Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 34

Vương đại gia vừa thu quần áo ở ban công vừa lén lút nhìn sang cao ốc bỏ hoang. Toà nhà của bọn họ cách khá xa cao ốc bỏ hoang, nhưng lúc trước toà cao ốc đó mới còn đang trong quá trình xây dựng thì đã mang danh là chung cư giang cảnh, tuy rằng chữ “Giang” chỉ có thể coi là con sông nhỏ nhưng phong cảnh nhìn cũng không đến nỗi tệ lắm.

Đáng tiếc mấy năm trước ở đó xảy ra án mạng, nghe nói ông chủ đi Macau đánh bạc, không chỉ đem toàn bộ gia sản của mình thua sạch mà còn rước thêm một đống nợ, nhà thầu tiếp quản thì sử dụng vật liệu kém chất lượng, ông chủ lại bỏ trốn nên toà nhà này tự nhiên không được tu sửa tiếp nữa, bây giờ trở thành nơi không ai ngó ngàng đến.

Bởi vì có người chết ở đó nên đã sớm có tin đồn có ma quỷ, toà nhà bỏ hoang đó trở thành nhà ma nổi tiếng khắp nơi.

Vương đại gia bình thường không đi qua đó, chỉ khi nào đi câu cá thì mới đi ngang qua.

Mấy ngày nay ông ta đi câu cá đã gặp một chuyện rất lớn. Đó là một buổi trưa ông đi câu, vận khí tốt nên câu được hai con cá trích lớn, ông bèn ở lại câu thêm, nhà ông đông người, ngoài vợ, con trai và con dâu còn có một cậu cháu trai, con dâu lại đang có em bé sắp sinh, ông định mang cá trích về nấu canh cho con dâu, cá trích chiên vàng ruộm, rồi thêm một chút nước đun sôi, thành ra món canh cá vừa trắng vừa thơm, lại khử được mùi tanh, nếu thêm hành lá thái nhỏ thì thơm chết luôn, cháu trai cũng có thể uống thêm hai chén, ăn nhiều cá thì sẽ thông minh.

Cho nên ông cũng về muộn hơn, lúc về mặt trời cũng đã khuất núi.

Lúc ông đi ngang qua cao ốc bỏ hoang thì không nén nổi tò mò nhìn vào, không ngờ lại thấy trên tầng có quần áo bay phất phới!

Thật sự là bay ở đó, bay lên, bay xuống, bay trái, bay phải, phần phật~ phần phật!

Ông ta còn tưởng mình nhìn nhầm, vội xoa mắt định thần lại, thế nhưng nó vẫn ở đó! Ông bị doạ vội vàng bỏ chạy! Ông biết mình nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhưng cũng không dám nói gì, mang cá chạy về nhà.

Ông chưa ổn định tinh thần: “Toà nhà bỏ hoang đằng kia có ma, tôi thấy có mấy bộ quần áo bay bên trong!”

“Thật hay giả đó? Không phải ông nhìn nhầm chứ? Chắc là quần áo nhà ai bị gió thổi bay đến đó thôi? Mấy ngày nay gió to lắm mà.”

“Không thể nào, tôi không nhìn nhầm đâu!”

“… Không phải chứ? Tôi đi mổ cá đây.”

“…”

Chuyện cao ốc bỏ hoang có ma chính là truyền từ đây ra, từ lúc đó Vương đại gia đi câu cá đều phải đi vòng một đoạn xa, cao ốc đó quỷ quái như vậy ông không dám đi qua. Nhà ông tuy xa toà nhà đó nhưng đứng ở ban công nhà mình vẫn có thể thấy thấp thoáng toà cao ốc đó phía xa xa, bởi vì đây là khu khai hoang, mấy căn nhà tạm trước kia đã dẹp đi hết, bây giờ chỉ là trảng đất trống, vô cùng trống trải.

Vương đại gia có hơi kiêng dè, tuy rằng toà nhà đó rất đáng sợ nhưng ông vẫn không nhịn được thi thoảng lại nhìn sang.

Tối nay ông ra thu quần áo lại đứng nhìn sang cửa sổ toà cao ốc bên kia, ông chắc chắc lúc trước mình không nhìn nhầm, bên đó khẳng định có ma! Nhưng người trong nhà đều không tin ông, đều nói ông già cả mắt mờ nên nhìn nhầm, trên đời sao có thể có ma quỷ chứ? Còn giảng giải cho ông một đống chủ nghĩa khoa học để ông tỉnh ra.

Vương đại gia tuy rằng già rồi nhưng mắt vẫn nhìn được, đầu óc ông cũng chưa lú lẫn, sao mà nhìn nhầm được?

Ông nhìn chằm chằm toà nhà bỏ hoang, nghĩ xem không biết phải chứng mình mình không nhìn nhầm thế nào?

Đột nhiên, ông mở trừng trừng hai mắt, cả người cũng cứng đờ!

……….. Quan, quan, quan tài sao lại bay ở trên trời?

Ông xoay người chạy vọt vào phòng khách: “Có, có, có… Có quan tài bay ở trên trời!”

Bà vợ: “…”

Con trai: “…”

Con dâu: “…”

Cháu trai: “…”

Cậu cháu trai nhìn bà nội và bố mẹ, ngoan ngoan nói: “Ông nội, ông uống bát canh cá đi, chúng ta cùng bổ não.”

Bà vợ: “Đúng vậy, ngày mai ông nên đi đo kính nhìn xa cho rõ.”

Con trai và con dâu cũng gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

Vương đại gia bên cạnh: “…”

Có quan tài đúng là tốt hẳn, lúc trước Cố Phi Âm vẫn không tìm được chỗ giấu tiền, cô nghĩ nên tìm khối đá lớn giấu phía dưới, bên trên lại phủ thêm rơm rạ đá vụn gì đó, người khác nhìn vào chắc chắn không biết đây là chỗ cất tiền, nhưng cô cũng sợ bị chuột nhấm mất, cất trong chăn bông càng không an toàn, bây giờ rất nhiều tên ăn trộm, nếu hắn nhìn trúng cái chăn bông của cô thì không phải tiền cũng theo đó không cánh mà bay sao?

Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô có thể đem tiền giấu sâu tít bên dưới quan tài, lần trước lúc cô xuống núi thu nhặt được rất nhiều tiền xu, cũng đều cất hết trong đó, bên trên trải một lớp đệm bông, bởi vì quan tài vốn rất chật hẹp nên một cái đệm có thể gấp làm ba, tương đương với ba lớp đệm, vô cùng mềm mại!

Quan tài vừa to vừa nặng nên không dễ bị trộm.

Trải xong đệm bông cô không nhịn được vội vàng vào nằm thử, quả nhiên mềm thực sự, còn có thể xoay trái xoay phải, tuy rằng hơi chen chúc chật chội nhưng cực ấm áp, buổi tối đi ngủ đóng nắp quan tài lại thì gió cũng không thể lọt vào được.

Quan tài quả nhiên rất tốt, ở trong đó cực kỳ thoải mái.

Tống Na: “…”

Cô gái hàng xóm: “…”

Bà lão: “…”

Tống Na nhìn ân nhân của mình nằm trong quan tài thở dài thoả mãn, cả khuôn mặt không nhịn được mà run rẩy, cô thật sự không ngờ ân nhân muốn có một chiếc quan tài để chính mình nằm ngủ? Cô còn tưởng rằng nó dùng cho hai con quỷ bên cạnh cô ấy, nếu không thì cũng dùng vào mục đích khác cơ, bạn nói xem một người đang sống sờ sờ ra đấy sao lại muốn ngủ trong quan tài chứ? Ngủ thì thôi đi sao còn bày ra vẻ mặt thoả mãn như thể đang ở thiên đường chốn nhân gian vậy?

Lúc trước biết Cố Phi Âm ở toà nhà bỏ hoang này cô đã rất kinh ngạc, không ngờ còn có thể kinh ngạc hơn.

Chẳng lẽ cái này gọi là khí phách của cao nhân? Tính cách, sở thích, mong muốn đều khác người bình thường?

“Cảm ơn cô nhé.” Cố Phi Âm thật sự đặc biệt cảm ơn, không ngờ hôm nay cô không chỉ nhận được món quà nhỏ mà còn được một cái quan tài, giải quyết phiền não bấy lâu của cô.

Tống Na hít vào một hơi, nói: “Không có gì, nhờ có cô tôi mới có thể báo thù, phải là tôi cảm ơn cô mới đúng. Đúng rồi, chân của cô sao thế? Bị ngã à?”

“Không có gì. Ông trời thối tha lại mù quáng hành hạ tôi đó mà, chắc mấy ngày nữa là không sao hết.”

Tống Na nhìn trời, rùng mình một cái.

Từ khi cô biến thành quỷ cũng biết thế giới không tồn tại đơn giản như cô từng nghĩ, trên trời còn có trời, người tài còn có người tài hơn, đã có ma quỷ thì cũng ắt sẽ có ông trời… Đương nhiên, đó cũng không phải là chuyện cô có thể tìm tòi sâu xa.

Cố Phi Âm vui vẻ đi mấy vòng quanh quan tài như một đứa trẻ được cho món đồ chơi yêu thích: “Cái quan tài này của cô khá tốt, tự làm à? Cô cũng thật lợi hại.”

Tống Na lắc đầu, cười nói: “Cô thích là tốt rồi.”

Cố Phi Âm thực sự rất thích.

Cái quan tài kia đương nhiên không phải cô làm mà là cô đi tìm người nhà lão Nhị, tặng cho bọn họ một chút lễ nghi nho nhỏ.

Cô không làm được quan tài, lúc còn sống cũng chỉ là một học sinh, trong nhà cũng không có ai làm nghề mộc, thế nên sao cô có thể làm mộc được chứ? Hơn nữa cô còn là người đã chết, cũng không thể tự đi mua quan tài, thật ra cô cũng nghĩ tới việc báo mộng cho cha mẹ, nhờ bọn họ chuẩn bị cho nhưng cô lại sợ làm hai người họ sợ hãi.

Cô nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng, tuy lão Nhị đã chết nhưng cô lại hận mình có nhà mà không thể về, mà nhà lão Nhị còn cha mẹ, anh em trai hắn.

Cái gì mà gọi là con cái hư hỏng thì là lỗi của cha mẹ chứ, lão Nhị biến thành kẻ tàn nhẫn độc ác lòng lang dạ sói như thế chẳng lẽ trong nhà trong có tí trách nhiệm nào à? Nếu dạy dỗ nghiêm thì sẽ không đến mức biến thành tên súc sinh như thế. Người làm cha làm mẹ chẳng lẽ cứ đẻ xong là xong? Sinh ra mà không dạy dỗ đàng hoàng tử tế thì thà không sinh cho xong, kết quả lại gây tai hoạ cho người khác.

Tống Na đã từng đi qua nhà lão Nhị, cô biết cha lão Nhị là con sâu rượu, mỗi ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, tham ăn lười làm, anh cả tuy đã kết hôn nhưng lại thường xuyên làm loạn bên ngoài, chuyện trộm cắp gì cũng không thiếu, em trai cũng không tốt đẹp gì, tuy rằng học xong đại học nhưng lại là tên tra nam, cưới một cô gái trong làng về làm vợ nhưng không chung sống hoà hợp với nhau, lúc nào cậu ta cũng cảm thấy cô gái đó không ngẩng mặt lên được, mỗi lần về nhà lại cũng mối tình đầu ở đầu thôn ân ân ái ái tình chàng ý thiếp một phen, hơn nữa mối tình đầu của cậu ta đã gả tới trấn trên, còn có hai đứa con nhỏ…

Cái nhà này thực sự là dột từ nóc, chỉ có mẹ lão Nhị còn tốt một chút, chỉ tiếc là bà không làm chủ được, cả ngày làm việc quần quật ngoài đồng, còn phải nuôi một nhà từ lớn đến bé, thực sự cuộc sống mỗi ngày rất ảm đạm.

Tống Na thực sự không cam lòng, cha mẹ cô đã vất vả nuôi cô khôn lớn, vất vả cho cô đến trường, khó khăn lắm cô mới học xong đại học, cứ nghĩ cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, ai ngờ cô lại chết oan chết uổng, để lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Cô còn rất nhiều ước muốn chưa thực hiện được, muốn báo hiếu cha mẹ, muốn kiếm tiền mua nhà đưa cha mẹ vào ở cùng, muốn nói chuyện yêu đương, muốn đi du lịch nhìn ngắm thế giới, muốn đi xem buổi biểu diễn của thần tượng…

Ước mơ của cô còn chưa thực hiện được mà đã phải bỏ mạng trong tay một kẻ cặn bã.

Bình Luận (0)
Comment