Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 222

Tông Nan, Tông Nan.

Cái tên thực sự không được hay cho lắm, Nan, Nan, Nan vừa nghe đã thấy không may mắn rồi, giống như tên cô nghe rất hay, không nói đến chuyện dễ nghe tên còn chữ “Phi” nói không chừng chữ này còn ý nghĩa là tương lai cô sẽ bay lên trời, trở thành một nhân vật tai to mặt lớn, điều này thực sự rất may mắn.

Trong lòng cô tràn đầy khát khao, đột nhiên cảm thấy đầu mình rất đau, trong lòng cô trống rỗng cảm giác hình như mình đã quên một thứ gì đó…… Nhưng cô đã quên thứ gì? Chính bản thân cô cũng nghĩ không ra.

Cô giãy giụa muốn từ bò dậy khỏi mặt đất nhưng cô đã cố gắng rất lâu cũng không bò dậy được, đầu càng lúc càng đau, đau mức cô lăn lộn đầy đất, la hét đến khàn cổ họng.

Tông Nan đi tới trước mặt cô, bàn tay trắng nõn vỗ vào trán cô, vỗ đến mức cô váng đầu hoa mắt, la hét âm trầm nhìn chằm chằm ông ấy, cơ thể cuộn tròn lùi về phía sau làm thế nào cũng không chịu để ông ấy tới gần mình.

Tông Nan: “……”

Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện ở bên cạnh khuyên nhủ: “Cố thí chủ cô đừng sợ, sư phụ tôi không có ác ý với cô.”

Cố Phi Âm nhìn tiểu hòa thượng cũng cảm thấy anh ta rất quen, nhưng trong lúc nhất thời lại không ra mình đã gặp anh ta ở nơi nào, đương nhiên bây giờ cô chỉ là một con quỷ, hai hòa thượng này vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm, nói không chừng bọn họ đang lừa gạt cô.

Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện bị ánh mắt không tín nhiệm của Cố tỷ tỷ làm cho thương tâm, khẩn trương nắm lấy sư phụ: “Sư phụ sư phụ, rốt cuộc Cố tỷ tỷ bị làm sao vậy? Hình như cô ấy không nhận ra con.”

Tông Nan suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ nói: “Bị sét đánh cho phát ngốc rồi.”

Tiểu hòa thượng: “……”

Cố Phi Âm tức giận gào rống lên, cô mới không ngốc cô rất thông minh đó nhé, dù sao có ai nhìn thấy quỷ tới gần hòa thượng không?

Tông Nan nhíu mày, để thiền trượng trên mặt đất miệng bắt đầu niệm《Kinh Kim Cương》khiến Cố Phi Âm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cho dù cả người cực kỳ đau đớn nhưng cô không nhịn được lăn mấy vòng muốn chạy trốn, tên hòa thượng này thật quá đáng, một lời không hợp liền niệm kinh, có bản lĩnh thì chính diện đấu với cô!

Nhưng chuyện cô sợ hồn phi phách tán lại không hề xảy ra, ngược lại đau đớn trên người cô lại giảm đi, cô sửng sốt hòa thượng xinh đẹp này làm sao vậy? Muốn nuôi cô cho mập rồi làm thịt sao? Lúc cô đang nghi ngờ, cơ thể không tự chủ bị thiền trượng trong tay hòa thượng thu vào, điều này khiến cô rất hoảng sợ la hét muốn bỏ chạy, nhưng có làm thế nào cũng không chạy được, đầu óc ngày càng mơ hồ, cuối cùng vẫn không chống cự được ngất đi, lúc rơi vào hôn mê cô còn mắng vài câu, tên hòa thượng xinh đẹp nhìn thì xinh đẹp không nghĩ tới lại là người có lòng dạ độc ác thật đáng sợ……

Tông Nan nhìn thấy Cố Phi Âm đã yên ổn nằm trong thiền trượng, lúc này mới nói: “Đi thôi, chúng ta đi xuống núi trước.”

Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện rất lo lắng: “Sư phụ, nhốt Cố tỷ tỷ ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tông Nan nói: “Yên tâm, đây là lần thứ hai Cố Phi Âm tẩu hỏa nhập ma, nếu không có Thiên Lôi trấn giữ thì lúc này cô ấy sớm đã phát điên biến thành ác quỷ chỉ biết giết người rồi. Ta đã phong ấn cô ấy trong thiền trượng, tạm thời dùng Phật Pháp để ổn định hồn phách của cô ấy.”

Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện bừng tỉnh nói thì ra là như vậy, nhưng anh ta vẫn cảm thấy kỳ quái, lần đầu tiên bị sét đánh cũng chỉ không nhớ những chuyện lúc trước khi mình vẫn còn sống mà thôi, nhưng lần này lại không giống như vậy cô ấy đã quên rất nhiều chuyện, nhìn có vẻ rất khác thường so với lúc trước, trạng thái cũng không tốt, ngay cả hồn phách không ổn định, “Có phải hồn phách của Cố tỷ tỷ sắp tan biến? Bởi vì cô ấy mới giết ba người sao?”

“Chuyện lúc này đã kích thích cô ấy. Thiên Lôi đã dịu dàng nhưng suy cho cùng nó cũng là Thiên Lôi, người bình thường căn bản không chịu nổi, chấp niệm của Cố Phi Âm lại quá sâu, điều này đối với cô ấy mà nói không phải là chuyện tốt.”

…… Hả? Tiểu hòa thượng Liễu Nguyện gãi đầu, nghe không hiểu lắm, Thiên Lôi mà anh biết cho tới bây giờ không thể dùng từ dịu dàng để hình dung, sét đánh xuống có thể đánh vỡ một cây đại thụ mấy người ôm, cũng có thể đánh chết người, anh vẫn luôn cho rằng Cố tỷ tỷ bị sét đánh, thì hồn phách của cô ấy sẽ hồn bay phách tán, chỉ là cô ấy phúc lớn mạng lớn không chết mà thôi.

Tông Nan rũ mi mắt nhìn thiền trượng ở trong tay: “Lần này cô ấy chịu tội suy cho cùng cũng bởi vì ta mà ra.”

Tiểu hòa thượng rất tán thành gật đầu nói: “Đây là lần thứ hai Cố tỷ tỷ đã cứu con.” Anh ta che cánh tay bị thương, “Con không muốn Cố tỷ tỷ có chuyện, sau này cô ấy phải làm như thế nào?”

Tông Nan lắc đầu không nói gì.

Chí có điều từ nay về sau, Cố Phi Âm thực sự ở trong thiền trượng của Tông Nan, vốn dĩ cô sợ đến muốn chết còn cho rằng hai hòa thượng này là Tà ma ngoại đạo, muốn bắt nàng về luyện ma công, cô muốn nghĩ cách chạy trốn nhưng không biết vì sao, cô ở trong này không xảy ra chuyện gì khác, sự đau đớn toàn thân cũng giảm đi không ít, điều này rất kỳ quái?

Nếu hòa thượng xinh đẹp không động sát tâm, vậy thì cô cứ thành thật đợi ở đây, cô chính là con quỷ thức thời nhất, tục ngữ nói rất hay “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” quỷ trong thiền trượng không thể không cúi đầu, cô nghĩ thoáng trải qua những ngày tháng ủy khuất cũng không sao cả, dù sao thì mạng nhỏ của cô mới là quan trọng nhất.

Cô cực lực thu nhỏ sự tồn tại của chính mình ngay cả oán khí cũng không dám làm loạn, cả ngày chỉ ghé vào thiền trượng nhìn ngó xung quanh, tiểu hòa thượng cũng coi như nhận thức sự tham sống sợ chết của Cố tỷ tỷ là như thế nào, bất luận cô ấy thay đổi như thế nào thì điều này thực sự không thay đổi.

Đương nhiên thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ nhân lúc sư phụ không có mặt lén lút tìm anh ta nói chuyện, bắt đầu lôi kéo làm quen, sau một vài lần sẽ nói muốn cho anh ta tiền bảo anh ta lén lút thả cô đi, còn vàng bạc châu báu mặc anh ta chọn, vinh hoa phú quý mặc anh ta lựa.

“……” Không, cô keo kiệt như vậy vừa là biết gạt người, trời biết anh ta đã bị đã lừa bao nhiêu lần rồi!:)

Anh ta không để ý tới, quay đầu tố cáo với sư phụ: “Sư phụ sư phụ, vị thí chủ này muốn mua chuộc con để con thả cô ấy đi! Cũng may con đủ định lực không bị mắc mưu!”

Tông Nan ồ một tiếng, quay đầu nhìn về phía thiền trượng, thiền trượng: “……”

Thiền tượng đang đứng ở ven tường đột nhiên nhảy lên, nhảy, nhảy, nhảy cuối cùng trốn dưới gầm bàn.

Tiểu hòa thượng: “……”

Tông Nan: “……”

Có thể nói là quỷ nhát gan danh xứng với thực.:)

……

Tông Nan làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ đúng giờ, buổi sáng 5 giờ đã thức dậy niệm một chồng kinh buổi sáng, tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh ông ấy, buồn ngủ đến mức mí mắt dính vào nhau, sau khi niệm bài buổi sáng xong sẽ đi quét sân, sau đó mới ăn chút cháo trắng.

Cố Phi Âm trốn trong thiền trượng làm nhiều việc nhất chính là che lỗ tai mình lại, bởi vì cô lo lắng một khi mình không cẩn thận sẽ bị niệm đến hồn bay phách tán, nhưng kinh văn kia cũng không biết xảy ra chuyện gì, bất luận cô có làm như thế nào thì giọng nói kia cũng có thể trực tiếp xuyên vào màng tai cô, xuất hiện rất rõ trong đầu cô.

Cô lo lắng đề phòng rất lâu cuối cùng phát hiện kinh văn này không có tác dụng lớn với cô, hồn cô vẫn còn rất tốt, điều này khiến cô thử phào nhẹ nhõm, sau đó mắng hai hòa thượng lớn nhỏ một trận, thuận tiện mắng luôn cẩu ông trời, vận may của cô thực sự rất đen đủi, tại sao bị hòa thượng bắt được chứ?

Mặc dù tiểu hòa thượng nói sư phụ anh ta đang giúp cô, nhưng cô không tin, nếu thực sự muốn giúp cô vậy thì thả cô ra, tại sao lại nhốt cô ở trong này?

“Sư phụ nói hồn phách của cô không ổn định, phải nuôi dưỡng tốt mới có thể ra ngoài được.”

“Vậy tới khi nào tôi mới có thể nuôi dưỡng tốt?”

“…… Điều này tôi phải hỏi sư phụ đã.”

Nhưng khi anh ta hỏi Tông Nan, Tông Nan cũng không cho anh ta một câu trả lời chính xác, bởi vì ngay cả bản thân Tông Nan cũng không biết rõ, Cố Phi Âm có thể dưỡng tốt được không. Bởi vì ông phát hiện Cố Phi Âm ở trong thiền trượng lâu như vậy, nhưng tình huống của cô cũng chỉ tạm thời ổn định mà thôi, muốn hoàn toàn chuyển biến tốt cần phải nghĩ cách khác.

Mỗi ngày Cố Phi Âm đều rất nhàm chán, bởi vì mỗi ngày chỉ có thể ở trong thiền trượng nơi nào cũng không đi được, việc cô làm nhiều nhất chính là nhìn hai hòa thượng lớn nhỏ niệm kinh, hoặc là theo hòa thượng xinh đẹp đi ra ngoài.

Cô phát hiện hòa thượng xinh đẹp cũng không phải người vô dục vô cầu, mỗi ngày trừ việc đi ra ngoài giảng kinh văn cho các thôn dân, cũng sẽ nhận một số việc riêng ví dụ như nhà ai có lễ tang cần niệm kinh hoặc nhà ai có những thứ đen tối sẽ mời bọn họ tới làm pháp.

Cố Phi Âm cũng vài lần đi theo xem náo nhiệt có không ít kiến thức, khi nhìn thấy tiểu hòa thượng nhận không ít tiền nhan đèn, hừ, thì ra hòa thượng xinh đẹp này cũng là một người tầm thường!

Chỉ có một điều không tốt mà hòa thượng xinh đẹp muốn nói với cô: “Thiền trượng không thể di chuyển.”

Cô nhảy nhảy, hả?

“Hôm nay cô lại đi dọa người.” Tay ông chỉ rời thiền trượng một lát, cô đã nhảy nhót dọa các bạn nhỏ phát khóc, sau khi dọa các bạn nhỏ khóc còn làm vẻ mặt vô tội, cô đâu biết các bạn nhỏ lại yếu đuối như vậy? Cô chỉ tùy tiện đi trên đường một chút đã dọa các bạn nhỏ, lại nói cô chính là một con quỷ khác thường không phải rất bình thường sao?

“Vậy ông thả tôi đi, chờ tôi đi rồi thiền trượng của ông đương nhiên sẽ không di chuyển, cũng sẽ không dọa người.”

Cô vừa nói vừa nhảy tới nhảy lui trong phòng, thiền trượng chống trên mặt đất phát ra tiếng bang bang bang.

Tông Nan rũ mắt cười, nói: “Cô là tiểu quỷ bây giờ không còn sợ tôi nữa sao?”

…… Sợ, đương nhiên vẫn còn sợ, đặc biệt khi cô nhìn thấy hòa thượng xinh đẹp niệm tiểu quỷ hồn bay phách tán thì trong lòng không khỏi trống rỗng.

Vậy không phải cô không còn cách nào sao? Vì mạng nhỏ của chính mình dù sao cũng phải nỗ lực một chút? Cứ từ bỏ như vậy sẽ càng chứng tỏ mạng nhỏ của cô không đáng giá.

Nghĩ như vậy, cô mất tinh thần trong nháy mắt, Tông Nan chỉ nhìn thấy thiền trượng của ông lạch cạch một chút rồi rũ xuống, dựa vào bàn bất động.

Tông Nan bất đắc dĩ lắc đầu, lại cầm bút viết kinh văn một lần nữa.

Ông còn nghĩ rằng Cố Phi Âm đã từ bỏ ý nghĩ chạy trốn, nhưng ai ngờ vào buổi tối thiền trượng của ông đã không thấy tăm hơi, cô nhảy qua cửa sổ chạy trốn, một đường nhảy nhót liều mạng nhảy lên núi, lần này bị sét đánh cho mất trí nhớ nhưng ý thức về nguy cơ một chút cũng không có, cũng không tin người khác hoặc là nói cô có thành kiến quá sâu đối với hòa thượng, nghĩ rằng mỗi người đều muốn lấy mạng nhỏ của cô.

Tông Nan chỉ có thể đi theo cô lên núi, với tình trạng bây giờ của Cố Phi Âm có lẽ sẽ không chạy được xa, huống hồ thiền trượng là của sư phụ truyền lại cho ông, đã đi cùng ông rất nhiều năm sớm đã tâm linh tương thông cùng với ông.

Quả nhiên, không bao lâu, ông đã tìm thấy thiền trượng được chôn trong một vùng đất trồng cây lương thực—— Cố Phi Âm phát hiện bản thân mình mới chạy được vài bước đã vô cùng suy yếu không thể nhảy được nữa, chỉ sợ tùy tiện trốn ở một nơi nào đó sẽ bị người khác nhặt được, sau khi suy nghĩ các biện pháp trực tiếp trốn vào trong đất!

Điều này tốt, hoa màu đã được thu hoạch cho nên cô sẽ không bị phát hiện, dù sao cũng là do đầu óc thông minh cô nghĩ ra một nơi tốt như vậy còn trốn là sở trường của cô, hì hì.

Tông Nan: “…………”

Ông ấy xoa xoa trán nhìn thiền trượng bùn đất loang lổ dơ không thể tả, lúc này chỉ sợ thiền trượng cũng cảm thấy bản thân rất ủy khuất.

Đương nhiên lúc Cố Phi Âm bị tìm thấy không dám nói lời nào, cô bị hòa thượng xinh đẹp từ trong hố đào ra, không thể không thừa nhận hòa thượng xinh đẹp này thực sự rất lợi hại!

Bình Luận (0)
Comment