Phương Thấu Ngọc ngồi chẳng lâu lắm, cảm ơn xong sau liền đến cục cảnh sát, còn có chuyện quan trọng hơn đợi cô làm. Ai cũng nói biết sai biết sửa chính là tốt, nên cho gã cơ hội thay đổi. Nhưng người cho kẻ phạm tội cơ hội sửa đổi, không phải là cô sao?
Cô vẫn chưa tha thứ gã, người khác dựa vào cái gì cho gã cơ hội sửa đổi?
...
Ăn điểm tâm xong, Cố Phi Âm liền nói lời chào tạm biệt với Thiệu Nhất Chu, mặc cho anh ta làm kiểu gì đều không giữ cô ở lại được, dù sao cô còn có chuyện quan trọng hơn để làm.
"Chuyện gì cơ? Đại sư, tôi sợ lắm, không có cô sẽ ngủ không nổi!"
"Tôi muốn đi kế thừa kế tài sản, tôi sẽ đi sớm về sớm, hẹn gặp lại."
"..."
Thiệu Nhất Chu đôi mắt rưng rưng tiễn biệt Cố đại sư, trong lòng lại đem họ Trang mắng chít chít một trận, có tiền như vậy làm chi? Để Cố đại sư bị hấp dẫn chạy mất!
Đương nhiên lần này Cố Phi Âm cũng không đi một chuyến phí công, cô vẫn nhận được 99999 hồng bao, cuối cùng quyên góp ra hơn phân nửa, cô còn dư một vạn. Trước khi lên núi, cô đã dùng tiền mua hai mươi túi ni lông khổng lồ, loại túi này rất lớn, dùng để đựng tiền vô cùng thích hợp.
Ban đầu họ Trang nhiều tiền đến độ chơi rải tiền, do thế tiền trong mộ nhất định không ít, Cố Phi Âm còn nghĩ phải chăng cô chuẩn bị bọc hơi ít? Có điều không việc gì, túng quá chơi hai chuyến luôn.
Trước đó cô tính đem họ Trang bán quách cho xong chuyện, sau khi bán cũng không biết gã chính là tên lúc trước kết hôn vung tiền. Về sau biết sự thực, ngẫm lại thực sự quá lỗ, lẽ ra lấy hết đồ trong mộ của gã mới bán, lúc đó sẽ không lỗ.
Không nghĩ tới gã chạy trốn rồi, sau đó lại bị cô bắt được, quả nhiên vẫn may cho cô.
Cố Phi Âm vì thừa kế tài sản mà chuẩn bị đủ thứ, có điều cô vừa trở về thành phố A, Trương đạo trưởng đã gọi điện thoại tới: "Cố đại sư, nghe nói cô bắt được họ Trang rồi? Thật sao? Cô không có bị thương chứ? Mọi người hiện tại ở đâu vậy? Tôi tới ngay!"
Cố Phi Âm vội la lên: "Tiểu Trương ông chờ một lát!"
Tiểu Trương: "... ? ?"
Cố Phi Âm vội nói: "Họ Trang tôi tạm thời chưa bán, đợi sau khi tìm được cái mộ của gã không còn giá trị lợi dụng nữa tôi sẽ bán cho ông nha! Ông thấy được không? Hế hế."
Tiểu Trương: "... ! !"
Còn… còn có kiểu này ư? Đây là kỹ năng thần thánh gì thế!
Trương đạo trưởng kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: "Cố đại sư, cô muốn vô sào huyệt họ Trang hả?"
Cố Phi Âm nói: "Đúng vậy, dù sao khi gã chết đồ vật trong mộ sẽ không ai dùng, đây không phải là lãng phí à?"
Họ Trang bên cạnh: ... Tôi còn chưa có chết đâu, nói chuyện bớt hư cấu được không? TAT
Trương đạo trưởng lau mặt, nói: "Cố đại sư, tên họ Trang này rất xảo trá, cô đừng để bị nó lừa! Mà cô đi một mình sao?"
"Ừm, một mình tôi và rất nhiều quỷ."
"..."
...
Cố Phi Âm muốn đi thăm dò sào huyệt họ Trang, một mình cô đi chắc chắn không được, nhiều đồ như vậy nhưng không ai khiêng là vấn đề lớn, cho nên cô tính mang theo quỷ môn làm bạn đồng hành. Cô gái hàng xóm và bà lão muốn đi theo cô, quỷ không đầu và quỷ cụt tay cũng thế, nữ quỷ trung niên muốn chăm sóc con vì vậy không đi được, đúng lúc có thể ở lại trông nhà, nữ quỷ áo đỏ dù mất mấy ngày không được quất tên đàn ông cặn bã kia, nhưng chờ cô trở lại bù thêm cũng không muộn, được dịp nên đi luôn.
Mặt khác còn tìm mười mấy con quỷ khá lợi hại trong chỗ trọ, về tiêu chuẩn lợi hại thì ít nhất có thể khiêng nổi cô thôi? Những tiểu quỷ ngay cả đũa còn cầm không nổi, đi cũng giúp không được cái gì, vậy là được rồi.
Về phần đi chuyến này, thù lao chắc chắn là phải có, dù sao không thể cứ để quỷ làm không công.
Bởi vì chuyện này rất quan trọng, hai mươi mấy con quỷ đều đến nhà cô thương lượng đối sách, họ Trang cứ như vậy trơ mắt nhìn những con quỷ nhỏ đáng ghét và cô ả tóc đen dài thương lượng chia tài sản của gã làm sao, còn gã không có giá trị lợi dụng thì sắp bị bán lấy tiền...
Lúc này có lẽ quỷ nước hiểu được một chút thống khổ trong lòng gã.
Thế là hết hai ngày ăn tết, Cố Phi Âm liền đeo túi chống quải trượng đi ra cửa, địa điểm lần này là thành phố E.
Họ Trang là dạng thỏ khôn có ba hang, đương nhiên trong mấy trăm năm nay không chỉ có một mộ trên ngon núi Đại Long, ít nhất gã còn có một cái mộ dự trữ để cho việc Đông Sơn tái khởi*.
thua keo này bày keo khác, đợi thời trở lại.Trước kia đi ra ngoài cô còn mang theo một ít đồ ăn, lúc này ngay cả thức ăn khô cũng không mang, trong ba lô toàn túi ni lông đựng tiền, đói bụng liền kéo họ Trang ăn, tiện lợi còn tiết kiệm tiền, rất đáng giá.
Họ Trang: ... ... :(
Nghe nói hang ổ thứ hai của tên họ Trang nằm ở núi Đại Hoa phụ cận thành phố E. Đó cũng là một ngọn núi nổi tiếng, nó không giống núi Đại Long dựa vào phim trường mà nổi tiếng, mà được biết đến nhiều bởi vì núi Đại Hoa phong cảnh thanh lệ xinh đẹp, thế núi trập trùng. Có không ít người thích đến đây leo núi, cũng coi như là nửa thắng cảnh du lịch.
Cố Phi Âm đứng ở chân núi, cũng không có tâm tình ngắm núi non sông nước, dù sao lúc này cô cũng mù, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, có nhìn cũng nhìn không ra danh tiếng gì. Huống chi trong lòng cô đối với việc sắp phất lên đang tràn ngập chờ mong, chờ tiền lấy tới tay, sông núi gì đó về sau lại nhìn cũng được.
Có điều con đường núi này đi rất loằng ngoằng, cái mộ nơi mà tên họ Trang giấu tài bảo khẳng định ở một nơi bí ẩn, khó lòng ngờ tới, không dễ dàng để cho con người phát hiện, cho nên lúc này Cố Phi Âm vẫn là nhở vả cô gái hàng xóm cùng bà lão thay nhau cõng cô đi.
Tên họ Trang dọc đường đều muốn sử dụng chiến thuật kéo dài thời gian, luôn muốn đi lòng vòng để cho chính mình tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng hắn phát hiện cho dù kéo dài thời gian như như thế nào, cô gái tóc dài cũng không nói gì. Dù sao cô đói bụng liền muốn ăn gì đó, hắn làm đồ ăn của cô liền bị ăn càng ngày càng nhiều. Mắt thấy tay chân đều không còn nữa, hắn thật sự không dám lại kéo dài thêm, chỉ sợ cuối cùng ngay cả thân thể đều không còn, chỉ còn lại cái đầu, thì không thể duy trì dáng vẻ đẹp trai anh tuấn của hắn nữa.
Nghĩ như vậy, hắn thật sự là hận không thể tát chính mình một bàn tay, hắn đây không phải là tự tìm khổ ăn sao? Sớm biết như thế không bằng nhanh chóng mang cô gái tóc dài vạn ác này đi qua, không chừng hắn còn có thể bảo vệ được một cái chân nữa đó!
Tên họ Trang ủ rũ, tuyệt vọng nói: "Ở ngay phía trước, tôi nhớ rõ ở đó có cái sơn động, cũng là lối vào. Bình thường tôi không đi đường này, toàn là xuyên tường đi vào, cho nên tôi cũng không chắc chắn cho lắm, các cô phải tự tìm."
Ma nữ áo đỏ vung tay quất một roi, kỹ thuật quất người hay quất quỷ của cô đều là hạng nhất, tay nâng roi da, cực lưu loát: "Ông cũng đã mang chúng ta đi lòng vòng không ít rồi, đừng có bày trò gì nữa, cẩn thận tôi quất ông hồn phi phách tán đó."
Ngay cả cô gái hàng xóm cùng bà lão lúc này cũng hạ cằm nhìn chằm chằm tên họ Trang, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng rất không vừa lòng.
Quỷ không đầu cùng quỷ cụt tay còn tạm được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ khi bọn họ thành quỷ tới nay được đi xa nhà, cảm giác bay nhiều một chút nhìn ngắm đó đây còn khá tốt. Hơn nữa có nhiều đồng bọn như vậy, bọn họ rất là kích động.
Cố Phi Âm phất phất dây thừng, quất tên họ Trang một trận no đòn, không những đánh cho tên họ Trang đó kêu cha gọi mẹ, còn dọa đám quỷ quái chung quanh sợ sệt lui lại mấy bước. Tên họ Trang liên tục cầu xin tha thứ: "Tôi nói chính là sự thật, thật sự ở ngay phía trước, cô đi vào nhìn sẽ biết, tôi không lừa cô mà. . . Bà cô của tôi ơi tôi nào dám lừa cô chứ!"
Cố Phi Âm đánh tới mức mắt mũi hắn đều bị lệch cả đi, chỉ còn mỗi cái miệng vẫn nằm tại chỗ cũ, lúc này mới vừa lòng nói: "Ông nếu như còn dám gạt người, tôi sẽ lại đánh ông đó."
Tên họ Trang: ". . ." :(
Cố Phi Âm bò lên lưng cô gái hàng xóm, lại đi về phía trước hơn trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một vách đá, phía trên bị bao trùm bởi rất nhiều dây leo, còn sơn động, còn phải cẩn thận tìm mới thấy.
"Ông xác định ở ngay bên trong ngọn núi này?"
Tên họ Trang ủy khuất gật gật đầu nói: "Chắc chắn, tôi nào dám lừa cô chứ? Mỗi lần tôi tới đều đi đường này."
Cố Phi Âm vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới bắt đám quỷ nhỏ đi tìm sơn động. Sơn động nằm ngay dưới một đống dây leo, đám quỷ nhỏ phải tốn kha khá sức lực mới xử lí xong đống dây leo ở cửa động. Cố Phi Âm đứng ở cửa động xem xét một hồi, bên trong tối như mực nhìn rất mơ hồ, cô cũng không nhìn rõ bộ dáng thế nào, nghĩ nghĩ, vẫn là bò lên lưng cô gái hàng xóm , để cô cõng đi vào.
Trong cái mộ này không chừng có ám khí gì đó, cô không sợ quỷ, nhưng lại sợ đau.
Cô gái hàng xóm: . . .