Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 233

Khi bé Vương tám tuổi thì em gái ba tuổi.

Đó là một bé gái trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to long lanh ngập nước, chuyện thích làm nhất là đi câu cá ở bờ sông với ông và anh hai.

Có đôi khi ba bé sẽ đi cùng, nhưng ba bé có vẻ rất ngốc, chưa bao giờ câu được con cá nào cả! Bé cảm thấy có thể do ba bé quá thích ăn cá, ăn quá nhiều cá, khiến yêu quái cá nổi giận, thu hồi tất cả duyên cá của ba , cho nên ba không được cá thích.

Anh Vương: "..."

Không giống như ba, con gái anh vô cùng lợi hại. Bé chỉ cần nói muốn câu cái gì rồi quăng đại lưỡi câu xuống sông, một giây sau kéo lên, không chỉ có cá, ngay cả cua cũng có. Con nào con nấy béo núc ních, nhìn muốn chảy nước dãi. Thật giống như kiếp trước con gái anh là thần cá chép, nên mới được thiên vị như vậy.

Anh Vương: "..."

Anh đã từng mấy lần không tin nổi, hoài nghi, nghi ngờ và tự hỏi tại sao..sao có thể đối xử với anh như vậy. 

Đương nhiên, dù đối với anh như thế nhưng anh lại chả dám nói gì, thậm chí anh còn phụ trách việc khiêng cái này khiêng cái kia, bởi vì bố và con anh luôn thích ra bờ sông chơi, có chuyện hay không có chuyện đều thích tế bái. Nếu đến ngày quỷ tiết tết thanh minh, những món đồ cúng lại càng thêm phong phú, bố anh càng lúc càng lớn tuổi, không thể mang được vật nặng, cho nên vẫn phải dựa hết vào anh.

Nói chung anh chịu mệt làm “ ô sin” lâu như vậy, vào thời điểm câu cá sẽ được hưởng chút thiên vị, vớt được một hai em cua, vẫn coi như thuộc dạng hiếm thấy.

Kỳ thật, anh vô cùng biết ơn nhóm quỷ ở bờ sông, nếu không nhờ bọn họ, có lẽ bố và con trai anh đã chết từ lâu rồi, anh cũng sẽ chẳng có con gái đáng yêu như giờ, kể cả vợ anh cũng…. Người nhà anh bị cái chết đe dọa, gia đình sao sẽ được cảnh đầm ấm, yên vui như bây giờ?

Cho nên anh cực kỳ biết ơn bọn họ, vì lẽ đó, anh còn len lén đưa cho bố mình rất nhiều tiền, đồ cúng tế không thể mua qua loa được!

Nhiều năm trôi qua, cho đến thời điểm con gái anh chuẩn bị vào cấp I, rốt cuộc có chuyện xảy ra.

Nguyên nhân ở nhật kí cô bé viết.

Cô bé dùng ngôn ngữ trẻ con, ngây thơ trong sáng, nói bé thích nhất là đi câu cá với ông, bố và anh trai. Ông rất là “siêu”, anh trai cũng rất là “siêu”, chỉ có bố bị ngố tàu, mấy ngày cũng không câu nổi một con cá. Đến khi đưa đồ cúng nhiều, bác quỷ nước mới cao hứng, treo vào dây câu vài em cua nhỏ cho bố.

Tất nhiên “siêu” nhất vẫn là bé, bởi vì không chỉ bác quỷ nước thích bé, mà còn có phu nhân, chị, cô, chú thích luôn ấy. Mỗi lần bé câu đều câu được rất nhiều tôm, cua, cá, đến nỗi cần câu của bé muốn gãy luôn…

Kể linh ta linh tinh một hồi, nói toàn là chuyện câu cá thường ngày của họ.

Cô giáo cảm thấy không ổn, còn đặc biệt gọi bé đến phòng làm việc để nói chuyện, không chỉ có thế, thậm chí còn gọi người nhà, điều này có nghĩ là sao? Có nghĩ là đầu óc có vấn đề đấy, mau tranh thủ đi chữa bệnh! Bé còn nhỏ vậy mà đã bị bệnh, cô còn sốt ruột như này, người nhà càng phải sốt ruột hơn.

Ban đầu chuyện này không có truyền ra ngoài, sợ lời đồn đãi tạo thành vết thương lòng không thể chữa trị đối với cô bé, nhưng chả biết vì sao, chuyện này vẫn bị truyền ra ngoài, đầu óc cô bé Vương có vấn đề cả lớp đều biết!

"Các bạn cách xa nó ra đi, nó mắc bệnh tâm thần, coi chừng bị lây!”

"Nghe nói bệnh tâm thần sẽ ăn thịt người, thật đáng sợ nha, tớ không muốn bị bệnh tâm thần hu hu hu..."

"Ha ha ha ha mắc cười muốn chết, tớ còn nhỏ như vậy mà đã biết trên đời này không hề có quỷ, bác quỷ nước gì đó, chắc chắn là do nó tưởng tượng ra, nó hài hước ghê.”

"Tớ cũng hỏi ông nội rồi, chưa bao giờ có ai câu cá mà câu được cua cả, nó nói điêu, nói xạo!”

"Bọn mình không cần làm bạn với đứa nào xạo!”

Cô bé rất bình tĩnh, mấy đứa trước mắt chính là đám phàm nhân trong lời nói của ông, không thể hiểu nổi bọn nó, dĩ nhiên bé lười so đo với bọn nó, dù sao người biết được bí mật của thế giới giống ông cháu bé cũng không có mấy ai.

Cô bé chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc ra ngoài, trong mắt đám trẻ cùng lứa chính là chột dạ sợ hãi, từ nay về sau sẽ không chơi với nó nữa.

Thời điểm anh Vương đi đón con gái đã phát hiện, không có bạn nhỏ nào phất tay chào tạm biệt với bé, cũng không nói chuyện luôn, đều đứng sang một góc né tránh. Anh cảm thấy kỳ quái, liền hỏi con gái chuyện này là sao? Con gái rượu khoát khoát tay, ngây thơ nhưng lại nghiêm túc, còn có vẻ ông cụ nói: “Không có gì, chỉ là đám phàm nhân không hiểu chuyện.”

Anh Vương: "..."

Câu nói này rất quen thuộc, cha anh cũng thường xuyên nói như vậy, bây giờ bị con anh bắt chước đến bảy, tám phần.

Về sau anh Vương mới biết được, sự tình xảy ra do cuốn nhật ký.

Mặc dù con gái không quan tâm, sống vui vẻ kệ đời, nhưng anh lại không thể xem như không biết, nhưng vấn đề này lại không thể giải quyết ngay được…

Cho đến khi trường học tổ chức đi chơi ngoại cảnh một lần, các bạn nhỏ còn mang cần câu đi câu cá.

Cô bé bị mọi người cô lập lại bị vây quanh, bọn nhỏ đều nói không phải cậu rất lợi hại sao, vậy mau đi câu cua và tôm cho bọn tớ xem đi, nếu câu không được, thì cậu phải đứng trước trường thừa nhận mình nói xạo!

Cô bé Vương nhìn mấy tên phàm nhân này với vẻ bất đắc dĩ, tất nhiên bé luôn nhớ kỹ lời ông nói, không nên chấp nhặt với người bình thường, bé rất thông minh, không thiếu hiểu biết giống họ.

"Tớ không muốn cược với mấy cậu!”

"Không muốn? Tao nhìn thấy mày sợ thì đúng hơn, bởi vì mày đang khoác lác, cho nên mày mới không dám cược với bọn tao”

"Vua khoác lác, vua khoác lác! Vương Nguyệt là vua khoác lác!"

"Chúng ta không muốn chơi với vua khoác lác!"

"Đúng, chúng ta không chơi với vua khoác lác.”

Vương Nguyệt lần nữa bị cô lập, cô giáo đi tới, các bạn học lập tức không còn ồn ào, mà làm mặt quỷ mới Vương Nguyệt. Có tên nhóc mập nghịch ngợm giơ tay nói: "Cô ơi cô ơi, Vương Nguyệt nói bạn muốn câu con cua!"

Vừa dứt lời, mấy bé trai nghịch ngợm trong lớp đều nhao nhao nhảy dựng lên, miệng la câu con cua, câu con cua, Vương Nguyệt muốn câu con cua! La cho đã rồi cười hô hố, bị cô giáo nghiêm khắc cấm mới chịu dừng lại, nhưng sau lưng cô giáo vẫn nhăn mặt cười hi hi ha ha với cô bé.

Nhóc mập không thích Vương Nguyệt "Ba ba nói quỷ nước rất xấu, thích kéo người xuống sông để chết thay. Cho nên mày cũng là người xấu!”

Vương Nguyệt nhăn mặt, nhào tới đè nhóc mập xuống đất, đấm vài cái vô đầu: “Không cho phép cậu nói xấu bác!”

Nhóc mập béo nhất khối, lúc này bị một cô bé đè xuống nền nhà cửa hàng không động đậy được, khiến nó bị dọa kêu to oa oa.”

Các bạn học đều hoảng, nhao nhao hô: "Vương Nguyệt đánh người, Vương Nguyệt đánh người!"

...

Vương Nguyệt và nhóc mập bị phạt đứng, các bạn học khác đang chơi trò chơi, còn hai đứa bị phạt đứng dưới cây hối lỗi, còn bị cô phê bình, trừ mấy bông hoa hồng.

Nhóc mập rất oan ức, rõ ràng là Vương Nguyệt đánh nó, tại sao nó cũng bị phạt. Nó càng trêu tức Vương Nguyệt, bé dữ dằn nhìn chằm chằm nó: “Nếu cậu còn nói xấu bác, tớ sẽ đánh cậu.”

Nhóc mập nghĩ đến vừa nãy mình bị đánh đau như nào, sợ rụt cổ lại: “Tao sẽ kiện mày!”

Vương Nguyệt nói: "Không sao, dù gì tớ cũng đánh cậu trước!”

Nhóc mập nắm chặt bàn tay, bộ dáng thở phì phò khá khó chịu. Hai người này xem ra không có cơ hội hòa giải, cho đến khi cô giáo bắt tay làm hòa, nhóc mập vẫn không cam lòng, nó bị Vương Nguyệt chọc tức muốn chết, thế mà con bé kia còn cười!

Cô giáo bạn nhỏ biết nhận lỗi, liền nói đi thôi, giờ đi câu cá. Nói đi câu cá nhưng không phải câu ngoài sống, thật ra là là câu ở một cái ao nhỏ, còn có hàng rào bảo vệ, khá là an toàn.

Nhóc mập trộm cười, chả tin Vương Nguyệt có thể câu được cua, vua khoác lác đó, không ai muốn chơi với vua khoác lác.

Vương Nguyệt cũng được phát một cái cần câu, do không ai muốn chơi với bé, nên bé tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, bé ném dây câu xuống rồi mặc kệ, ngồi chống cằm nghĩ đến lúc bố đón bé có khi nào sẽ mắng bé không nhỉ, nhưng bé không thích người khác mắng bác….

Những bạn nhỏ khác đã câu được rất nhiều cá, vui mừng và hưng phấn la to, Vương Nguyệt lườm vài cái, lắc lắc cần câu.

Nhóc mập luôn nhìn chằm chằm Vương Nguyệt, thấy bé không câu nổi một con cá, ôm bụng cười ha ha, gọi mấy đứa nhóc xung quanh mau mau đến nhìn, vua khoác lác không câu nổi một cá, thật là lợi hại ha ha ha!

Vương Nguyệt quơ quơ quả đấm, dọa nhóc mập nghẹn họng, nhưng sau đó nó là lại ưỡn ngực nói: “Tao không thèm sợ mày, tao sẽ méc cô! Hừ!”

"Lớn rồi còn chơi trò méc cô!”

"Mày đánh tao thì tao méc cô thôi!”

"..."

Chị Cố nói rất đúng, những bạn nhỏ này vừa yếu ớt vừa ngây thơ, trước đây bé cảm thấy mấy bạn rất thú vị, nhưng giờ bé không muốn chơi với họ nữa.

Các bạn học đều thu hoạch đươc mẻ lớn, mỗi cái thùng nước nhỏ đều có mấy con cá bơi qua bơi lại, nhưng thùng nước của Vương Nguyệt lại trống trơn, cái gì cũng không có.

Đừng nói các bạn học, ngay cả cô giáo cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì trong lòng cô cũng cảm thấy Vương Nguyệt đang nói láo, hiện tại sở dĩ không câu được cá, thậm chí còn không có câu cá, đó là bởi vì không bao biện được lời nói dối.

Cô nhịn không được hơi nghiêm khắc: "Bé biết anh bạn chăn cừu không? Nói xạo nhiều sẽ bị sói bắt đi đấy!”

Vương Nguyệt nhìn cô giáo một chút, rồi cúi cái đầu nhỏ xuống, không ngờ cô giáo cũng là phàm nhân, chị gái nói, phải bảo vệ những bạn nhỏ phàm nhân cẩn thận, bởi vì họ rất yếu ớt, không chú ý thôi là chết, coi như thảm luôn.

Cô giáo nhìn đứa bé trầm mặc thở dài, tranh thủ thời gian gọi bọn nhỏ thu cần câu để về.

Tất nhiên Vương Nguyệt cũng muốn thu cần câu, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, cần câu thả ở dưới nước thế nhưng không hề nhúc nhích, bé kéo một lúc lâu vẫn không lên nổi.

Nhóc mập lại cười to “ha ha”, cô giáo bất đắc dĩ đi qua chỗ đấy, trong lòng tự nhủ đã như vậy rồi còn không chịu nhận sai.

Cô ta kéo đại dây câu một cái, ai ngờ suýt chút nữa bị sức nặng của cần câu kéo xuống hồ! Dọa cô muốn bay ba hồn bảy vía, chả nhẽ vướng vào rong rồi sao?

Lần này cô tăng thêm sức một chút, không, phải nói là sức bú sữa mẹ, đột nhiên dây câu văng khỏi hồ!

Trong khoảnh khắc dây câu bị kéo ra, cô trông thấy vô số con cua hợp thành một chuỗi dài, xoay tròn phất phới trên trời…

Các bạn học cũng sợ ngây người, đồng loại trừng lớn hai mắt, miệng há to, vẻ mặt cực kỳ tràn sợ hãi cảm thán: "... . . . ? ? ! Oa! ! !"

Chỉ thấy kẹp lấy dây câu, là một chuỗi những con cua lớn, mỗi con đều kẹp lấy con khác, kẹp chặt không để lộ kẽ hở!

Nhất là nhóc mập, lúc này nó đã choáng váng, đôi mắt ti hí ở khuôn mặt béo chứa đụng sự vô cùng kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment