Tác giả: Tam Cửu Nhị.
Edit by Cà phê Phin.
Từ Dao cảm thấy thân thể chính mình đang ở trong một tình cảnh khủng hoảng khó có thể tưởng tượng, hương khói lượn lờ, cúi đầu nhìn dưới chân đã tràn đầy máu. Bao trùm trong trận hỏa hoạn là tiếng kêu cứu, reo hò của mọi người. Làn khí vẩn đục hóa thành đất, chỉ có vô tận mịt mờ bên trên trường hạo kiếp(*) này.
Thời khắc này, trong sương mù tại chiến hỏa hiện ra khuôn mặt tuyệt vọng của bọn hắn, giống như say chết ở một cô đảo bên trong mạn châu sa hoa, rên rỉ thê hàn...
(*)Tai vạ lớn của nhân gian.
Chuyện này, đây là nơi nào?
Từ Dao từng bước đi về phía trước, cảnh tượng sợ hãi này hắn chưa từng trải qua, quá mức mãnh liệt hoảng hốt làm cho hắn tựa hồ không nghe rõ được âm thanh chung quanh, thời gian dường như đình trệ mà biến thành chất lỏng sền sệt giống nhau, tràn ngập bên trong khói súng, không tìm thấy lối ra, không có phương hướng, không có cái gọi là ánh sáng, chỉ có tĩnh mịch vô hạn trong lòng ngày càng lan rộng.
Từ Dao hoảng rồi, không phải hắn đang thoải mái dễ chịu ngủ say trên giường của chính mình sao? Lẽ nào đây là đang nằm mơ?! Chuyện này... là hiệu quả của thị giác! Không khỏi quá giống thật sao?!
"Vũ Vân Hàn!!!"
Ai? Ai đang nói chuyện??
"Vũ Vân Hàn!! Ngươi tại sao phải như vậy!!!"
Từ Dao kiểm tra bốn phía rốt cục phát hiện nơi âm thanh vang lên, hắn nhìn thấy đứng trước mặt hắn là một nam nhân mặc y quan(*) cao quý, tóc dài như mây khói cuồn cuộn đổ xuống, khuôn mặt lộ ra hoa văn góc cạnh rõ ràng, một bộ bạch y không bị bất kỳ vết máu nào làm bẩn, hoàn toàn không phù hợp trong hoàn cảnh này.
(*)Áo mũ triều đình, chỉ người cao sang quyền quý.
Chỉ có điều tại sao vị nam tử tuấn mỹ trước mắt này...Quần áo kì quái như thế? Khá giống như áo bào cổ đại?? Huống hồ trước tiên không nói đến quần áo cùng kiểu tóc kia, Từ Dao luôn cảm thấy nam nhân trước mặt đang dùng một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, phẫn nộ trợn mắt nhìn mình.
Chính thời điểm Từ Dao đang hoài nghi có phải là mình nhìn lầm rồi không, nam tử lạnh lùng đối diện mở miệng lần nữa!
"Vũ Vân Hàn!!..." Ba chữ này là nghiến răng nghiến lợi phát ra, cuồng loạn tựa hồ muốn đem người trong miệng bóp nát, thấp giọng rít gào.
Vũ Vân Hàn? Mà Từ Dao thì không rõ tại sao, hắn đang nói ai nha...
"Cái kia, anh, đang nói chuyện với tôi?..." Từ Dao cẩn thận từng li từng tí nói, lúc đối phương cường liệt tức giận có chút không dám mở miệng.
Nam tử tựa hồ không ngờ rằng Từ Dao dĩ nhiên lại nói như thế, hai con mắt hẹp dài trợn lên giận dữ nhìn, cán kiếm nắm chặt trong lòng bàn tay nhắm trực diện về phương hướng Từ Dao, động tác nắm chặt chuôi kiếm thoáng run rẩy, kèm theo hô hấp trầm trọng của hắn, tròng mắt từ từ sản sinh ra sát khí âm u mà sắc bén.
"Vũ Vân Hàn!! Ngươi tại sao muốn giết tộc nhân của ta?!!"
Từ Dao quả thực đầu óc mù mịt, xin nhờ!!! Tôi ngay cả anh là ai cũng chẳng biết, trước tiên làm rõ đối tượng đã rồi chất vấn sau có được không?
"Đại ca, tôi cảm thấy chúng ta có chút hiểu lầm, hơn nữa tôi cảm thấy anh là nhận lầm người." Từ Dao khá uyển chuyển biểu đạt ý của mình, dù sao tư thế của người trước mặt cầm lợi kiếm trong tay khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp.
"Hiểu lầm? Vũ Vân Hàn!! Ngươi đến cùng còn là người không?! Ngày hôm nay ta sẽ giết ngươi báo thù cho tộc nhân ta!!!!"
Ánh mắt nam tử thuần triệt trong nháy mắt bị che kín màu đỏ như tia máu chiếu rọi giữa hai con ngươi, dần dần tụ lại tại bộ mặt, hắn thực sự tức giận đến nổi sát khí, xương cốt hắn nóng rực như bị đốt cháy trải rộng toàn thân, sức mạnh ngưng tụ trong tay cũng ra sức đâm về hướng người trước mặt!!
.........
Leng keng leng keng!!!!
Từ Dao đột nhiên trợn to hai con mắt, hai mắt dại ra sửng sốt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Một lát sau, giống như máy móc chậm rãi ngồi thẳng eo, ngưng trọng thở ra một hơi, Từ Dao lúc này mới giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương, một tay khác thì tắt đi cái đồng hồ báo thức đang vang lên không ngừng.
Giấc mơ quỷ gì thế...
"U! Từ Dao, sao giờ mới đến? Sắc mặt cậu nhìn không tốt lắm, tối qua ngủ cả đêm ở quán net sao?"
Bạn học của Từ Dao cười chỉ vào quầng mắt thâm đen của Từ Dao trêu chọc.
Từ Dao như trút được gánh nặng ngồi xuống bên cạnh hắn, trừng mắt một cái nhìn người bên cạnh đang vui vẻ trêu ghẹo người. "Cả một đêm gặp ác mộng, cậu nói xem tại sao sắc mặt tôi lại kém?"
"Ác mộng cũng có thể hù được cậu? Nói một chút tôi nghe xem cậu mơ cái gì?" Đồng học cười một cái khoác cánh tay lên vai Từ Dao, bị Từ Dao đập xuống không chút lưu tình.
"Giấc mơ cơ bản mơ xong sẽ quên hết, ai còn nhớ rõ như vậy..."
Từ Dao nói bỗng nhiên ngừng lại, hình ảnh nhỏ nhặt trong giấc mộng đang không ngừng hiện ra ở trong đầu hắn. Thi hài khắp nơi, ngọn lửa hung mãnh dị thường, còn có...Nam nhân kia...
Đm! Ai có thể nói cho hắn biết, tại sao hắn lại nhớ rõ ràng như thế? Thậm chí cuộc đối thoại ở trong mơ cũng không hề sót một chữ nào.
"Hả? Làm sao lại ngây người rồi?"
"Không...không có chuyện gì, mau học đi, trước tiên không nói cái này." Sau khi lấy lại tinh thần, Từ Dao hoang mang né tránh ánh mắt, nhìn chằm chằm lão sư trên bục giảng, không tiếp tục nói nữa.
Gần hết giờ học, nghe âm thanh thôi miên của lão sư khiến Từ Dao nguyên bản đã ủ rũ lại càng sinh ra cảm giác buồn ngủ, ngáp một cái liền từ từ rơi vào giấc ngủ.
("Vũ Vân Hàn...")
!!!! Từ Dao rùng mình một cái trong nháy mắt bật người dậy, tốc độ đặc biệt nhanh chóng, lồng ngực bởi vì không chống đỡ được cảm giác xung kích mà phập phồng không ngừng.
Mẹ... Tại sao lại mơ tới?!
"Đm, Từ Dao cậu làm cái gì? Dọa lão tử nhảy dựng!" Từ Dao đột nhiên có động tĩnh này khiến người bên cạnh hắn sợ hãi, bất mãn oán trách.
Từ Dao một tay đỡ trán không trả lời, đôi mắt càng trở nên tan rã, chẳng lẽ gần đây là do quá mệt mỏi?! Không đúng, chính mình đã điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, hơn nữa dạo này cũng không có gì phiền lòng tại sao lại mơ cái giấc mơ chẳng hiểu mô tê gì thế này?!!
Mà Từ Dao không biết ác mộng của hắn sắp bắt đầu...
Trên hai tay nhuốm máu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình, giống như loài bò sát đang từ từ lan rộng ra lòng bàn tay của hắn, hai con mắt dần bị màu đỏ sậm này cắn nuốt, xúc cảm nóng rực kia chứng tỏ rõ ràng đây không phải là hư cấu.
Hai tay của hắn vì sao che kín đầy máu tươi?
Đôi môi Từ Dao trắng bệch, đáy mắt lộ ra sợ hãi, chính mình đây là... giết người?!! Hai tay đột nhiên nện trên mặt đất, đồng tử co rụt dừng lại trên một người đang nằm dưới đất... Không... Đó là thi thể.
Đồng tử của nữ nhân co rút nhanh không có cách nào nhắm mắt lại, tựa hồ trước khi chết nhìn thấy một hình ảnh khó có thể tin. Máu tươi bên cạnh rỉ xuống lợi kiếm, ánh kiếm màu trắng sắc bén thu hút hai mắt Từ Dao, chậm rãi ngước nhìn chăm chú, thông qua mặt kính phản xạ lại là một gương mặt của người khác!!
Này!!? Đây là dung nhan của ai?!!
Hai tay Từ Dao run rẩy chậm rãi xoa gò má của chính mình, chất lỏng đỏ như máu thấm ướt da thịt của hắn. Đầu ngón tay chuyển qua dưới cằm, đôi môi, chóp mũi, cái trán, cảm giác xa lạ như vậy... Loại chân tướng đáng sợ này bày ở trước mắt, ngay cả trời đất cũng hóa thành màu xanh thẳm yên lặng...
"Vũ Vân Hàn!!!"
Từ Dao kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân cả người đằng đằng sát khí, có thể thấy nam nhân này sau khi nhìn thấy thi thể nữ tử sát ý ngày càng tăng mạnh, mà trừ bỏ tức giận, Từ Dao còn thấy đồng tử của nam nhân kia cuồn cuộn đầy trời bi thương cùng thống khổ.
"Ngươi không chỉ giết tộc nhân ta, còn giết nữ nhân ta yêu nhất... Vũ Vân Hàn!!! Chỉ vì A Tịch nàng chọn ta mà không chọn ngươi, ngươi liền lạnh lùng hạ sát thủ như thế sao?"
"Không phải, tôi không có! Tôi không có giết cô ấy!!" Từ Dao ngã ngồi trên mặt đất lùi lại hai bước, thần sắc hoảng loạn giải thích, lại không biết nên giải thích tình huống này thế nào.
Từ Dao có thể thấy được tâm trí sợ hãi, áp lực sợ hãi quá mức khổng lồ ở trong thân thể hắn, bởi vì chịu không nổi mà vượt qua năng lực thừa nhận, sinh mệnh theo bản năng phát ra cảnh báo nguy hiểm.
"Tôi không có!!!!!"
Từ Dao hô to từ trên giường ngồi dậy, cả người tràn đầy mồ hôi hột, lần thứ hai nhìn lại lòng bàn tay mình, trắng nõn đến không có một tia bụi bẩn da thịt, nơi nào nói là có vết máu?
Từ Dao vội vã nhìn xung quanh, lúc này đã là hừng đông, ngoài cửa sổ từ lâu đã là một mảnh đen nhánh. Lấy một chiếc gương nhìn kỹ khuôn mặt của chính mình, Từ Dao rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, vẫn là chỗ mình quen thuộc, vẫn là mặt của mình.
Từ Dao cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to, rõ ràng chỉ là giấc mơ lại thiếu chút nữa coi nó là hiện thực. Nếu như không phải cảm giác quá mức chân thực cộng với đã nhiều ngày liên tiếp mơ tới tình cảnh tương tự, đổi thành lúc thường Từ Dao có khả năng đã sớm cười cho qua.
Từ Dao co quắp ngã ở trên giường, rõ ràng chẳng làm gì mà thân thể lại uể oải đến không ra hình dạng gì. Trong đầu không ngừng nhớ lại mộng cảnh mấy ngày nay, nam nhân kia, còn có cái tên xưng hô mà hắn dùng để gọi mình, còn có nữ nhân vừa mới mơ tới...
"Phiền chết rồi!!!!" Trời mới biết Từ Dao bị cái giấc mơ này hành hạ bao lâu, vắt hết óc hắn cũng không nghĩ ra được cái gì. Từ Dao vốn không tin quỷ thần, có lẽ ngày ngày mơ tới cùng một người, còn bị hắn truy sát khiến Từ Dao không khỏi dao động.
Ngày mai có nên đi xem mệnh một chút không?