Chương 3: Chẳng lẽ mặt ta quá đen sao?
“Thế nào, lời bổn Điện hạ nói không có giá trị sao?”
Thẩm Thiên thở dài, giọng nói càng nặng nề hơn ba phần.
“Có nô tài.”
Tiểu thái giám kia lập tức rùng mình một cái, vội vàng chạy đến trước mặt Thẩm Thiên quỳ rạp xuống sát đất nơm nớp lo sợ.
Dù Thẩm Thiên không được Viêm Hoàng coi trọng nhưng cũng là Thập Tam Hoàng Tử Điện hạ của Miêu Hồng.
Ở trong cung, không phân tôn ti, kháng mệnh bất tuân là tội chết.
Thẩm Thiên hài lòng gật đầu hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tiểu thái giám thành thật trả lời: “Nô tài tên Tần Cao, Điện Hạ cứ gọi nô tài là Tiểu Cao Tử ạ.”
Tần Cao?
Cái tên này đúng là đủ ngưu bức, y như tiểu thái giám này vậy.
Thẩm Thiên suy ngẫm một lát lại nói: “Ngươi ngẩng đầu lên, để bổn Điện Hạ nhìn xem.”
Tiểu thái giám hơi run lên, cảm giác sợ hãi xông vọt lên đỉnh đầu.
Nghe nói trong hoàng thất có một số nhân vật tai to mặt lớn chơi chán mỹ nữ rồi lại nảy sinh hứng thú với các tiểu thái giám có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thích làm một số chuyện kỳ quái.
Chẳng lẽ Thập Tam Điện Hạ bị Suy Thần phụ thể cũng là loại người này?
Nghĩ vậy, Tần Cao rùng mình.
Y tái nhợt ngẩng đầu lên đón ánh mắt của Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên nhìn y rất cẩn thận, sắc mặt cực kỳ trịnh trọng, thậm chí còn ẩn ẩn có vài phần hưng phấn.
Thế là, Tần Cao vừa cao hứng lại thêm luống cuống.
…
“Điện Hạ, tiểu thái giám này có gì không đúng sao?”
Quế công công chặn đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Thiên, giúp hắn lấy lại tinh thần.
Vừa rồi hắn nhìn Tần Cao như vậy không phải là mê mẩn, mà là từ Tần Cao, hoặc có thể nói là từ hào quang của Tần Cao, thấy được những thứ khác.
Khi hắn tập trung lực chú ý quan sát Tần Cao, hắn đã thấy trong vầng sáng màu đỏ của Tần Cao bắn ra một hình ảnh.
Hình ảnh này là cửa phòng lớn của ngự thư phòng trong hoàng cung.
Sau đó, hình ảnh không ngừng được phóng to vào một điểm, tiến vào bên trong ngự thư phòng.
Sau đó, hình ảnh đi dọc theo từng dãy giá sách trong ngự thư phòng đến một góc hẻo lánh phía đông nam, dừng lại trên một cuốn sách có tên là “Lịch Đại Viêm”.
Hình ảnh dừng lại ở đây, không có gì đặc biệt.
Nhưng Thẩm Thiên tin tưởng trong cuốn sách có tên “Lịch Đại Viêm” kia nhất định có chứa bí mật to lớn.
Không chừng nó có liên quan đến vầng sáng màu đỏ trên đầu Tần Cao, thậm chí rất có thể là cơ duyên lớn của Tần Cao.
“Nếu như ta đoạt lấy cơ duyên của tiểu thái giám này, liệu mình sẽ may mắn hơn một chút không nhỉ?”
Trong lòng Thẩm Thiên nổi lên một suy nghĩ lớn mật.
Hắn cũng không cho rằng cướp đoạt cơ duyên của người khác là một việc khó mà chấp nhận nổi.
Dù sao đây cũng là ở thế giới tu tiên, mạnh được yếu chết, người mềm lòng đều sẽ chết thê thảm.
Mà cơ duyên cái gì đó chỉ là thứ yếu, càng quan trọng hơn là nếu Thẩm Thiên không nhanh chóng tìm cách đổi vận.
Khẳng định hắn sẽ chết rất thảm.
...
“Không sao, ngươi lui ra đi!”
Thẩm Thiên phất tay cho Tần Cao rời đi, sau đó, hắn không kịp chờ nữa mà nhanh chóng đi tới ngự thư phòng.
Ngự thư phòng của nước Đại Viêm nằm ở giữa hoàng cung, sách vở cất giấu trong đó vô cùng phong phú.
Đương nhiên, điển tịch có liên quan đến các công pháp tu luyện cao thâm đều nằm ở khu vực trung tâm của ngự thư phòng, được các vị cung phụng có tu vi cao thâm canh chừng.
Không được Viêm Hoàng ngự lệnh, dù là Hoàng Tử như Thẩm Thiên cũng không thể tùy ý tìm đọc.
May mắn làm sao, cuốn “Lịch Đại Viêm” mà Thẩm Thiên muốn tìm lại không phải công pháp tu tiên, chỉ là một bản truyện ký lịch sử bình thường.
Theo như hình ảnh chỉ dẫn chỗ Tần Cao, chẳng mấy chốc Thẩm Thiên đã tìm được cuốn sách.
Cuốn sách này dày chừng 10cm, nhìn rất cũ kỹ, thậm chí còn phủ đầy tro bụi.
Trong hải dương thư tịch phong phú này, cuốn sách này không có gì là đặc biệt.
Nhưng chỉ có Thẩm Thiên biết trong cuốn sách này chắc chắn có bí mật.
“Sách đã tới tay, xem thử xem mình có thể thay đổi vận may hay không.”
Thẩm Thiên móc ra một tấm gương từ trong ngực, cẩn thận kiểm tra một chút.
Ừm, đẹp trai thì vẫn đẹp trai như thế
Đen cũng đen như thế.
Thẩm Thiên hơi thất vọng.
“Chẳng lẽ vì mình còn chưa thực sự nắm bắt được cơ duyên cho nên khí vận vẫn chưa thay đổi, cần phải phá giải bí mật trong cuốn sách này mới được sao?”
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên đăng ký rồi mang “Lịch Đại Viêm” rời ngự thư phòng.
...
Trong suốt mấy ngày sau đó, Thẩm Thiên lại khôi phục tình trạng con rùa rút trong phòng.
Làm ổ trên giường ăn uống ngủ nghỉ, đánh chết cũng không ra khỏi cửa phòng.
Thay đổi duy nhất là Thẩm Thiên đang đọc đi đọc lại nghiên cứu cuốn “Lịch Đại Viêm” buồn tẻ vô vị kia.
Quá trình này khiến cho Thẩm Thiên cực kỳ điên ruột, bởi vì hắn hoàn toàn không nhìn ra được cuốn sách này có gì đặc biệt.
Đây chỉ là một cuốn sách lịch sử thuần túy, không có một bức tranh minh họa nào hết, cũng không có tí hấp dẫn nào, ngay cả chữ cũng bị sắp chen chúc thành một cục cực kỳ nhàm chán.
Nó bị ném trong góc mấy chục năm không ai thèm nhìn tới cũng không oan mà.
Nếu không phải vì nhìn thấy cuốn sách này trong vầng sáng của Tần Cao, Thẩm Thiên tuyệt đối sẽ không chạm vào nó lấy một cái đâu.
“Chẳng lẽ vì mặt mình đen quá nên mới không phát hiện ra được bí mật của cuốn sách này sao?”
Phi khoa học!
“Điện hạ, đã ba ngày rồi ngài không ra ngoài!”
Nhìn Thẩm Thiên tiều tụy xác cơ, Quế công công rất đau lòng, bèn khuyên giải: “Người đã lật đi lật lại cuốn sách này nhiều lần lắm rồi, hay chúng ta ra ngoài một chút đi!”
Thẩm Thiên lắc đầu nói: “Không tìm ra được bí mật trong cuốn sách này, ta tuyệt đối không ra khỏi cửa!”
Thẩm Thiên không dám buông cuốn sách này xuống, đi ra ngoài tản bộ.
Hiện giờ hắn đang cực kỳ xui xẻo, chỉ sợ đến khi quay về không còn sách nữa.
Mà khả năng này rất lớn!
...
Ba canh giờ sau.
Thẩm Thiên bịt mũi đọc lại cuốn “Lịch Đại Viêm” này một lần từ đầu tới cuối.
Nhưng ngoại trừ cảm giác nội dung chán đến phát ngán ra, hắn không có bất kỳ phát hiện nào.
Cuối cùng, hắn không thể khoogn thừa nhận, có thể vì mặt mình quá đen rồi.
Hay là, đổi sang người khác thử một chút xem?
“Quế bá, ngươi tới xem cuốn sách này đi.” Thẩm Thiên đưa “Lịch Đại Viêm” cho Quế côn công, nói: “Ta cảm thấy hẳn là trong cuốn sách này có chứa cơ duyên.”
“Trong cuốn sách này có chứa cơ duyên sao?”
Quế công công nhận lấy “Lịch Đại Viêm”, trong lòng vẫn đầy hoài nghi.
Mặc dù ông tôn kính và tin tưởng Thập Tam Hoàng Tử Điện hạ một cách tuyệt đối, nhưng trong lòng ông không dám tin tưởng vào vận may của Điện hạ.
Muốn nói Điện hạ tùy ý đi lại trong ngự thư phòng, mượn một cuốn sách về là có thể phát hiện ra đại cơ duyên ẩn giấu nào đó...
Ưm...
Quế công công cảm thấy xác suất này cực kỳ nhỏ.
...
“Nếu Điện hạ cảm thấy trong cuốn sách này có ẩn chứa cơ duyên, vậy lão nô sẽ xem qua một chút!”
Mặc dù trong lòng ông không tin trong cuốn sách này có cơ duyên gì.
Nhưng căn cứ vào độ phục tùng tuyệt đối với Thái tử Điện hạ, Quế công công vẫn điều động linh lực trong cơ thể bắt đầu cẩn thận kiểm tra cuốn sách này.
Nhưng chẳng mấy chốc, Quế công công đã kinh ngạc nói: “A, đúng là trong sách có thứ gì đó thật.”
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật, cũng không biết là mình nên vui mừng hay đau lòng.
Mình lật qua lật lại nghiên cứu suốt mấy ngày cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
Quê công công vừa mới mở ra xem vài phút đồng hồ đã phát hiện ra cơ duyên là sao?
Có cần chân thực như vậy không?