủ ý của Viêm thiếu gia, hắn nói thiếu phu nhân đêm qua nằm mộng, được một vị tiên nhân báo mộng, hắn nói hắn đầu thai, xuống nhân gian độ kiếp, cần phải tích góp đủ công đức mới có thể thuận lợi độ kiếp. Nhưng bất đắc dĩ, thân phận hắn đầu thai mặc dù giàu có cao quý, nhưng lại ở trong thâm cung lại không có cách nào mở miệng nói chuyện. Hy vọng, thiếu phu nhân ra tay giúp đỡ hắn một chút, cứu tế bách tính. Nếu sau này bản thân công đức viên mãn, trở lại Tiên giới, tất cam đoan đời đời kiếp kiếp Đào gia, bình an phú quý, con cháu đầy đàn."

Gia nhân phát gạo ngẩng đầu thấy một đám đông bu lại, vội vàng cao giọng hét: "Xếp hàng! Xếp hàng!"

Mọi người như chim thú bay nhảy tán loạn, nhưng trong lòng vẫn nghĩ ngợi đến nhập thần: hóa ra là như vậy a, chả trách Đào phú thương hôm nay làm ra hành động khác thường, không đòi tiền lại còn phát tiền!

Gia nhân đưa túi gạo đã đầy cho thư sinh, thư sinh lại nói: "Tiên nhân nói thân thể hắn đầu thai vào xuất thân cao quý, lại sống trong thâm cung, lại còn không thể nói chuyện... Sợ rằng chỉ có một người..."

"Óa óa óa," Gia nhân vội vàng ngắt lời hắn, lại từ hộp gấm bên cạnh lấy ra một thỏi bạc, nhét vào tay thư sinh, thần thần bí bí bịt môi, nói: "Không thể nhiều lời, không thể nhiều lời a, mọi người biết thì để trong lòng là được rồi! Được rồi, người tiếp theo..."

"Đa tạ." Thư sinh nhận lấy bạc, nháy mắt xoay người đi mất tăm.

Đám người còn đang dỏng tai nghe lén nhao nhao gật đầu, ừ ừ, biết thì để trong lòng là được rồi.

Đêm đó, khi thư sinh về nhà, chắp tay cầm bút, lấy chuyện tiên nhân báo mộng cho thiếu phu nhân Đào gia làm ý tưởng, sáng tác nên một tuyệt phẩm, khiến người người say mê.

Ngày hôm sau, tất cả các tiên sinh kể chuyện ở tất cả các tửu lâu, quán trà đều ngừng kể những câu chuyện khô khan từ trước đến nay, chuyển sang kể kỳ văn sị sự (tin lạ) kia.

Ngày hôm qua, Đào gia keo kiệt bủn sỉn bỗng nhiên phát cho bách tính mỗi người một thỏi bạc một túi gạo. Dễ dàng nhận thấy được đây chính là việc dải thảm làm nền cho ngày hôm nay, không biết dân chúng trong thành nghe được từ đâu rằng tất cả các tiên sinh kể chuyện khắp thành sẽ giải mã bí ẩn, người người nhà nhà đều chạy đi nghe.

Trong khoảng thời gian ngắn, người dân trong thành đều đổ xô ra đường.

Đi đâu ư, tất nhiên là đều đi đến tửu lâu, quán trà nghe kể chuyện rồi!

Cùng lúc đó, trong nhà, người thư sinh kia nhận được một phong mật thư.

Bên trên có vài chữ viết theo kiểu hành thư vô cùng tinh xảo: Chính Bạch huynh, làm rất khá nha.

Xem xong, hắn vứt tờ giấy này vào chậu than, tờ giấy lập tức bốc cháy.

Sau đó mở dù, bước vào màn mưa thu đang rơi tí tách.

Mà trong hậu hoa viên rộng lớn Đào phủ, thiếu chủ Đào Viêm cũng nhận được một mật thư nội dung hầu như hoàn toàn y hệt chỉ thay đổi mỗi xưng hô: Đào Viêm huynh, làm rất khá nha.

Hắn vội sai gia nhân đi chuẩn bị giấy mực, hồi âm: Thái tử điện hạ dự toán (dự đoán+tính toán) như thần, hôm qua mới phân phát tiền của, hôm nay đã thu lại toàn bộ từ các cửa hàng, tửu lâu, quán trà chi nhánh của Đào gia. Chẳng những không hao tổn tí gì mà còn kiếm lời không ít.

Trong mật thất cung Thái tử, Ngọc Hữu Đường nhận hồi âm này từ tay Bích Đường, hắn tinh tế (tỉ mỉ, kỹ càng, tường tận) lướt qua một lần, không kiềm được nở nụ cười, nâng bút chấm một chút mực đỏ, giơ lên cao, cầm một tấm thiếp quay về chỗ sáng, khoanh tròn hai chữ "Đào Viêm".

Nhìn kĩ, có thể thấy được trên tấm thiếp có tên năm người: Từ Giai, Thẩm Hiến, Nghiêm Chính Bạch, Dương Trình Hòa, Đào Viêm.

Đào Viêm là người cuối cùng, tên bốn người đầu đều đã bị khoanh tròn.

Năm người này chính là người mà Thái tử điện hạ muốn tìm kiếm, người cuối cùng là Đào Viêm, giờ khắc này cũng đã bị thu phục.

Từ Giai: thiếu niên kỳ tài, trên tấm thiệp viết rằng, vì báo thù giết cha, đã cùng Thái tử đồng lòng nhất trí đứng trên một trận tuyến.

Thẩm Hiến: tài tướng, lý do cũng gần như người trên. Tổ tông mặc dù từng lập đại công, nhưng vẫn phải chịu đủ chèn ép từ Phương đảng. Người này đơn độc chiến đấu, ghét ác như thù, đặc biệt là gian thần Phương Thủ phụ (trọng điểm!)

Nghiêm Chính Bạch: tự đánh giá mình cực cao, thiên hạ danh bút. Có một tay viết văn lợi hại, thanh lâu trong thành, kỹ nghệ (kỹ nữ+tài nghệ) có thể dựa vào thi từ của hắn khiến giá trị bản thân tăng vọt. Rõ ràng là người cực kỳ tài năng, chẳng biết tại sao vận thi cử cực kỳ kém, thi mãi vẫn không được đến cử nhân*. Chỉ bằng một lời hứa hẹn sau này sẽ tiến cử vào nội các đã khiến hắn sảng khoái gật đầu.

*đỗ thì được gọi là cử nhân

Dương Trình Hòa: người này không cần miêu tả nhiều, có thể từ trong thiếp văn nhận ra được, thiếp văn từ ngữ ngắn gọn xúc tích tinh tế tỉ mỉ, có thể thấy rằng đây là người cẩn thận, tâm tư thâm trầm.

Cuối cùng là Đào Viêm: con trai thương nhân. Từ xưa tới nay, Sĩ Nông Công Thương, Thương đứng dưới cùng. Tạo ra của cải tài vật cuối cùng lại bị quan lại triều đình xem thường. Vì lẽ đó, thương nhân vừa tự đại lại vừa tự ti, hiện nay người này cúi người lấy lòng Thái tử để đổi lại Đào gia sau này có thể độc quyền buôn bán với hoàng tộc, chẳng lẽ lại không chấp nhận đây?

Ngọc Hữu Đường dựa lưng vào ghế, chậm rãi xoay người, cầm quạt ngọc lên, gõ gõ vào tấm thiếp: "Cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ."

Bích Đường nghe vậy, tứ chi lập tức mềm oặt như bún ngồi vật ra ghế: "Mệt quá..."

Ngọc Hữu Đường liếc mắt, hướng nàng nháy mắt: "Tiểu Khả Liên (nàng hầu), mấy ngày nay mệt chết ngươi rồi. Đêm nay chúng ta hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai đến Quốc Tử Giám nhìn phản ứng của quần chúng xem sao."

Không đợi Bích Đường đáp lời, hắn xòe quạt ngọc khẽ phe phẩy, môi cong lên: "Thực sự là vô cùng mong đợi a."

Bích Đường chuyên môn giội nước lã mở miệng: "Điện hạ, ngài thoáng chốc thu thập nhiều người như thế, chuyện lớn như vậy mà không thương lượng với Thái phó, sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Sắc mặt cao hứng hưng phấn của Ngọc Hữu Đường nháy mắt tan vỡ: "... Đêm đó không phải là hắn đã biết rồi sao."

"Thế nhưng hắn chưa từng đồng ý nha điện hạ."

"Yên tâm, trước cứ mặc kệ hắn, ta tự có tính toán."

Ngọc Hữu Đường bên này thì thoải mái, nhưng Phương Thủ phụ bên kia trong được dễ chịu cho lắm.

Tuổi hắn cũng không còn ít, già rồi, thích nghe mấy thể loại như bình thư, hí khúc.

Hôm nay Tam điện hạ tâm huyết dâng trào, đột nhiên nói muốn cải trang xuất hành, Phương Thủ phụ cũng vội càng cởi quan bào khoác thường phục, phụng bồi vị tiểu tổ tông này đến Hạc Minh lâu nổi danh kinh thành...

Nguyên do là vì vị tiên sinh kể chuyện ở đây kể rất hay, rất sinh động, rất hợp ý hắn.

Hắn cùng Tam hoàng tử cùng đi đến, sai vặt thấy người đến là quý nhân, vội vã an bài chỗ ngồi dành cho khách quý trên tầng hai.

Ngồi chưa được bao lâu, vị tiên sinh kể chuyện kia liền cầm thước gõ một cái, bắt đầu kể.

Kể chính là chuyện mới xảy ra hai ngày gần đây, tiên nhân báo mộng Đào gia tế lương, vị tiên sinh này kể cực kỳ chuyên nghiệp, bầu không khí trở nên vô cùng vi diệu.

Mọi người ngồi dưới đài ai ai cũng như lạc vào cảnh giới thần bí, nín thở lắng nghe, không dám cựa quậy.

Phương Thủ phụ ngồi trên lầu hai mới đầu cũng nghe đến nhập thần, đến khi nghe đến chỗ tiên nhân tự giới thiệu về thân thế của mình, đột nhiên cả kinh, sống lưng lập tức ướt đẫm mồ hôi.

Hắn liếc mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh, Tam hoàng tử lúc này đã nhắm mắt lại, tiểu tử này lấy làm thích thú gõ bàn lắc đầu, giống như đang cực kỳ hưởng thụ.

Chuyện xảy ra trên tầng, mọi người tất nhiên đều không biết, vẫn như cũ lắng nghe hết sức chăm chú.

Mãi đến tận khi tiên sinh kể chuyện cầm thước gõ một cái nữa thì mới chợt bừng tỉnh.

Có người phản ứng nhanh gan lại lớn, tức khắc kêu lên: "Như vậy chẳng phải Thái tử đương triều chính là tiên nhân đầu thai sao!", dưới đài một trận thổn thức (khóc thút thít, sụt sịt), biểu đạt tán thành.

Tiên sinh kể chuyện khẽ mỉm cười, ngừng lại tiếng dân chúng ồn ào: "Ai~ Chớ nói lung tung. Chuyện như vậy, liên quan đến thiên uy, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói ra lời, ahaha."

Bên trên lầu hai, Phương Thủ phụ ngay lập tức đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Tà thuyết mê người hoặc chúng!"

Tam hoàng tử nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhấp một ngụm trà, cười nói: "Bản vương trước đây đã nói hắn tuyệt đối không phải người ngu ngốc, các ngươi lại không coi là chuyện to tát, bây giờ lại sợ sao?"

Phương Thủ phụ ngồi lại vào chỗ, nheo mắt: "Cái thể khiến Thủ phủ kinh thành vì mình mà bán mạng, xem ra Ngọc Hữu Đường quả cũng có chút tài năng."

"Bây giờ phải làm sao, hiện tại toàn bộ thành Kiến Khang ai cũng tự giác coi hắn là tiên nhân hạ phàm," Ngữ điệu Tam hoàng tử nhẹ nhàng: "Nếu không ngồi lên được vị trí Thái tử, chẳng phải là vi phạm mệnh trời? Đến lúc đó, nhân ngôn đáng sợ, bất luận là bản vương hay Nhị ca lên làm Thái tử cũng không thể khiến cho dân chúng thay đổi tâm ý."

Phương Thủ phụ nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: "Điện hạ, thần có một kế."

"Cứ việc nói thẳng."

"Nếu Thái tử của chúng ta đến nhân gian là để độ kiếp, vậy thì để hắn không thể vượt kiếp, vĩnh viễn không thể nâng mình được nữa đi."

.... Nửa canh giờ sau (1 tiếng), Phương Thủ phụ cùng Tam hoàng tử, mặt không đổi sắc, ung dung ra khỏi Minh Hạc lâu.

Lúc đi ngang qua cửa lớn, có một người thoáng lướt qua bọn họ, người này hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, bước qua bậc cửa, tiến vào trong lâu.

Sau đó có một gã sai vặt ra đón, cúi chào: "Ôi, Nghiêm công tử, đại quý nhân. Hôm nay kể chuyện lần nào cũng đông nghịt người nghe, chủ nhân cố ý bảo ta đưa ngài gấp đôi tiền nhuận bút."

Thanh niên tuấn tú mặc áo trắng hơi cúi người, chắp tay nói: "Vậy thì thực đa tạ."

Qua ngày hôm sau, bởi vì chuyện vứt bỏ bái thiếp mà trở nên thất thế, Ngọc Hữu Đường một lần nữa lại được mọi người hăm hở vây xem.

Tống Sái Tửu lấy làm vinh dự, đặc biệt cho phép môn sinh giáp ban ở bên ngoài nghe giảng, mình ở bên trong lên lớp.

Đoán trước là sẽ bị các bạn trẻ ban khác vừa chen vừa lấn vừa đè vừa ép vây quanh một vòng.

Ngọc Hữu Đường cũng hết sức phối hợp, hôm nay đặc biệt mặc áo thêu con hạc.

Lúc bước đi, tay áo tung bay kêu xột xoạt.

Sương nhuộm nha phong, nghênh ngày say, Hàn Xung Kính Thủy đái băng chảy.

Thiếu niên xinh đẹp nho nhã đi ngang qua, lúc ấy hồng diệp (lá phong đỏ) tung bay trong gió, thỉnh thoảng còn ôn nhã giơ tay, phủi đi lá rơi trên vai; không như vậy thì cũng là nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lá thả vào dòng nước rồi dõi mắt nhìn theo...

Oa, thực sự là quá mỹ rồi, hóa ra đây chính là phong thái của tiên nhân a!

Các bạn trẻ càng nhìn càng nhiệt huyết sôi trào, ồn ào ầm ĩ.

Nhị hoàng tử tất nhiên là không được hưng phấn như thế, hắn đã sớm nghe nói về việc này, phản ứng ban đầu giống y đúc Phương Thủ phụ... Tà thuyết mê dân hoặc chúng!

Tam hoàng tử thế nhưng lại lẳng lặng nhìn, không cười không nói.

Ngọc Hữu Đường đem chiếc lá phong cuối cùng thả vào trong nước, ánh mắt phía sau sáng quắc, cơ hồ có thể làm lưng hắn bị phỏng một vết to đùng.

Đều đến xem đi, hiệu quả hắn muốn chính là như thế...

Quân phải đi liền với dân, dân còn nước còn; nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Sức mạnh của dân chúng vô cùng cường đại, mà một phần sức mạnh này đến từ chính lời nói, mong muốn của bọn họ.

Sau khi tiến cung, hắn vẫn luôn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Hiện nay, trong kinh thành đang lan truyền hắn là tiên nhân hạ phàm, khiến hắn càng thêm bị để ý.

Có điều, hắn cũng không khủng hoảng (hoang mang+sợ hãi), chỉ cần không phải là điều xấu, chỉ cần đối với hắn hữu ích...

Hắn không mảy may lo sợ, sức mạnh sẽ đưa hắn vị trí cao hơn...

Chỉ có điều, ai sẽ là người nắm giữ được sức mạnh này, ai sẽ là người cười cuối cùng đây.

Sau khi kết thúc... Ngọc Hữu Đường thảnh thơi trở về, bất thình lình lại bị xách vào mật đạo.

Nhưng mà lần này hắn rất bình tĩnh, bởi vì đã trải qua một lần, không cần dùng đến đầu ngón chân cũng biết là Thái phó đại nhân.

Thật thà thẳng thắn, không lời giải thích, trực tiếp: "Mấy ngày nay ta lén lút làm rất nhiều chuyện, nhưng lại không tìm ngươi thương lượng."

"Ta đã biết." Âm sắc Thái phó như thường, vẫn không nghe ra hỉ giận.

Trong đầu Ngọc Hữu Đường ngay lập tức nghĩ đến một người: "Bích Đường nói cho ngươi biết?"

"Ừ." Thái phó đại nhân trầm giọng.

Ngọc Hữu Đường không nhìn hắn mà nhìn chăm chăm vào góc áo: "Nàng chắc là sợ ngươi nổi giận, báo trước cho ngươi để ngươi bình ổn tâm tình đi."

Thái phó im lặng một lúc, bình tĩnh nói: "Ta chưa từng nổi giận."

Ồ một tiếng, Ngọc Hữu Đường dựng thẳng hai vai, trong lòng cười lạnh hai tiếng.

Thái phó làm như không nghe thấy, dặn dò: "Chỉ là, khi làm những việc này, hy vọng ngươi có thể cẩn thận."

"Hiện tại, bách tính kinh thành đều đã tín phục (tin tưởng và nghe theo) ta chính là Thái tử, rất nhanh sẽ truyền ra khỏi thành, cả nước đều biết, đây không phải chính là điều ngươi muốn sao?" Ngọc Hữu Đường ngẩng đầu lên nhìn hắn, vóc người Thái phó rất cao, ở nơi chật hẹp này, ngửa đầu nhìn hắn một lúc đã thấy mỏi hết cả cổ.

"Cả nước?" Thái phó như vừa nghe thấy được một câu hết sức buồn cười.

Ngay lập tức, hắn khẳng định: "Theo ta dự liệu, trong hai ngày nữa, ngươi nhất định sẽ vì hành động thiếu suy nghĩ này mà trả giá rất lớn."

... Quả nhiên, một lời thành sấm*.

*sấm truyền: lời tiên tri

Cách một ngày sau, khi lâm triều, Phương Thủ phụ cùng Nội Các, một nửa thần tử, lục bộ Thượng thư đều dâng sớ kết tội (tố cáo, vạch tội), lúc kết tội, sắc mặt các vị đại thần mặt ủ mày chau, đau lòng không dứt.

Thực ra ở Đại Lương, kết tội là một chuyện cực kỳ tầm thường.

Nhìn ngươi không thuận mắt thì kết tội, nhìn ngươi quan phục không chỉnh tề thì kết tội, nhìn ngươi xấu xí cũng kết tội.

Chỉ là lần này kết tội chính là lúc đại điển sắc lập Thái tử sắp được cử hành.

Tội danh của đối tượng cũng cực kỳ hiếm gặp.

Nội dung kết tội đại để như sau: Thánh thượng ơi, dân gian có người dùng tà thuyết mê dân hoặc chúng, khiến cho cả nước bây giờ đều tin Thái tử điện hạ là tiên nhân tái thế (đầu thai), có thể mang đến mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, điên cuồng kêu gào muốn bệ hạ ngài mau mau lập Thái tử. Còn chưa lên làm Thái tử mà đã ầm ĩ như vậy, đến khi hắn chân chính leo lên vị trí Thái tử, còn không phải sẽ lại dẫn dắt dư luận đuổi bệ hạ ngài nhanh nhanh một chút xuống đài sao.

Đúng như dự đoán, Hoàng thượng cực kỳ giận dữ, đem đống tấu sớ ném loạn lung tung.

Tất nhiên không phải nổi giận với Phương Thủ phụ, mà là nổi giận với Thái tử.

Trong chốc lát, đám quan lại trong triều thổn thức không thôi.

Tạ Thái phó đứng ở giữa, thờ ơ lạnh nhạt, không hé một từ.

Rất nhanh, tà thuyết mê dân hoặc chúng đã bị Hoàng thượng ban thánh chỉ diệt sạch tận gốc, bên trong kinh thành, nếu như lại có thêm người nào truyền bá chuyện Đào gia báo mộng, ngay lập tức lôi đi chém.

Lời đồn ngưng hẳn, trong thành Kiến Khang, người người đều cảm thấy bất an, không còn ai dám mở miệng hé ra nửa lời.

Phương đảng một lần nữa lại giành được thắng lợi.

Mà đạo thánh chỉ đưa tới Đoan Bổn Cung chính là... Đại điển sắc lập sẽ bị hoãn lại, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm nửa tháng.

Tuy rằng còn chưa phế Thái tử, nhưng mà như vậy là đã đủ rồi, tất cả quan lại bên đảng Phương Thủ phụ tụ tập nâng chén chúc mừng.

Nếu Thái tử cứ tiếp tục càn rỡ ngang ngược như vậy, thì càng lộ ra nhiều sơ hở, chỉ cần tìm thêm một sai lầm nữa có thể ngay lập tức đẩy hắn ra khỏi vị trí bây giờ rồi!

Mấy ngày sau, trong cung Thái tử một mảnh vắng lặng.

Ngọc Hữu Đường tự nhốt mình trong mật thất, suy nghĩ tìm tòi mất mấy ngày mới ý thức được, bản thân hắn tư lịch (tư cách và sự từng trải) nông cạn, lại còn không biết thân biết phận, tự cho mình thông minh, tuổi trẻ ngông cuồng, không có cách nào đấu lại cùng Phương Thủ phụ đã nhiều năm chìm nổi trong chốn quan trường.

Mấy người phụ tá của hắn, tuy rằng có thực lực, nhưng đều còn trẻ, chưa có kinh nghiệm lăn lộn chốn quan.

Tuy rằng nói một cây làm chẳng nên non, nhưng vài con tiểu hồ còn chưa trải sự đời đến đối phó với một lão hồ ly đã lô hỏa thuần thanh* quả thực đúng là tự tìm đường chết, huống chi theo sau lão hồ ly này còn một đoàn chó nhà trung thành tuyệt đối!

*lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật...)

Nhưng mà, chuyện này cũng đem lại thu hoạch không ngờ tới.

Hôm trước hắn nhận được mật thư từ Nghiêm Chính Bạch, viết rằng, hắn ở Minh Hạc lâu ngẫu nhiên gặp được Phương Thủ phụ cùng Tam hoàng tử vi phục xuất tuần.

Việc này nhìn qua thì rất tầm thường, rõ ràng thấy được Phương Thủ phụ là người của Tam hoàng tử.

Nhưng thú vị ở chỗ nhi tử hắn, Phương Niệm Lễ là môn sinh giáp ban lại lớn lên cùng Nhị hoàng tử, thân như huynh đệ tình như thủ túc, mỗi ngày trong ngoài giờ học đều cùng ra cùng vào.

Hơn nữa nếu ngẫm lại, trước kia lúc đám quan lại quỳ trước Phụng Thiên điện cầu xin lập Thái tử, người tiến cử Nhị hoàng tử lại chính là Phương Thủ phụ.

Vốn cứ tưởng lão ta thuộc đảng Nhị hoàng tử, không chừng lại có sự tình khác...

Xem ra, điều này cực kỳ có khả năng sẽ là mấu chốt để lật lại thế cờ.

Nghĩ đến đây, Ngọc Hữu Đường vội vàng cầm bút, viết nhanh vài chữ, bảo Bích Đường đưa đến cho Tạ Thái phó.

Nội dung khá chân thành tha thiết: Ta có một chuyện, hy vọng được Thái phó đại nhân chỉ điểm.

Rất nhanh, Bích Đường mang hồi âm về, bên trên chỉ có hai chữ...

"Cầu ta."
Bình Luận (0)
Comment