Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 20

Mười năm tháng ba.

Mưa phùn rơi rơi, yến quay về tổ.

Kỳ thi mùa xuân* diễn ra mỗi năm một lần của Đại Lương cũng đã kết thúc...

* bằng thi hội

Thái tử điện hạ đối với kỳ thi này phải nói là cực kỳ quan tâm, bởi vì Từ Giai, Thẩm Hiến, Nghiêm Chính Bạch đều tham gia kỳ thi này, đây chính là là thời cơ thuận lợi để đề bạt bọn họ.

Người hắn yên tâm nhất chính là Từ Giai, múa bút thành thơ, tài vấn miễn bàn, nếu không ngoài dự đoán, thì kỳ thi này hắn nhất định giành đầu bảng hội nguyên, đường đường chính chính vào thẳng thi đình.

Tiếp theo là đến Thẩm Hiến, môn sinh giáp ban có thể thuận lợi vào Hàn Lâm viện chỉ cần kết quả thi không quá kém là được, tạm thời không có việc gì phải quá lo lắng.

Còn Nghiêm Chính Bạch, Ngọc Hữu Đường gật gù, nếu hắn có thể thuận lợi tiến vào thi đình thì mình tuyệt đối đảm bảo có thể để hắn trong top ba.

Chuyện của Dương Trình Hòa lần trước khiến Ngọc Hữu Đường bắt đầu đa nghi, phái người đi lén lút giám thị hành vi và ứng xử của bọn họ, cuối cùng kết luận được ba người này nhân phẩm tài năng miễn chê a.

Ngày có kết quả của kỳ thi hội, chuyện môn sinh đinh ban Quốc Tử Giám Từ Giai giật giải nguyên nháy mắt truyền khắp kinh đô...

Để một tên gia hỏa đinh ban vượt mặt? Các bạn trẻ ất ban bính ban đều thẹn đỏ cả mặt, có bạn trẻ dù đỗ cống sĩ cũng nhốt mình trong phòng không dám ló mặt gặp người.

Ngọc Hữu Đường cũng biết kết quả rất nhanh, Từ huynh a, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của ta, nàng đóng tấu chương trong tay lại, môi nở nụ cười, hào quang trong mắt rực rỡ, nghiêng đầu hỏi kết quả của Thẩm Hiến và Nghiêm Chính Bạch.

Bích Đường đáp: "Kết quả thi của Thẩm Hiến không tệ, vào Hàn Lâm đã là chuyện tất nhiên. Nghiêm Chính Bạch cũng thi đậu cống sĩ, điện hạ ngày mai có thể nhìn thấy hắn trên đại điện."

"Hay___" Mấy người này, nàng quả nhiên không nhìn lầm người, càng nghĩ Ngọc Hữu Đường càng thấy khâm phục bản thân, chỉ có điều...

Một khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên lóe lên trong đầu nàng...

Người kia có hay không sẽ lại vì vậy mà bất mãn đây? Nàng là Thái tử a, lại là giám quốc đó, áp lực lớn như vậy, mà đám lão quan ngồi chơi ăn bám trong triều ngày càng nhiều, cũng đã đến thời điểm tuyển chọn nhân tài trẻ tuổi vào thay máu rồi.

Ngọc Hữu Đường khép hờ mắt, chỉ nguyện hắn có thể hiểu được thôi.

= . . =

Ngày hôm sau, Thái tử điện hạ tạm thời cai quản triều chính tất nhiên cũng thay Hoàng thượng chủ trì thi điện luôn.

Các quan viên tam phẩm trở lên cũng ở trong điện phụ trách giám thi, thuận tiện cũng hỗ trợ Thái tử điện hạ kiểm người.

Thủ phụ đại nhân tất nhiên cũng có mặt, mặc quan phục đỏ thẫm, đứng giữa đám quan lại tuổi đã xế chiều cứ như ánh bình minh tỏa sáng chiếu khắp chung quanh.Ngoài trời vẫn đang mưa, chúng cống sĩ che dù từng người tiến vào điện, khi vào hết thì nghe thái giám cất giọng lanh lảnh: "Quỳ___"

Các bạn trẻ vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế___"

Thái giám cất giọng lần nữa: "Điện hạ cho phép chư vị bình thân, chuẩn bị một chút, thi điện sắp sửa bắt đầu."

Một đám có hơn mười cống sĩ vén bào đứng dậy, ngẩng khuôn mặt trẻ trung lên. Bởi vì bên ngoài vẫn đang mưa phùn, lúc bọn họ tiến vào trên thân dính một ít mưa xuân, nhìn càng thêm tươi trẻ hăng hái.

Nhớ năm đó khi còn trẻ ta cũng như vậy a! Đám lão quan trong triều len lén liếc trộm vài cái trong mắt lòe lòe ghen tị tiếc hận.

Thủ phụ đại nhân của chúng ta cũng nhìn qua một lượt thiếu niên cống sĩ, trên mặt vẫn không một tia cảm xúc lành lạnh như mặt hồ không gợn sóng.

Dư quang khóe mắt bịn rin quyến luyến nhìn về phía Ngọc Hữu Đường, phát hiện nàng nhìn không chớp mắt đám cống sĩ, nhìn xong một lượt thì tập trung nhìn hai người đứng thứ nhất thứ hai, cười tươi như hoa.

Là Từ Giai và Nghiêm Chính Bạch, hai người này đứng song song cùng một chỗ, đều là thanh niên trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn.

Tạ Hủ đã đoán được chính là hai người này, thu ánh mắt về, trong ống tay áo rộng, năm ngón tay đang nắm chặt thành quyền chậm chạp buông ra...

Hừ, hắn không thèm để vào mắt. ( ((:, vầng, anh không care)

Thái Bảo đứng phía sau hắn lại lặng lẽ kéo kéo vạt áo, hôm trước Thái y còn nói lão phu không bệnh tật gì cả mà sao mới vào triều mà đã cảm thấy lạnh quá óa óa?

Phía dưới trong đám cống sĩ cúi đầu khiêm mi quy củ, có vài tên cậy tuổi còn non gan còn lớn trực tiếp giương mắt lên nhìn vị Thái tử vừa mới được sắc phong đã được giao giám quốc, đến khi nhìn rõ dung nhan người kia, thì đồng loạt ngẩn người...

Từ lâu đã nghe vị Thái tử này có diện mạo vô cùng đẹp mắt, lại không nghĩ lại là kiểu nam nữ khó phân xinh tươi đẹp đẽ, màu da trắng muốt mịn màng như ngọc, đôi mắt phượng sắc sảo như đầm sâu ngàn thước...

Hắn nhìn bọn họ, ánh mắt sáng rực lòe lòe như mặt trăng đang tỏa sáng...

Các bạn trẻ đã được mỹ nhân nhìn chằm chằm như vậy bao giờ đâu, nháy mắt tim như nổi trống, hai má đỏ lựng, vội vàng cúi đầu.

Sau đó nghe thấy vị Thái giám đứng cạnh Thái tử nói: "Chư vị trước tiên mời lui đến thiên điện*, chờ đến lượt của mình!"

*thiên: nghiêng, lệch, phàm thứ gì không thẳng thì gọi là thiên, có thể hiểu ở đây là lui sang điện bên cạnh để chờ đến lượt phỏng vấn :'). Edit + beta: Tử Linh

Quy cách thi đình là như thế này, trước tiên các cống sĩ đến thiên điện chờ, sau đó từng người một sẽ lần lượt vào trong điện, Thái tử sẽ tự mình ra đề để khảo sát, cho phép suy nghĩ một lúc*, sau đó thu lại đáp án, lúc này Thái tử và các đại thần chỉ việc ngồi nghe, nghe xong thì âm thầm cho điểm rồi đánh giá trình độ thí sinh là hoàn thành nhiệm vụ. Các cống sĩ sau khi trả lời xong sẽ được đưa đến một thiên điện khác để chờ kết quả, trong ngoài thiên điện đều có binh lính canh gác, các quan lại phụ trách giám thi tất nhiên là không được biết đề thi. Trừ phi Thái tự điện hạ tự mình tiết lộ nếu không thì khả năng đề thi bị truyền ra ngoài là bằng không.*cho tờ giấy trắng, ngồi ngâm cứu câu hỏi, có ý tưởng gì thì viết hết ra.

Giới thiệu quy tắc thi xong, thi đình bắt đầu.

Người đầu tiên vào điện là hội nguyên kỳ này, Từ Giai, quả nhiên là người giành giải nguyên, đúng là nhân tài, khí định thần nhàn a.

Ngọc Hữu Đường rũ mắt nhìn hắn vài lần, ra hiệu thái giám có thể ra đề.

Đề hỏi về chế độ bảo giáp* xưa nay, nghe Thái giám cao giọng đọc: "Biện pháp truy xét kẻ gian, không so sánh tốt xấu với chế độ bảo giáp. Nhưng khi Vương An Thạch ở thời Tống thực thi khiến bách tính khổ sở không thể tả thì Vương Thủ Nhân ở Minh triều thực thi khiến cho đạo tặc không còn chỗ ẩn thân, vì duyên cớ gì?**"

*chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp; một số giáp hợp thành một bảo; giáp có giáp trưởng; bảo có bảo trưởng. (theo QT)

**Theo chú thích của tác giả. (Nguyên văn QT: Cố cật gian phương pháp, sờ giỏi về bảo giáp. Nhiên An Vương Thạch được chi với Tống mà dân chịu không nổi quấy nhiễu, Vương Thủ Nhân được chi vu minh mà trộm không chỗ nào cho, cố còn đâu?; Nguyên văn bản raw:故诘奸之法, 莫善于保甲. 然王安石行之于宋而民不胜扰, 王守仁行之于明而盗无所容, 其故安在?)

Đề hay a... Đám đại thần xì xào bàn tán.

Tạ Hủ đứng đó lắng nghe kĩ đề, một lát đã đưa ra kiến giải. Đề này đại khái bên ngoài thì có vẻ là kiểm tra đánh giá trình độ cống sĩ về chế độ bảo giáp xưa nay, nhưng sâu trong đó chính là kỳ vọng thí sinh có thể suy luận đưa ra ý kiến lý giải mới, vận dụng thích hợp cho từng địa phương, quả thực là rất ảo diệu.

Nghĩ như vậy, hắt nâng mắt nhìn Từ Giai, Từ Giai lúc này cũng đã suy nghĩ xong, đưa mắt nhìn Thái tử, bắt đầu trả lời.

Trong mắt thiếu niên có ánh sáng lấp lánh, trong đầu đã sắp xếp ngôn từ cẩn thận. Lúc trả lời, nói rõ ràng mạch lạc, không nhanh không chậm, dùng từ chính xác sâu sắc, lý giải cũng chu toàn cẩn thận, hầu như y hệt với đáp án vừa hắn nghĩ, một chín một mười...

Không có chút sai sót, sau khi trả lời như nước chảy mây trôi, Từ Giai vén vạt áo, hành lễ cúi chào mọi người.

Hắn vừa đi, bên trong đám quan lại đã ồn ào nhao nhao đồng thanh, quả là hậu sinh khả úy a!

Tả Hủ trong lòng khẽ xì một tiếng, trả lời như vậy, chỉ cần có chút học thức là cũng có thể nói được.

Tiểu tử Từ Giai mặc dù ngôn từ thỏa đáng, nói rất hay, nhưng lại ít dẫn chứng, không có đổi mới sáng tạo. Hắn nhớ lần đó hắn thi đình, đưa ra đáp án mới gọi là nói có sách mách có chứng, không chê vào đâu được...

Hắn quay lại nhìn Ngọc Hữu Đường, thấy nàng vẫn chưa thỏa mãn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ hưng phấn vừa nãy, thân trên hơi nghiêng về phía trước, giống như khao khát muốn nghe nhiều hơn nữa.

Tả Hủ không khỏi tưởng tượng, nếu hôm nay người đứng đây trả lời là hắn, Thái tử điện hạ chẳng phải nghe đến tâm thần không yên, ngã chổng vó từ trên ghế xuống sao?Tưởng tượng như vậy, Thủ phủ đại nhân tuy vẫn đang cố hết sức duy trì khuôn mặt không cảm xúc như mọi khi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ư là thỏa mãn.

...........

= . . =

Thi đình dần dần kết thúc, Từ Giai bởi vì thể hiện quá xuất sắc, thuận lợi giành được vị trí Trạng Nguyên.

Còn Nghiêm Chính Bạch, ngôn từ hay văn chương tốt, lại cộng thêm khi hắn trả lời thì Thái tử điện hạ lộ ra vẻ mặt si mê yêu thích không ngớt, làm nhiễu loạn đánh giá của đám đại thần phía dưới, may mắn giành được Thám Hoa*.

(*sau Trạng Nguyên và Bảng Nhãn, ((: bạn Đường đã bảo là cho bạn Bạch lọt top 3 mà, hết lận đận rồi nhé)

Sau khi lấy được thánh chỉ từ tay Hoàng thượng bệ hạ, Ngọc Hữu Đường đầu tiên là ngẫn ngờ rồi sau đó hưng phấn nắm chặt hai tay nhảy nhót qua lại chừng mười vòng, sau đó đặc biệt bày tiệc linh đình ăn mừng thắng lợi cùng các cung nhân trong cung.

Ba ngày sau...

Tân Trạng Nguyên một thân áo lam tỏa sáng khiến người ta mù mắt, vai phải khoác lụa hồng, trên mũ ô sa* đính hai bông màu bạc phản sáng lấp lánh, càng làm nổi bật diện mạo như ngọc, phong hoa vô hạn; còn Thám Hoa Lang thì diện một bộ xanh thẫm, đầu đội mũ sa màu trắng, trâm phỉ thúy xanh, hai bên phát quan có hai dải lụa, phong thái nhanh nhẹn, cực kỳ tao nhã tuấn dật.

*mũ cánh chuồn màu đen

Cưỡi ngựa đi mười dặm phố, thấy ngay thiếu niên phong lưu trong hoa...

Hai người phóng ngựa đạp hoa, dạo phố trở về, kinh diễm một phương bách tính Kiến Khang, cướp được bao nhiêu tâm tư thiếu nữ.

Quỳnh lâm yến thượng, Thái tử điện hạ uống đến hưng phấn, bảo hải người hiến nghệ.

Hai người cũng không từ chối, phóng khoáng đồng ý.

Sau đó, khi ánh nến trong yến tiệc dần lụi tắt chỉ còn lại ánh sao đêm. Bên dưới ánh sao, một thiếu niên đánh đàn hát vang <Lộc Minh>, giọng hát vấn vương, êm như nước chảy; một thiếu niên cầm quạt vung như ánh trăng, tư thái nhẹ nhàng, giống như ngọc thạch... (ọ ọ, ghét nhất miêu tả mĩ miều, tác giả suốt ngày trắng như tuyết, mịn như ngọc, đẹp đẽ như ánh trăng, lặp đi lặp lại TT..TT)

Đám đại thần dự tiệc đều kinh động như gặp được tiên nhân, nín thở dõi theo chăm chú.

Thái tử điện hạ cũng cực kỳ cao hứng, mắt cong cong tay chống má, tay cầm đũa gõ gõ chén ngọc, vì hai người gõ nhịp một hồi.

Bị hai kẻ trước sau như một cướp hết hào quang bị mọi người quên lãng, bạn trẻ Bảng Nhãn trong tiệc quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy đồng đạo đối với một màn trước mắt không chút hứng thú...

Chỉ thấy người này một hồi liếc mắt nhìn màn ca múa, một hồi lại nghiêng đầu ngắm Thái tử, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Bạn trẻ Bảng Nhãn định thần nhìn lại, đây chẳng phải là Thủ phụ đại nhân của chúng ta hay sao.

Bạn trẻ vội vã đổ đầy chén rượu, xum xoe chạy đến bên cạnh, vừa mời rượu, vừa cảm xúc trào dâng bi phẫn căm hận nói: "Đại nhân, có phải ngài cũng cảm thấy hai người này biểu diễn rất khó coi?"

Thủ phụ đại nhân không trả lời, nửa bên khuôn mặt hắn không được chiếu sáng nhìn có hơi âm u, ngũ quan rõ ràng nổi bật trong bóng đêm, như làn thu thủy cực kỳ mê người.

"Không," Qua hồi lâu, hắn mới khẽ nhả ra một chữ, sau đó cầm lấy chén rượu, hầu kết khẽ lăn, một hơi cạn sạch.

Khuôn mặt trấn tĩnh, hỉ giân khó phân. Sau đó hắn bày ra vẻ không quan tâm, cười nhạt một tiếng, nhưng lúc mở miệng thì giọng nói lạnh lẽo rét buốt như trời đông: "Rất ưa nhìn."

Bạn trẻ Bảng Nhãn lạnh quá lấy tay ôm ngực: "..."

Không cảm thấy giống như khen ngợi một chút nào cả.................................................

Tiệc tan, Từ Giai nhận chức Hàn Lâm Soạn tu*, Nghiêm Chính Bạch nhận chức Hàn Lâm Biên tu.

*thực ra thì chức quan của bạn Giai và bạn Bạch nó na ná nhau, đại khái đều là sử quan ghi chép, theo QT thì soạn là làm văn ghi chép các thứ, biên tu là sắp xếp ghi chép các kiểu, nhưng không biết chuyển ngữ thành gì, thỉnh chư vị đọc lướt đừng để ý tiểu tiết.

Từ đó về sau, người đời đều gọi là Hàn lâm toàn bích*.

*đại khái chỉ hai bạn trẻ Từ Nghiêm là toàn nhân tài toàn năng diện mạo đẹp đẽ như thiên tiên, hoàn mĩ ấy mà(thiển ý của editor)
Bình Luận (0)
Comment