Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 67

Trương đạo trưởng không nói gì nữa, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Thật ra năng lực của Cát Hồng không kém, chỉ là mấy năm nay tâm tư đều đặt ở việc xem tướng đoán mệnh, thêm nữa giúp người khác sửa vận sẽ tự tổn thương bản thân, đạo hạnh cũng giảm đi nhiều, nhưng những tiểu quỷ bình thường cũng không phải là đối thủ của anh ta, vậy mới thấy bọn quỷ mặt người này lợi hại thế nào.

Trương đạo trưởng trở về đạo quán, lúc này có mấy vị sư thúc đang thi pháp ở đại sảnh, một người cầm gậy đánh sét, một người cầm chuông Tam Thanh, một người cầm pháp ấn. Theo từng câu niệm chú từ trong miệng, sợi dây hồng trói mười ba con quỷ ngày càng siết chặt, chúng liều mạng giãy giụa nhưng vốn đã suy yếu đi nhiều, bây giờ cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để chạy thoát, phát ra tiếng rít chói tai, tên quỷ mặt người cầm đầu vẫn rất hiếu thắng, cứ luôn miệng gào thét ‘Tao sẽ báo thù’, ‘Tao nhất định sẽ báo thù’, nhưng chẳng ai thèm đáp lời hắn.

Vài phút sau, một cánh cửa thông với lòng đất được được mở ra, mười ba đám sương đen bị hút vào đó, dải lụa hồng rơi lả tả trên mặt đất.

Thấy vậy, Trương đạo trưởng mới đi ra nhặt dải lụa hồng lên, ông nhìn mãi nhưng đáng tiếc vẫn không thấy trên dải lụa có thêu hoa văn giam cầm ma quỷ gì kỳ lạ.

“Đừng nhìn nữa, đây chỉ là một dải lụa bình thường thôi, không có gì đặc biệt đâu.”

“Thật ạ? Nếu chỉ là dải lụa bình thường thì không thể trói được đám quỷ đó, vậy là sao?”

Sư thúc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể nói là đạo hạnh của vị Cố đại sư này thâm sâu hơn chúng ta, đợi ta về hỏi sư phụ đã, có thể sư phụ sẽ biết.”

Trương đạo trưởng vâng một tiếng, đưa dải dụa hồng cho sư thúc: “Đúng rồi, lúc nãy ở bệnh viện cháu gặp Cát Hồng, cậu ta cũng ở trên máy bay.”

Mấy vị sư thúc nghe vậy sắc mặt vốn không tốt lại càng khó coi: “Cậu ta cũng ở đó? Sao ta không nghe ai nói?”

“Bởi vì bị quỷ đánh cho hôn mê.”

“…”

Mã Áo mua vé máy bay sáng sớm hôm sau đi thành phố B, lúc Thẩm Việt nghe thấy còn dựng ngón tay cái: “Lợi hại.”

Mã Áo cũng không muốn ngồi máy bay nhưng mà không còn cách nào khác, anh ta đã tính kỹ rồi. Nếu đi xe qua đó thì lúc đến cũng đêm mất, lại không có tàu ra đảo Oa Oa, anh ta sợ chậm thì bạn anh ta không cứu được mất nên chỉ có thể đặt vé máy bay lần nữa, sáng sớm sẽ xuất phát.

Cố Phi Âm không có ý kiến gì với chuyện này, đi kiểu gì cũng được, chẳng ảnh hưởng gì tới cô cả. Chuyện duy nhất làm cô khó xử chính là chi phiếu hai trăm vạn của cô làm thế nào bây giờ, đêm qua lúc ngủ cô cũng không biết phải để đâu, dù giấu ở đâu cũng thấy không an toàn nên phải đặt ở dưới gối nằm lên.

Bây giờ cô rất nhớ cái quan tài của mình, cất tiền trong quan tài thì chẳng sợ gì nữa. Cô đi lâu như vậy rồi chỉ sợ trộm mất nhưng mà không sao, lúc đi cô đã nói với nữ quỷ áo đỏ nhờ cô ấy nói với cô gái hàng xóm và bà cụ là hai ngày nữa cô sẽ về, phiền họ trông chừng quan tài giúp mình.

Họ ăn sáng ở khách sạn, Mã Áo nói là để hắn trả, tiền ăn sáng bao gồm trong phí dừng chân, mà phí dừng chân của bọn họ là do vị chủ tịch kia cấp cho, nghe nói cả vé máy bay hôm nay cũng được miễn phí.

Người bạn này đúng là bạn tốt, biết hiếu kính với người lớn.

Bữa sáng của Cố Phi Âm có một bát mì thịt bò, còn thêm cả hai quả trứng trần vàng óng, sợi mì này rất dai, thịt bò được hầm mềm nhũn, măng vừa giòn vừa thơm, nước dùng thì hơi cay, lại được rắc thêm mấy cọng rau thơm, thực sự là ngon đến chảy cả nước miếng. Hơn nữa trứng trần cũng rất ngon, cắn một phát là lòng đào chảy ra, oa, những ngày được ăn mì thịt bò đúng là quá hạnh phúc!

Mã Áo mang cho Cố đại sư một cốc sữa bò, còn thả thêm một ít ngũ cốc và trái cây khô, uống vào một ngụm vừa giòn vừa thơm.

Thẩm Việt không chịu thua, liền chọn một đĩa trái cây mang sang, đặc biệt thâm sâu liếc nhìn Mã Áo một cái, Mã Áo cười ha ha.

Đĩa trái cây có dưa hấu, dưa vàng, nho và cà chua bi, Cố Phi Âm lần đầu tiên được ăn nho, tuy rằng quả đen xì nhưng vừa ngọt lại vừa nhiều nước, cô muốn trộm mấy quả mang đi, nhưng mà cuối cùng lại thôi, bây giờ cô cũng có chi phiếu hai trăm vạn rồi, hai trăm vạn không những có thể chiếu quảng cáo trên TV ở trung tâm thành phố mà còn thừa một ít, có thể ăn uống thoả thích!

Nhưng mà giờ còn phải đến đảo Oa Oa tờ chi phiếu này để đâu cũng không an toàn, nếu không phải bên cạnh còn hai người bạn nhìn qua có vẻ rắn chắc thì cô cũng không dám ra cửa.

Mã Áo thấy Cố đại sư hao tâm tổn sức vì chi phiếu hai trăm vạn như thế bèn do dự nói: “Hay là gửi vào ngân hàng đi?”

Cố Phi Âm nói: “Tôi biết ở đây các anh có ngân hàng, tiền đều gửi hết vào đó, nhưng mà gửi vào ngân hàng tôi cũng thấy không an toàn, nếu phá sản thì phải làm sao?”

…Phá sản? Đầu năm nay chắc không ai tính đến việc ngân hàng phá sản đâu nhỉ? Mã Áo ngây ngốc nói: “Ngân hàng sẽ không dễ phá sản vậy đâu?”

Cố Phi Âm nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không biết, tôi nhớ là rất dễ phá sản mà?”

Mã Áo nói: “Nếu không gửi ngân hàng thì phải tìm gì đó ép cho nó thẳng ra, nếu không có nếp gấp thì không lấy được tiền đâu.”

Cố Phi Âm: “…?” Quả nhiên là chi phiếu hai trăm vạn, lại dễ hỏng như vậy.

Cố Phi Âm: “Đi thôi, chúng ta đến ngân hàng.”

Đúng vậy, bây giờ là thời đại hoà bình, ngân hàng không dễ phá sản vậy đâu, trừ phi là thay vua đổi chúa, đúng lúc cô cũng mang chứng minh thư theo, cất tiền vào đó là tốt nhất.

Mã Áo và Cố Phi Âm muốn đến ngân hàng, Thẩm Việt cũng không thể không đi, vừa rồi lúc ăn sáng ở khách sạn đã thu hút sự chú ý của không ít fans, hơn nữa đồng nghiệp của anh vẫn đang ở bệnh viện, kiểu gì anh cũng phải đến đó xem sao.

Thẩm Việt nhìn Cố Phi Âm, cô gái tóc dài nhìn qua có vẻ âm trầm khủng bố nhưng lại là người tốt cứu sống mấy trăm người bọn họ, nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô là lúc cô vô cảm nắm tay đập vào bụng Trương Siêu, tuy rằng là để cứu Trương Siêu nhưng lại thực sự doạ người, đương nhiên sau khi trải qua những chuyện còn khủng khiếp hơn việc đánh Trương Siêu thì anh ta vẫn hơi sợ mỗi khí đối diện với cô, nhưng không đến mức hoảng hốt muốn bỏ trốn…

“Cố đại sư, cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi có thể xin số điện thoại của cô không? Chờ chuyện ở đây ổn định rồi tôi sẽ liên lạc với cô.”

“Được chứ.” Cố Phi Âm hoàn toàn không cảm nhận được sự gấp gáp vội vã trong lòng Thẩm Việt, cô cầm di động đeo trên cổ gõ gõ, thật ra cô cũng rất thích gọi điện thoại, trò này chơi rất vui, “Số của anh là gì? Để tôi nháy sang.”

Thẩm Việt đọc một dãy số, quả nhiên lát sau di động anh ta liền vang lên, anh ta nhấn nút tắt, lưu số kia lại.

Anh nhìn Cố Phi Âm và Mã Áo lên xe rời đi, cũng gọi một chiếc taxi đi đến bệnh viện.

Hầu hết hành khách hôn mê một đêm đều đã tỉnh lại, thấy bản thân đang ở bệnh viện nhưng đã về với thế giới loài người bình thường thì mừng đến rơi lệ, lớn tiếng gào khóc!

Bởi vì bọn họ căn bản không nghĩ đến chuyện mình còn sống!

Giống như Trương Siêu vậy, tỉnh dậy liền bò ra khóc tại chỗ, là gào khóc thật sự, anh ta vốn là người kiêu ngạo, đột nhiên bây giờ khóc thành như vậy làm Hình Nhất Phàm cùng phòng bệnh không kịp thích nghi, “Tôi bảo này anh đừng khóc như vậy được không?”

Trương Siêu nói: “Sao tôi không thể khóc chứ? Bị quỷ chui vào bụng không phải cậu, bị quỷ mặt người đoạt mặt lại càng không phải cậu, tại sao tôi không được khóc?”

“Nhưng mà anh cũng được cứu rồi còn gì, anh nên cười mới phải!”

“Cười cái rắm mà cười, bây giờ tôi cứ nhắm mắt vào là lại nhớ đến lúc ngồi trong WC, quỷ mặt người đột nhiên xuất hiện ở bồn cầu hướng thẳng vào mặt tôi bay đến, đm, mẹ nó ghê tởm vãi, quỷ không có chút ý thức vệ sinh nào à? Nơi dơ bẩn như WC cũng dám đi!”

Hình Nhất Phàm: “…” Nói thế thì anh ta thật không có cách nào phản bác, “Nếu không anh uống ngụm nước đi?”

Trương Siêu: “Uống cái gì mà uống, tôi sợ uống vào một tên quỷ mặt người nữa lắm! Sao số tôi lại khổ thế này chứ, Cố đại sư, Cố đại sư cô ở đâu rồi!”

Hình Nhất Phàm: “…”

Lúc Thẩm Việt đến, Trương Siêu khóc mệt quá phải nghỉ một lát, anh kinh ngạc hỏi Hình Nhất Phàm: “Làm sao vậy?”

Hình Nhất Phàm nhún vai: “Không sao, anh ta khóc vì mình số khổ quá. Đúng rồi, đêm qua sau khi bọn tôi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng tôi vừa tỉnh đã thấy ở bệnh viện?”

Thẩm Việt nói: “Cố đại sư đã cứu chúng ta…”

Trương Siêu không khóc nữa, nhào lên hỏi Thẩm Việt: “Đại sư đâu? Cố đại sư ở đâu rồi? Tôi muốn Cố đại sư!”

Thẩm Việt nói: “Cố đại sư có việc nên đi trước rồi.”

Trương Siêu gục đầu xuống, ủ rũ.

Thẩm Việt đem chuyện sau khi Hình Nhất Phàm và Trương Siêu ngất xỉu nói qua một lần, bây giờ nghĩ lại trong lòng anh vẫn còn sợ hãi: “Tối qua thực sự quá nguy hiểm, cả cơ trưởng cũng bị quỷ mặt người khống chế, nếu không phải có Cố đại sư thì chúng ta chết chắc rồi.”

Hình Nhất Phàm và Trương Siêu cũng vẫn còn sợ, nghĩ đến mà rùng mình, “Chúng ta phải cảm ơn cô ấy như thế nào?”

Trương Siêu nói: “Đợi chút, tôi gọi điện thoại cho bố mẹ bảo bọn họ đưa tiền tới!”

Hình Nhất Phàm chỉ nói một chữ: “Thô tục.”

Thẩm Việt thì lại cảm thấy như vậy cũng không phải là không được…

Cố Phi Âm và Mã Áo được một người dân bản địa dẫn đường, quá trưa hôm đó đã đặt chân lên đảo, đảo Oa Oa này là thánh địa mạo hiểm.

Mã Áo lo lắng nhìn đảo Oa Oa, đã bảy ngày kể từ khi bạn anh ta mất tích.

Cũng lúc này bọn họ mới biết, thật ra không chỉ có sau người mất tích trên đảo búp bê mà có tới mười người, năm giờ sáng hôm ấy có hai đôi tình nhân nói là ra ngoài ngắm mặt trời mọc, nhưng mà sau khi rời đi thì không thấy quay lại nữa.

Đúng như tên gọi, toàn bộ đảo treo đầy búp bê. Sự tích cái tên này bắt nguồn từ một tin đồn nói có một người chị đưa em gái mình đi bơi ở đây nhưng mà cô em không may chết đuối, người chị nhớ em mình nên mới treo vô số búp bê Tây Dương lên cây. Sau này càng ngày càng có nhiều búp bê Tây Dương được treo lên, nhìn xa có vẻ vô cùng khủng bố nên đã thu hút rất nhiều nhà thám hiểm đến đây du ngoạn.

Cư dân trên đảo thấy vậy liền bắt đầu tự treo búp bê Tây Dương lên cây trên đảo, càng ngày càng treo nhiều cho nên bây giờ tất cả các cây trên đảo đều treo đầy búp bê Tây Dương.

Bình Luận (0)
Comment