Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận (Dịch)

Chương 22 - Thanh Liên Kiếm Quân, Lý Trường Ca (2)

Chương 22: Thanh Liên Kiếm Quân, Lý Trường Ca (2)

...

Đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên vang lên một tiếng trêu tức: “A, thật sao?”

Một giây sau, trong Thánh Linh Phường vang lên tiếng ngâm thơ dõng dạc.

“Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống, Thanh liên vạn cổ một kiếm nở hoa!”

Giọng thơ vang lên, giữa trời đất đột nhiên bắn ra một đạo kiếm khí, hoá sinh thành một đóa hoa sen màu xanh.

Tiếp theo, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh ngàn vạn!

Giống như nó có thể nhân bản vô hạn, trong nháy mắt hoa sen xanh đầy trời, che khuất cả bầu trời.

“Tiên lộ trường sinh không phải ý mình, tứ hải rượu ngon kính... Thái... Bạch!”

“Rượu ngon, rượu ngon!”

Bài thơ vừa ngâm xong, sen xanh đầy trời hóa thành kiếm quang vô tận quét sạch xung quanh.

Trong nháy mắt, khói đen dày đặc kia đã bị cuốn đi hết.

Ánh sáng đã trở lại trong Thánh Linh Phường.

...

“A!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong Thánh Linh Phường.

Sau khi tất cả kết thúc, chính giữa Thánh Linh Phường xuất hiện một nam tử áo trắng.

Tóc y xõa dài ngang vai mày kiếm mắt sáng, tay cầm hồ lô rượu màu xanh, người cao ba thước, toàn thân tản mát ra khí tức cường đại.

Sau khi hớp một hớp rượu ngon, trên mặt gã nở nụ cười thỏa mãn.

Giống như một thanh thần kiếm kinh thế.

Cũng giống như một công tử văn nhã, phóng khoáng ngông ngênh!

Nếu thiên hạ thật sự có Kiếm tiên thì chỉ e chính là người này!

Dưới chân nam tử đang giẫm lên một người mặc áo đen, làn da ngăm đen, lưng còng.

Đan điền khí huyệt của hắn ta đã bị đâm nát, hoàn toàn không thể hồi phục.

...

“Là hắn! Đệ nhất thiên tài của Thái Bạch Động Thiên, Thanh Liên Kiếm Quân Lý Trường Ca!”

“Kẻ hắn giẫm dưới chân chẳng lẽ là tà tu vực ngoại, Ni Qua Nhĩ, được người ta xưng là Hắc Ám Lão Tổ, đây là cường giả Kim Đan hậu kỳ đấy!”

“Mở miệng ngâm thơ, kiếm khí hóa hoa sen, hẳn là hắn đã tu luyện “Thanh Liên Kiếm Ca” đến cảnh giới đại thành.”

“Tuổi còn trẻ thế mà đã đánh bại Ni Qua Nhĩ, kiếm ý mạnh quá, đúng là quá kinh khủng!”

“Tiêu sái quá, mặc dù nhan sắc hơi thua Tiên sư ca ca nhưng tạo hình khá đẹp trai!”

“Ta vẫn thích kiểu như Tiên sư ca ca hơn, nam nhân uống rượu ta không thích!”

“Nam nhân thích uống rượu đều ăn chơi đàng điếm, nói không chừng còn đánh đạo lữ, khiến người ta không có cảm giác không an toàn, vẫn là Tiên sư ca ca trông đáng tin cậy hơn!”

“Ta cũng cảm thấy vậy, chủ yếu là Tiên sư ca ca quá anh tuấn!”

“Thêm một.”

...

Nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, nhất là những nữ tử kia, nụ cười trên mặt Lý Trường Ca dần đông cứng lại.

Trong mắt những người kia, bổn Kiếm Quân không phải là người được để ý nhất trên con phố này à?

Vậy ta tốn hết công sức tỏa sáng đăng đàn, ngâm thơ múa kiếm, bày ra pose này còn có ý nghĩa gì?

Nhất là khi nhìn thấy muội muội Lý Liên Nhi mình yêu thương nhất lúc này cũng đang nhìn chằm chằm nam nhân khác.

Thậm chí ngay cả một câu “Ca ca tới rồi” cũng không rảnh để nói cho qua với mình.

Lập tức, tim Lý Trường Ca nổ tung.

“Liên Nhi yên tâm, chỉ cần vi huynh ở đây, không ai có thể uy hiếp đến sự an toàn của muội!”

Lý Trường Ca lặng lẽ đến đứng giữa Lý Liên Nhi và Thẩm Thiên, chặn ánh mắt Lý Liên Nhi.

Gã kiên định nói: “Cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ xuất thủ, trừ phi bước qua xác ca ca muội, còn không thì cũng đừng mong động được một cọng tóc gáy của muội!”

Lý Liên Nhi tránh khỏi Lý Trường Ca: “Ca, muội có thể bảo vệ mình, ca giúp muội bảo vệ Thẩm lang đi!”

Thẩm lang?!!!

Các người thân mật như vậy từ khi nào thế?

Còn bảo ta đi bảo vệ Thẩm lang?

Muội nghiêm túc đấy à?

Lý Trường Ca bị né tránh, khóe miệng giật giật, cảm thấy trên đầu mình như có một tia sét đánh giữa trời quang!

Không, là ba tia sét!

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

“Không phải chứ, muội muội, muội và hắn mới quen nhau được bao lâu chứ?”

“Cô nương Lý gia chúng ta không thể tùy tiện như vậy, muội phải cẩn trọng một chút!”

Lý Trường Ca vô cùng hoảng hốt.

Cha mà biết lần này gã lén đưa muội muội đi Vạn Linh Viên tìm ông ngoại, sau đó muội muội còn bị một tên tiểu tử thúi không rõ lai lịch dụ dỗ, Lý Trường Ca có thể khẳng định, chắc chắn mình sẽ bị cha ăn tươi nuốt sống.

Người của cả Thái Bạch Động Thiên đều biết, trong Lý gia bọn họ nữ nhi mới là chân ái, nhi tử chỉ là ngoài ý muốn!

Vị Lý gia kia sủng ái và bảo vệ Lý Liên Nhi đến mức khiến người ta phải giận sôi máu.

Số đệ tử chân truyền của Thái Bạch Động Thiên vì theo đuổi Lý Liên Nhi mà bị đánh gãy chân, một bàn tay cũng đếm không hết!

Nếu muội muội mà bị dụ dỗ đi mất chắc cha gã cũng không cần đứa con trai Lý Trường Ca này nữa.

“Tiểu tử thúi, rốt cuộc ngươi cho muội muội ta uống mê hồn dược gì vậy?”

...

Lý Trường Ca trợn mắt nhìn Thẩm Thiên, mang đầy vẻ chỉ cần nói một câu không hợp ý gã là sẽ động thủ ngay.

Nhưng mà Lý Trường Ca còn chưa kịp động thủ, Thẩm Thiên còn chưa kịp mở miệng....

Một bóng dáng xinh đẹp đã đứng che trước mặt Thẩm Thiên, không phải Lý Liên Nhi thì còn có thể là ai.

Lý Liên Nhi bảo vệ Thẩm Thiên sau lưng, hoàn toàn cắt ngang lời gã.

Nàng ta nhìn chằm chằm Lý Trường Ca, ánh mắt vô cùng cảnh giác: “Ca, ca định làm gì Thẩm lang!”

Lý Trường Ca thấy Lý Liên Nhi vô cùng cẩn thận che chở cho Thẩm Thiên thì cảm thấy đầu như nổ tung.

Ta muốn làm gì Thẩm lang của muội!

Ta thấy muội muốn làm gì mới đúng.

Hít sâu một hơi, Lý Trường Ca nói: “Liên Nhi đừng nghịch nữa, nghe ca, chúng ta về thôi!”

Lý Liên Nhi kiên định lắc đầu: “Muội không nghịch, ca có biết thế nào là yêu không? Thế nào gọi là nhất kiến chung tình không?”

Thẩm Thiên: “? ? ? ! ! ! ...”

Lý Trường Ca: “...”

Tâm trạng Lý Trường Ca tiếp tục nổ tung rồi.

Gã từ nhỏ đã bị phụ nhân ngày ngày nhốt trong viện luyện kiếm, ngay cả cửa cũng không ra được, sao có thể biết thế nào gọi là yêu.

Gã lại chưa có đạo lữ!

Có điều đây cũng không thể là lý do để gã phải trơ mắt nhìn muội muội của mình bị một nam nhân khác dẫn đi.

Càng không phải lý do để gã bị phụ mẫu bắt tay đánh đập!

Lý Trường Ca bất đắc dĩ nói: “Tin tưởng ta, Liên Nhi, không phải muội nhất kiến chung tình đâu, cùng lắm chỉ có thể coi là thấy đẹp trai nên hứng thú thôi.”

Lý Liên Nhi lập tức giận dỗi: “Nói bậy, giữa muội và Thẩm lang có duyên phận!”

“Ca nhìn đi, đây là kết tinh tình yêu của muội và Thẩm lang!”

Dứt lời, Lý Liên Nhi đem hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô ra như dâng hiến bảo vật, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.

Thẩm Thiên: “? ? ? ! ! ! ...”

...

Đây là kết tinh tình yêu của hai ngươi?

Gì vậy, hai người chuẩn bị cùng nhau nuôi dưỡng em bé hồ lô à?

Đứa trẻ này xui xẻo quá!

Nàng ta coi kết đạo lữ là trò chơi nhà chòi đấy à!

Khóe miệng Lý Trường Ca giật giật: “Cha và nương sẽ không đồng ý đâu!”

Bình Luận (0)
Comment