Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 17

Tác giả: Tam Cửu Nhị

Edit by Cà phê Phin

"Mẹ nó, tiểu tử này có bạch đồng?! Đây lại là quái vật gì?!!!" Tống Cư Uyên sắp mắng ra miệng thuận thế bởi vì đồng sắc của Thẩm Dục Sanh mà nghẹn trở lại, hiển nhiên hắn cũng không biết y chính là người sống sót ở Thẩm gia.

"Rút lại lời ngươi nói." Từ Dao băng lãnh ra lời cảnh cáo, hắn xưa nay không phải loại người nhẫn nhịn, huống chi Tống Cư Uyên nói năng lỗ mãng như vậy!!

"Vân Hàn huynh không nên tức giận, tính khí của Cư Uyên huynh ngươi cũng biết. Chúng ta tuyệt đối không có ác ý chỉ là muốn biết tung tích con yêu thú, còn xin ngươi nói cho chúng ta." Phương Thanh Vân chắp tay trước ngực, giải hòa cảm xúc của hai người, thập phần khách khí nói.

Từ Dao nhíu mày, trong đầu  sưu tầm một vòng nhưng vẫn không có ấn tượng đối với Phương Thanh Vân, thốt lên "Ngươi là?"

Hai tay Phương Thanh Vân run lên bần bật, khó tin ngẩng đầu lên, căn bản không lường trước Từ Dao sẽ hỏi ra câu này, kinh ngạc quá mức cho nên quên mất trả lời.

"A, mất trí nhớ cái gì? Giả vờ cũng thật ra dáng." Tống Cư Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường liếc Từ Dao.

Mà sự thâm trầm giữa hai lông mày Phương Thanh Vân càng gấp gáp, rắn độc ở cổ một tấc một tấc quấn quanh dọc theo cánh tay, chỉ là đối mặt với ánh mắt của nó, Từ Dao có cảm giác như con mồi bị nhìn chằm chằm.

"Vân Hàn huynh..." Phương Thanh Vân gọi ra tên đối phương, tựa hồ việc Từ Dao "mất trí nhớ" gây ra đả kích không nhỏ đối với hắn, Từ Dao không khỏi hoài nghi lẽ nào Vũ Vân Hàn có quan hệ cực tốt với hắn sao?

Sau đó Phương Thanh Vân miễn cưỡng vui cười, hơi cúi người "Tại hạ là đệ tử Thiên Sơn phái am hiểu về cổ thuật. Vân Hàn huynh... Là không nhớ được thật sao?"

"Xin lỗi." Từ Dao nhìn thấy Phương Thanh Vân thương cảm, bởi vì là chiếm cứ thân thể của người khác nên có chút băn khoăn, mà cái này cũng không phải ý nguyện của hắn.

"Nếu đã như vậy, thực xin lỗi đã quấy rầy đến ngươi. Bởi vì nghe thấy âm thanh mà tới nhưng có lẽ là chúng ta đã lầm." Phương Thanh Vân thông tình đạt lí như vậy khiến Từ Dao khá bất ngờ.

"Này!!!! Tên chơi xà kia!!! Lầm cái gì?!! Rõ ràng chính là bọn họ âm thầm nuốt linh thạch!!!" Tống Cư Uyên càng nghe tính tình càng không chút nào để người phân trần(*), rống giận.

(*) Phân trần: giải thích cặn kẽ để người khác không hiểu lầm.

Mẹ nó... Loại người này thật đúng là sống lâu mới thấy.

Từ Dao không nhịn được chửi thề trong lòng, nếu như đổi lại là ở thời hiện đại hắn hoặc là làm hoặc là không làm, đã làm sẽ làm đến cùng xông lên cùng tên kia hành hung một trận. Đáng tiếc hiện tại hắn đang dùng thân phận của người khác, Từ Dao vẫn hiểu được việc nặng nhẹ.

"Thanh Vân huynh đúng không? Ta tới trước các ngươi một bước lại bị kết giới chặn đường đi, ta luôn cân nhắc nên phá giới thế nào, không hề nghĩ tới không lâu sau kết giới bị phá vỡ. Ta nghĩ yêu thú hẳn là đã rời khỏi đây." Từ Dao cảm thấy Phương Thanh Vân là người lí lẽ rõ ràng, may mà không giống Tống Cư Uyên.

"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì???!!"

Tống Cư Uyên quát mắng không thấy chán, Phương Thanh Vân liếc mắt qua, rắn độc trên cánh tay lập tức nhận được mệnh lệnh cấp tốc rời đi, thân thể châu báu kéo dài về phía trước, mở ra răng nanh sắc bén mang theo nọc độc nhằm về phía Tống Cư Uyên, âm thanh khè khè vang vọng tràn vào bên trong lỗ tai hắn, tựa như đang cảnh cáo.

"Phương Thanh Vân!! Ngươi có ý gì?!!!" Không biết tại sao rắn độc chặn ở trước mắt khiến Tống Cư Uyên có chút sợ hãi, chỉ có thể đứng một chỗ chửi bậy.

"Vân Hàn huynh chớ trách móc, chuyện hôm nay liền từ biệt như vậy đi, mặc dù không bắt được yêu thú có chút hối tiếc, nhưng mà hòa khí giữa các huynh đệ vẫn là quan trọng nhất." Phương Thanh Vân khẽ cười.

"Làm phiền Thanh Vân huynh, cáo từ."

"Vân Hàn huynh chờ chút!"

Ai ngờ Từ Dao mới vừa cùng Thẩm Dục Sanh đi vài bước lại bị Phương Thanh Vân gọi lại.

Mấy người có chuyện lẽ nào không thể nói xong một lần sao?!!

"Còn có chuyện gì?" Từ Dao quay đầu sắc mặt khá là bất đắc dĩ.

"Không biết Vân Hàn huynh có thể tham gia mấy ngày thí luyện đại hội không?"

Thí luyện đại hội?? Ngày đó thật giống đã nghe các trưởng bối đề cập đến. Nói thật, Từ Dao không muốn tham gia, loại chuyện này nghe tới đã thấy phiền phức.

"Ta sẽ đi."

"Vậy đại hội gặp lại."

"Phương Thanh Vân!!! Ngươi mẹ nó có ý gì nói rõ cho ta!!" Từ Dao đi rồi, Phương Thanh Vân liền triệu hồi rắn độc của mình, không còn rắn độc gây trở ngại Tống Cư Uyên vọt thẳng đến trước mặt Phương Thanh Vân, không nhịn được phẫn nộ quát!

"Dù cho ngươi truy hỏi thế nào cũng không biết tung tích yêu thú, sao còn rối rắm ở lại đây?" Phương Thanh Vân lắc đầu bất đắc dĩ, báo cho các huynh đệ trong phái, chuẩn bị rút đi.

Mẹ nó... Vũ Vân Hàn, ngươi đợi đấy!! Tống Cư Uyên siết chặt nắm đấm, trên da thịt che kín gân xanh nổi lên.

"Sư huynh ghét nam nhân kia?" Rời đi khá xa Thẩm Dục Sanh mở miệng hỏi Từ Dao.

"Hả?" Từ Dao bất thình lình chưa kịp phản ứng ý tứ của Thẩm Dục Sanh, một lát sau hỏi ngược lại "Ngươi nói Tống Cư Uyên?"

Thẩm Dục Sanh gật đầu.

"Khả năng trước kia đã kết thù hận với hắn đi, nói cái này làm gì?" Chỉ cần nghĩ đến khóe miệng hiểm ác kia của Tống Cư Uyên, lông mày Từ Dao liền nhíu chặt.

"Muốn ta giết hắn không?"

Âm thanh sâu kín của Thẩm Dục Sanh từ cuống họng rung động truyền ra ngoài, thiếu niên khuôn mặt thanh thuần lại nói ra khỏi miệng những lời vô hạn khủng bố, ánh mắt màu trắng của y lúc ẩn lúc hiện hiện ra khí tức quỷ mị, như dây leo quấn quanh mở rộng sự âm u vô hạn trong lòng của Từ Dao, kéo dài.

..........

Ban đêm, Từ Dao nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, một đôi mắt trong suốt tập trung nhìn thẳng lên, nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Dục Sanh.

Bất kể là công pháp hay thần thái, các loại biểu hiện của Thẩm Dục Sanh đều hiển lộ ra không phù hợp với tuổi tác của y.

Từ Dao không khỏi hoài nghi, sẽ không phải là nói dối tuổi tác chứ? Cũng không biết cuối cùng linh hồ kia đi đâu, còn có thể bị người đuổi giết lần thứ hai không.

Nghĩ như thế...Cơn buồn ngủ bao phủ từ từ tiến vào trong đầu, mí mắt rốt cục không chống đỡ nổi ý thức tiêu tan chậm rãi chắp tay trước ngực.

"Dĩ nhiên là phệ linh thể quý giá, thật muốn lấy...Muốn lấy được"

Từ Dao cảm giác ngực truyền đến cơn nặng nề, đột ngột thở dốc một chút, sau đó bất ngờ mở hai mắt ra, một tay nhấc lên che đậy trên mí mắt, một bầu trời ủ rũ từ giữa những ngón tay thoát ra.

Lại xuất hiện ảo giác à...

Từ Dao gõ vào trán chính mình than nhẹ một tiếng, tiện tay khoát lên bên cạnh vừa mới muốn ngủ tiếp lại chạm vào một thứ gì mềm mại. Tâm lí Từ Dao đột nhiên run lên, cơn buồn ngủ hoàn toàn không còn!! tinh lực toàn thân đều vùi vào vị trí đầu ngón tay, thân thể trong nháy mắt cứng đến không dám động đậy.

Thế giới này...Lẽ nào, còn có quỷ...

Chỉ riêng tưởng tượng vạn nhất nằm bên cạnh là cô hồn dã quỷ gì đó, đừng nói là đối phó, không bị hù chết là tốt lắm rồi. Từ Dao tự cho là khoa học chủ nghĩa kiêu ngạo kia nếu rơi xuống thế giới này sẽ không ngừng bị phá hủy, thế nhưng vẫn truy tìm nguyên tắc "thà tin rằng là có còn hơn không".

Chậm rãi...Chậm rãi...Xoay qua chỗ khác...

"Sư huynh?"

Âm thanh này tại thời điểm này giống như Chúa cứu thế vậy, Từ Dao trực tiếp nghiêng người nhìn, phát hiện là Thẩm Dục Sanh! Thân thể vẫn luôn căng thẳng trong nháy mắt thả lỏng, rốt cục thở hổn hển một hơi.

Chờ chút?! Y bò lên trên giường mình lúc nào?!!

"Ngươi? Ngươi tới đây khi nào?"

Thẩm Dục Sanh cũng ngồi dậy, thần thái không có nhuệ khí như ban ngày, dáng dấp càng có mấy phần oan ức "Sư huynh không muốn cùng ta ngủ chung sao?"

Từ Dao làm gì cũng không nghĩ đến Thẩm Dục Sanh dĩ nhiên....Dính người như thế?!! Là thấy thiếu cảm giác an toàn sao?

Hơn nữa, "cùng ta ngủ chung" cái từ này sao nghe lại kì cục như thế?

"Không có."

Từ Dao nhìn hình tượng hài đồng đáng yêu trước mặt, đang nhớ lại câu nói tàn nhẫn hôm nay của y. Không khỏi cảm thán, đến tột cùng đâu mới thực sự là y?
Bình Luận (0)
Comment