Ta Không Nuốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Chương 41



Editor: Tử Đằng Huyền
Chương 41.

Hang động đột nhiên truyền đến trận đung đưa kịch liệt, bởi vì cảm giác chấn động mãnh liệt khiến Từ Dao có chút không vững bước chân.

Từ Dao ngẩng đầu nhìn đá vụn rơi xuống từ khe nứt.

Đệch!! Từ Dao nhịn không được mà chửi bậy!
Sóng này chưa tan, sóng khác liền tới sao?!
Có còn để người ta nghỉ ngơi nữa không?!!
Tình thế này không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người không kịp nghĩ nhiều lập tức bắt đầu chạy về phía cửa động.

Lúc mọi người trốn chạy, hang động sụp đổ càng nhanh hơn, tốc độ đá vụn rơi xuống cũng tăng nhanh.

Từ Dao một bên lao nhanh, một bên lưu ý đỉnh đầu chỉ sợ hơi mất tập trung sẽ bị đập trúng! Thân thể linh hồ quá mức nhỏ bé liền nhanh chóng nhảy vào khe hở, nhưng lại không chú ý có đá vụn bên trên sắp rơi xuống.

Thân thể nó bỗng cảm thấy nhẹ bẫng, cả người như bay lên trời, vị trí nó vừa đứng một giây sau liền bị đá rơi trúng phát ra tiếng ầm ầm.

Linh hồ mở to hai con mắt ửng đỏ của mình ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Ly đang ôm nó, lần này nó không giãy dụa mà chỉ thành thật nằm trong lòng hắn.

Gần chạy đến cửa động, hang động sụp xuống vượt quá tính toán của Từ Dao, khối nham thạch lớn đập về phía hang động truyền đến từng tiếng va chạm.
Từ Dao cảm giác phần eo của mình đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ vây trụ, không đợi hắn phản ứng liền bị người phía sau ôm lấy! Linh lực cuộn trào trên không trung né tránh.


Từ Dao theo bản năng quay đầu lại kiểm tra liền phát hiện người đang một tay ôm lấy hắn chính là Thẩm Dục Sanh?
Mặc dù thân thể của Vũ Vân Hàn không thể nói là quá cường tráng nhưng cũng không phải loại mảnh khảnh thế kia, hơn nữa Thẩm Dục Sanh so với hắn lại còn gầy hơn.

Vậy mà bị người một tay ôm lấy?! Từ Dao không khỏi có chút thán phục khí lực của Thẩm Dục Sanh! Huống hồ Thẩm Dục Sanh còn chẳng có dấu hiệu vất vả nào cho dù một tay ôm Từ Dao, nhưng vẫn cứ nhanh nhẹn di chuyển.

Lúc tia sáng tràn vào tầm nhìn kia, Thẩm Dục Sanh đã mang Từ Dao ra khỏi động.

Từ Dao rơi xuống đất trong nháy mắt quay đầu lại nhìn tình huống của Chu Thiên Ly, nhưng hắn lại chậm chạp chưa ra.

Chu Thiên Ly đâu rồi?!!
Từ Dao nhất thời cho là hắn gặp phải chuyện bất trắc gì, trong lòng căng thẳng vừa định quay trở lại thì bị Thẩm Dục Sanh kéo ra, “Sư huynh đừng vội, bọn họ ra rồi.”
Mấy giây sau, Chu Thiên Ly liền ôm linh hồ lao nhanh ra ngoài, một khắc kia toàn bộ huyệt động toàn bộ đều sụp xuống, trong nháy mắt thành đống đá bỏ hoang.

Chu Thiên Ly thở hổn hển nhìn phía sau, nếu ra muộn vài bước nữa sẽ bị đè chết.

“Ngươi không sao chứ?!” Từ Dao lập tức tiến lên hỏi thăm Chu Thiên Ly.

Chu Thiên Ly nặng nề thở ra đem linh hồ trong ngực thả trên mặt đất, tình cảnh ban nãy làm cho hắn không mấy dễ chịu “Không có chuyện gì, mạng còn lớn lắm.”
Nói xong đồng thời nhịn không được mà phỉ nhổ một tiếng, trên mặt hắn rốt cuộc cũng treo lên sự phẫn nộ.

Từ Dao nhìn bộ dáng của Chu Thiên Ly, tựa hồ không có gì đáng ngại cũng yên lòng.
Lúc này Thẩm Dục Sanh đi lên phía trước trừng trừng nhìn ngón tay che sau lưng của Chu Thiên Ly, đột nhiên mở miệng “Ngươi bị thương.”
Giọng điệu chính là khẳng định.
Từ Dao thuận nhìn sang, quả nhiên thấy phần lưng Chu Thiên Ly loang lổ vết máu, từ từ lan rộng, có thể là ban nãy trong lúc vô tình bị đá đập trúng.

“Thao, thật phiền phức.” Chu Thiên Ly nghiêng người đi không muốn để Từ Dao tiếp tục nhìn vết thương của hắn, nếu như ban nãy Thẩm Dục Sanh không nói, tám chín phần mười là hắn muốn tiếp tục giấu diếm.

“Bị thương nặng vậy sao không nói một tiếng?!” Từ Dao bởi vì Chu Thiên Ly che giấu mà thập phần không vui, không nói gì liền giơ tay định dùng linh lực trị liệu.

“Thì nhìn không nổi bộ dáng ngươi lo lắng cho người khác, hơn nữa vết thương của ta không nghiêm trọng lắm, ngươi vẫn là giữ lại linh lực cho mình đi.” Chu Thiên Ly tỏ ý cự tuyệt Từ Dao rõ ràng.

Trời mới biết Chu Thiên Ly đột nhiên nổi điên cái gì?!
Mắt nhìn sắc mặt đối phương từ từ biến thành tái nhợt, mồ hôi hơi tuôn ra, giờ khắc này còn cố gắng chịu đựng, Từ Dao không khỏi có chút trầm thấp, không nói lời nào liền giơ tay thay Chu Thiên Ly truyền linh lực.

“Đừng động.”
Từ Dao cau mày thấp giọng ra lệnh, Chu Thiên Ly không khỏi nhếch miệng lên, “Ngay cả khi nhìn ngươi tức giận cũng thật có mị lực.”
Từ Dao trực tiếp lơ đi, đến lúc này còn không quên trêu đùa hắn…
Đợi đến khi máu sau lưng ngừng lại Chu Thiên Ly đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay Từ Dao, ngăn lại động tác của hắn “Lại truyền linh lực cho ta ngươi sẽ kiệt sức, quên đi thôi.”
“Ngươi… cũng thật là rắc rối.” Từ Dao nhịn không được mở miệng.
Linh hồ đi tới bên chân Chu Thiên Ly lần này không có địch ý như ngày thường, móng vuốt nhẹ nhàng cọ bên chân hắn, hai lỗ tai tiu nghỉu.

Chu Thiên Ly cúi đầu xuống, cố nặn ra nụ cười trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, “Làm sao vậy? Mi lo lắng cho ta à?”
Chu Thiên Ly vừa nói xong, linh hồ liền thu móng vuốt ngước mắt nhìn về phía hắn, thần sắc không rõ ràng, duỗi thân trực tiếp chạy đi.

“…Xem ra nó vẫn không vui mừng cho ta nha.” Chu Thiên Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Từ Dao khoát một cánh tay Chu Thiên Ly lên vai mình, một tay khác đỡ lấy eo hắn, “Chúng ta về chỗ dừng chân trước.”

Chu Thiên Ly nghiêng mắt liếc cần cổ trắng nõn của Từ Dao một cái, “Một mặt vô hại rất dễ được mọi người xung quanh chăm sóc nha.”
Từ Dao cau mày một cái, gương mặt mơ hồ.

… Cái gì??
Kết quả Chu Thiên Ly không giải thích ý tứ của hắn mà thẳng thắn nở nụ cười với Thẩm Dục Sanh, tựa hồ quên đi cái lưng đang đau đớn của mình, “Ây! Thẩm tiểu đệ, ngươi cũng thấy đấy, ta hành động bất tiện, mượn sư huynh tốt của ngươi dùng chút.”
Thẩm Dục Sanh lần này cũng không biểu hiện ra ý không thích nào, quay lưng về phía hai người, “Ta đi phía trước, các ngươi chậm rãi theo sau ta là được.”
“Thẩm tiểu đệ quả nhiên thông tình đạt lý.

Đau…” Chu Thiên Ly cười giơ tay lên lại liên lụy đến vết thương trên lưng, không nhịn được khẽ kêu một tiếng.

“Ngươi chớ lộn xộn!” Từ Dao khẽ trách mắng.

Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy ngươi lạc quan đến mức tận cùng như Chu Thiên Ly vậy…
………….

“A a!! Tiểu Vân Hàn, nhẹ chút! Ta là người bị thương đó!”
Ba người trở lại sân nhỏ lúc trước, Từ Dao liền đỡ Chu Thiên Ly ngồi xuống, kết quả đối phương vẫn luôn nháo nhào ồn ào làm cho Từ Dao có chút buồn bực mất tập trung.

“…Ta nhẹ lắm rồi, nhẫn nại chút đi.”
“Tiểu Vân Hàn, ta rất đau đó, ta muốn được an ủi.”
Không cần nhìn Từ Dao cũng biết đằng sau cái giọng nói này của Chu Thiên Ly là cái sắc mặt đen thế nào, nếu như đối phương là nữ tử thì còn được, đây một nam nhân trưởng thành lại… làm nũng với mình?!! Còn bán manh?!
Từ Dao hắn không có thích…
Còn có! Cái gì gọi là Tiểu Vân Hàn?! Hắn cũng đâu phải tiểu hài tử.

Nơi nào nhìn ra hắn còn nhỏ??!
Từ Dao đứng lên tiện tay xé áo bào của mình.

Ai ngờ vừa mới xé được một nửa, Chu Thiên Ly lại kinh hô dọa Từ Dao nhảy một cái.

“Vân Hàn!! Tuy là ta có hứng thú với ngươi, nhưng thế này có phải tiến triển quá nhanh không? Mặc dù ta không ngại nhưng mà Thẩm tiểu đệ còn ở đây đó!!”
Nghe Chu Thiên Ly ăn nói linh tinh khiến Từ Dao lơ ngơ, nói cái gì thế…
Từ Dao xé một ít vải, “Ngươi nói bậy gì đó? Cái gì tiến triển?”
Nhìn dáng vẻ Từ Dao ngồi xổm xuống muốn thay mình quấn vải, Chu Thiên Ly mới phản ứng được là khi nãy mình hiểu sai ý, không khống chế được chính mình nở nụ cười, ngược lại yên tĩnh nhìn dáng vẻ Từ Dao băng bó cho mình.

“Đau!!”
Từ Dao đột nhiên ghìm xuống khiến Chu Thiên Ly nhịn không được rét run một trận trực tiếp hô lớn, khuôn mặt ai oán nhìn đối phương.

Từ Dao lại không áy náy chút nào, nói trắng ra là vừa nãy hắn cố ý.

Bởi vì… vừa nãy ánh mắt Chu Thiên Ly nhìn hắn…
Khiến hắn rất không thoải mái…
“Ngươi còn biết đau?” Từ Dao hỏi ngược lại.

“dù sao ta cũng là con người có thân thể.” Chu Thiên Ly không có ý trách cứ nào, nhẹ cười.

Ánh mắt Chu Thiên Ly liếc nhìn áo bào bị Từ Dao xé mất, “Đáng tiếc xiêm y tốt như vậy, kỳ thực vết thương của ta không cần băng bó cũng không sao.”

“Không băng bó sẽ bị nhiễm trùng.” Lại nói cũng chỉ là xiêm y mà thôi, xé tí thì có gì mà ghê gớm.

Xé đi một ít Từ Dao còn thấy di chuyển dễ hơn nhiều.

“Ha, cũng thật ôn nhu, cảm ơn ngươi.” Chu Thiên Ly nở nụ cười.

“Không cần cảm ơn ta, ngươi cũng đã giúp ta.”
Từ Dao băng bó kĩ vết thương, nhìn Chu Thiên Ly ở trước mặt mình lộ ra nửa người trên, y phục nằm ở dưới thân liền nhíu mày.

Mặc dù vóc người đối phương không tệ nhưng hắn không có hứng thú, “Ngươi đang chờ ta giúp ngươi mặc vào à?”
Chu Thiên Ly lập tức trừng to hai mắt “Không được sao?”
Từ Dao: “………..”
Thực sự là được voi đòi tiên.

“Ngươi biết con hồ ly ngốc kia đi đâu không?” Chu Thiên Ly sửa sang quần áo của mình, hỏi.

Từ Dao lắc đầu, lúc đó cũng không để ý lắm “Các ngươi không phải vẫn luôn không hợp sao? Không nghĩ tới ngươi lại quan tâm nó.”
“À… Trong cơ thể nó là thứ ta luôn mơ tưởng.

Nếu bị người khác bắt mất thì không tốt lắm.” Chu Thiên Ly làm bộ không để ý mở miệng.

Nói một đằng làm một nẻo.
“Yên tâm đi, gần đây cũng không có dấu hiệu có người nào, hơn nữa đây vẫn là nơi nguy hiểm.” Thẩm Dục Sanh đứng ở một bên mở miệng.

“Không biết nó đi nơi nào, hay là nó tìm đàn của mình…” Từ Dao lẩm bẩm nói, đứng dậy nhìn cửa.
Phía sau lưng Từ Dao, con ngươi Thẩm Dục Sanh đột nhiên biến thành sắc bén, y dùng con ngươi lộ hàn quang liếc xéo Chu Thiên Ly, khi tới gần người thì đè thấp âm lượng.

“Ngươi nếu muốn trêu đùa sư huynh, ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Khóe miệng Chu Thiên Ly giương lên cũng đè thấp âm lượng, “Ta dù sao cũng là chơi đùa Vân Hàn chút thôi, hắn cũng có mị lực vậy mà.

Làm sao? Ngươi cũng bị hấp dẫn?”
“Tình cảm của ta với sư huynh không giống của ngươi tùy tiện như vậy.”
Chu Thiên Ly nhíu mày một cái.

“Tiểu quỷ ngươi còn nói đến tình cảm? Sư huynh tốt đó không phải chỉ của mình ngươi.”
Nghe nói vậy sắc mặt Thẩm Dục Sanh rõ ràng cứng đờ, Chu Thiên Ly cũng không biết tại sao lại trở nên cứng rắn với một hài tử, hắn có chút hối hận, vừa muốn nói gì đó uyển chuyển kết thúc đề tài này lại nghe thấy Thẩm Dục Sanh mở miệng sâu xa.

“Sớm muộn cũng là của ta.”.


Bình Luận (0)
Comment