Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 22

Tác giả: Tam Cửu Nhị

Edit by Cà phê Phin

Đợi đến khi đi đến trước cửa phòng Liễu Tư Thâm, Từ Dao hít sâu một hơi trấn an cảm xúc nôn nóng, sau đó bình tĩnh giơ tay gõ vài cái lên cửa, gọi "Sư phụ, con đến rồi."

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng ánh nến chiếu sáng màn đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ huyền nguyệt chiếu rọi vào, dựa vào ngọn lửa hơi yếu ớt Từ Dao chậm rãi đi vào trong phòng, liền nhìn thấy trong tầm nhìn của mình phản chiếu bóng lưng cao ngất của Liễu Tư Thâm.

Nghe tiếng Liễu Tư Thâm dần dần xoay người nở nụ cười với Từ Dao, thở nhẹ "Đến a."

"Sư phụ tìm con có chuyện gì?" Từ Dao gật đầu đi tới trước mặt Liễu Tư Thâm, nâng lên con ngươi lộng lẫy như sao trời của hắn.

Liễu Tư Thâm nhẹ nhàng thở dài, hai mắt tràn đầy uể oải nhìn Từ Dao, một lát sau rốt cục mở miệng "Bất tri bất giác, Hàn nhi tới quý phủ của chúng ta đã lâu như vậy. Bây giờ, đã lớn lên rất nhiều."

Từ Dao nghe Liễu Tư Thâm nói ý vị sâu xa, cũng không biết nên trả lời thế nào. Chỉ có hắn biết hắn không phải Vũ Vân Hàn, mà Vũ Vân Hàn trải qua đoạn thời gian kia, hắn càng không có bất cứ cảm xúc nào.

"Sư phụ, con rất xin lỗi." Môi mỏng khẽ than thở ra từ ngữ, cơ thể Liễu Tư Thâm hơi ngẩn ra, lập tức lộ thần sắc tự trách, đối với chuyện Từ Dao mất trí nhớ vẫn không có cách nào tiêu tan.

Liễu Tư Thâm thoáng trầm trọng vỗ vai Từ Dao, trải qua nhiều năm tháng đã khiến Liễu Tư Thâm có chút tang thương "Cái này cũng không trách ngươi."

"Hàn nhi cũng biết chuyện ma vật phụ thể?"

"Qúa lâu...Qúa lâu chưa từng xuất hiện..." Liễu Tư Thâm nỉ non, cau mày đồng thời không ngừng truyền đến âm thanh ai oán bên tai Từ Dao.

Từ Dao cho là Liễu Tư Thâm chỉ chuyện lần trước ông bị ma vật khống chế, khuyên nhủ "Sư phụ, lần trước không phải lỗi của người, người đừng để trong lòng."

Mà Liễu Tư Thâm lại lắc đầu, mở miệng "Ma vật hoành hành từ xưa đến nay, vì si mê cùng điên cuồng đối với hồn phách nhân loại mà làm hại dân chúng lâm vào kết cục lầm than, không nghĩ tới dừng lại trăm năm sau, dĩ nhiên lại xuất hiện lần nữa."

"Cho nên...Chỉ có thể đi giết yêu thú sao?" Từ Dao nhớ tới lời ngày ấy Chu Thiên Ly nói với mình.

Lấy mạng đổi mạng, tàn nhẫn tới cỡ nào?!!

"Đây là hành động bất đắc dĩ." Giọng Liễu Tư Thâm trầm thấp lộ ra tâm ý tràn đầy uể oải.

"Hàn nhi còn nhớ tới thiếu nữ xuất hiện trong thí luyện đại hội?"

Từ Dao gật đầu, một màn dọa người như vậy hắn làm sao có khả năng dễ dàng quên đi.

"Kết cục như vậy, chỉ có thể bị ma vật cắn nuốt hồn phách mới rơi vào kết cục như thế! Từ xưa tới nay, con ngươi đen thùi mang ý nghĩa người đã mất đi hồn phách. Chắc chắn toàn bộ Hạ gia cũng có kết cục giống vị thiếu nữ này..."

"Chúng ta tu hành đối với bọn chúng cũng chỉ có thể cứng đối cứng, nếu như tu vi thấp hoặc là người bình thường thì sẽ bị khống chế, tùy đó sử dụng. Nếu muốn chém giết triệt để chỉ có linh thạch yêu tộc." Liễu Tư Thâm đỡ trán của chính mình, trên mặt che kín sầu khổ, đột nhiên nghĩ đến cái gì nắm lấy hai vai Từ Dao.

"Đúng rồi! Ngày ấy!! Ngày ấy xuất hiện tiếng gào của thú hoang!! Có thể không... Có thể là yêu thú xuất hiện hay không?!!" Từ Dao nhìn Liễu Tư Thâm ánh mắt đầy mong chờ, lại hạ thấp con ngươi xuống.

Từ bên trong thần sắc Liễu Tư Thâm hắn thấy được... Sự tham lam giết chóc.

"Yêu thú bày ra kết giới con không vào được, chờ đến thời điểm phá tan, nó đã chạy mất từ lâu." Từ Dao nhớ lại ngày ấy gặp phải linh hồ, thân cận với con người như vậy, khó có thể tưởng tượng ở trên tay bọn họ đến tột cùng sẽ bị đối đãi tàn nhẫn đến thế nào!!

"Như vậy a..." Liễu Tư Thâm giống như nhụt chí thu cánh tay về, Từ Dao nhìn dáng vẻ cô đơn của ông, cuối cùng không có cách nào nói ra sự thật.

"Hàn nhi, ngươi có biết chiêu thức lúc ngươi sử dụng ở thí luyện đại hội?" Liễu Tư Thâm đột nhiên chuyển đề tài, khiến Từ Dao sửng sốt một chút.

Từ Dao hồi tưởng lại một lát, có chút không chắc chắn mở miệng "Băng?"

"Đúng, chính là băng." Liễu Tư Thâm khẳng định câu trả lời của Từ Dao, gật đầu.

"Có...có vấn đề gì không?" Từ Dao rốt cục không nhịn được chính mình mở miệng dò hỏi. Từ nhỏ hắn đã có tính nôn nóng, hận không thể nhanh chóng cắt đề tài chính.

"Mọi việc tồn tại đều có đạo lí của nó, mà chúng ta là người tu tiên đến cấp Độ Kiếp kì, cũng không có cách nào kích phát ngũ hành chi tố có uy lực khống chế thiên nhiên ẩn chứa trong cơ thể. Dù nâng cao tu vi trong cơ thể thế nào, nếu như cưỡng ép va chạm cùng nguyên tố nào đó thì sẽ cùng linh lực hình thành phản phệ, cuối cùng trở thành người phàm."

Liễu Tư Thâm dừng một chút tiếp tục nói "Mà có một loại bảo vật tên là Cấp Châu, sự xuất hiện của nó đã phá vỡ cục diện này, chỉ cần chiếm được nó sẽ khống chế được nguyên tố cùng linh lực trong cơ thể được cân bằng, khiến cho một loại trong ngũ hành đột phá đến cảnh giới nào đó, có sức mạnh trên vạn người. Mà bảo vật đó chỉ nghe nói ở trong truyền thuyết, chưa bao giờ có người tìm ra. Trăm ngàn năm qua, không có người hỏi thăm..."

Liễu Tư Thâm đang nói im bặt đi, ý tứ sâu xa cho Từ Dao xem, chỉ nghe người hỏi "Hàn nhi, vì sao ngươi sử dụng được nguyên tố lực lượng?"

Từ Dao biểu tình cứng ngắc một chút căn bản không biết nên trả lời thế nào.

Này!! Này này này?!!!

Nói như vậy Vũ Vân Hàn đã luôn lén gạt đi nguồn sức mạnh này trong cơ thể, kết quả lại bị người không biết chuyện là mình tùy ý dùng linh tinh?!

Từ Dao xin thề, hắn thực sự không phải cố ý!!!

"Hàn nhi! Tuy rằng không biết ngươi làm sao thu được nguồn sức mạnh của Cấp Châu, nhưng ngươi nhất định phải giấu đi không thể bị bất luận ai phát hiện!!" Tâm tình Liễu Tư Thâm đột nhiên kích động, dọa sợ đến Từ Dao.

"Sư, sư phụ, lời ấy nghĩa là sao?" Từ Dao lắp bắp mở miệng.

"Sức mạnh mạnh mẽ như vậy nhất định sẽ mang đến giết chóc cùng tranh đoạt! Nếu như Cấp Châu bị cưỡng ép rời khỏi thân thể sẽ khiến cho sinh mệnh biến mất hầu như không còn... Cái này là nghe đồn, dù sao chưa từng có người nào chiếm được. Đang thử luyện trong đại hội ta liền thấy phương thức công kích của ngươi có chỗ không bình thường, ta dùng linh lực che giấu thị giác của bọn họ khiến bọn họ ít nhận biết đi, mới không để ngươi bại lộ."

Liễu Tư Thâm nói đồng thời khẽ thở dài một cái, ánh mắt nhiều cảm xúc giao nhau hướng về Từ Dao "Không nghĩ tới bảo vật trong truyền thuyết dĩ nhiên thực sự tồn tại, thật muốn biết ở nơi nào...Chỉ tiếc, ngươi mất trí nhớ."

Từ Dao cúi đầu không biết nên nói gì, dù sao hắn cũng là người ngoài cuộc.

"Hàn nhi." Liễu Tư Thâm khẽ gọi.

"Có thể cho ta nhìn một chút không?"

Từ Dao nghi hoặc ngẩng đầu trầm tư nửa ngày mới phản ứng được Liễu Tư Thâm nói gì, chậm rãi mở ra lòng bàn tay cảm thụ được quá trình hoa văn sản sinh.

Hai luồng sóng lưu thông linh lúc sáng lúc tối từ trong lòng bàn tay Từ Dao phát ra ánh sáng lộng lẫy, giống như tinh hà quanh quẩn trong màn đêm, từ từ phác họa thành một bức bình phong, giao hợp, cuối cùng hiện ra là một tia óng ánh nhập vào cơ thể Băng Liên hoa trong lòng bàn tay.

Hai tay Liễu Tư Thâm run rẩy đặt trên đóa băng sen kia, thần thái kích động đến không nói ra lời. Ngược lại là Từ Dao vẻ mặt mờ mịt nhìn Liễu Tư Thâm.

Cái ánh mắt kia... giống như trên tay hắn không phải băng sen mà là mấy chi phiếu mấy trăm triệu...

"Hàn nhi, nhất định không để cho bất luận người nào phát hiện! Chuyện này cũng không thể nói cho sư muội ngươi."

Từ Dao cả kinh, đối với Liễu Mặc Tịch cũng phải giữ bí mật sao?

"Thiếu một người biết đến là hơn một phần an toàn. Hàn nhi, ngươi phải biết ta đang bảo vệ ngươi." Liễu Tư Thâm ý vị sâu xa nói, Từ Dao gật đầu đáp ứng.

.............................

Đợi đến khi Từ Dao rời đi đã đến giờ Tý, sau khi tới nơi này Từ Dao phát hiện mình không được nghỉ ngơi đủ!!! Lượng thông tin đều thăng hoa trong một lần, bất kể thế nào Từ Dao đều muốn xác định một chút!!

Hắn chiếm cứ thân thể này cứ như xuyên đến trên người "quái vật".

Lần này hay rồi, trên người hắn là cái Cấp Châu muốn đòi mạng này, hơi sơ ý một chút bộc lộ ra còn dễ dàng rước tới tai họa sát sinh!

Thời khắc này Từ Dao không có bất kì vui sướng nào, ngược lại nội tâm càng tuyệt vọng.

Ngẫm lại hắn là một học sinh an phận thủ thường, làm sao có thể gặp phải cái chuyện bất cứ lúc nào cũng sẽ bỏ mạng?

Vèo vèo ________

"Ai?!!" Từ Dao nghe thấy một tia động tĩnh truyền đến phía sau, lập tức cảnh giác xoay người lớn tiếng chất vấn. Vào lúc này, tâm phòng bị của Từ Dao đã lên tới đỉnh điểm!!

"Sư huynh, là ta."
Bình Luận (0)
Comment