Mà giờ khắc này, liền ngay cả bạn gái Từ Hồng cũng trốn đến sau đám người Lục Giang Phi, cô ta đúng là thông minh, cũng không có dán vào, nhưng cũng chăm chú lui đến bên người Lục Giang Phi.
Từ Hồng không muốn ngồi chờ chết, anh ta không muốn chết, anh nhìn đám Lục Giang Phi bên kia, đứng lên, hướng về bạn gái mình đi tới, anh ta rầm một tiếng liền quỳ xuống: "Bảo bối, anh sai rồi, em tha thứ anh lần này. Anh đã nghĩ rồi, đợi lát nữa chính anh đi chết, anh là bị ma quỷ ám ảnh mới có thể đối xử như vậy với em, em tha thứ anh lần này đi."
Cô gái ô ô khóc lớn lên, "Cút ngay! Cút!"
Từ Hồng ở một bên nói một hồi lâu, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cố ý tránh đám người Lục Giang Phi nói: "Em cho rằng người đàn ông kia sẽ cứu em sao? Chờ đến lúc xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ bỏ qua em, bảo bối, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, em phải tin tưởng anh."
"Không, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng anh. Tôi bảo anh cút, không nghe thấy sao?"
Từ Hồng bị gào thét đi tới một bên, ánh mắt anh ta càng tối tăm.
...
Ước chừng sau mười phút, bé gái trở lại, nàng ôm Dương oa oa, khi nhìn thấy Từ Hồng cười khanh khách hỏi anh: "Có tìm được bạn tốt đồng ý trợ giúp anh không?"
Từ Hồng sợ đến một chữ cũng không dám nói, cả người đều đang run.
Lục Giang Phi và Nguyên Lộ đám người ngồi ở tại chỗ không nói gì, bọn họ cũng không ai dám nói chuyện.
Anh ta đột nhiên xông tới, quỳ gối trước bạn gái cầm lấy tay của cô nói: "Là cô ấy, cô ấy yêu tôi, đồng ý vì tôi đánh đổi mạng sống, cô ấy đồng ý giúp tôi! !"
Bạn gái của anh ta điên cuồng giãy dụa, làm thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể liều mạng hô: "Tôi không có, tôi không muốn, không phải! Anh tên súc sinh này mau mau buông tôi ra, buông tôi ra! Tôi và anh đã chia tay, tôi không yêu anh!"
Từ Hồng sợ sự phản kháng của nàng thu hút bé gái nghi vấn, vừa vội vừa giận, đột nhiên một cái tát đập trên mặt cô, cô gái bị một cái tát đập đến hoa mắt, thêm nữa tinh thần vốn cũng không được, chấn kinh quá độ lại một đêm chưa ngủ, dĩ nhiên trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Từ Hồng vội vàng nói: "Là cô ấy, là cô ấy! Cô ấy đồng ý giúp tôi!"
Bé gái hì hì nở nụ cười: "Vậy được rồi, xem ra người bạn này của anh cũng không tệ lắm, ngày hôm nay liền để cô ấy đi tưới hoa."
Lục Giang Phi và Nguyên Lộ đám người khiếp sợ nhìn về phía bé gái, chỉ thấy búp bê vải trong lồng ngực bé gái nhảy xuống, một cước đem cô gái kia đá hướng về phía vườn hoa xương người, bụng mềm mại của cô xuyên qua một nhánh cọc gỗ, máu me đầm đìa.
Từ Hồng trừng lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn cô gái trợn to hai mắt treo ở cọc gỗ, anh ta nở nụ cười, lại nở nụ cười, nắm chặt nắm đấm.
Kha Mẫn Mẫn và Dư Yên Đan cũng không khắc chế được hét rầm lêm, mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.
Lục Giang Phi và Nguyên Lộ, Điền Lãng đám người càng là mồ hôi lạnh ứa ra, bọn họ cho rằng chỉ cần cô gái trực tiếp cự tuyệt, như vậy Từ Hồng khẳng định bó tay, bé gái khẳng định cũng sẽ không nghe, vậy mà... Vậy mà sẽ như vậy?
Lục Giang Phi nắm chặt nắm đấm, run cầm cập nói: "Tại sao? Cô ta đã nói không muốn, tại sao còn muốn cho cô đi tưới hoa?"
Nguyên Lộ cũng nói: "Rõ ràng là người đàn ông kia bị bắt, tại sao bắt người khác thay anh ta nhận trừng phạt? Anh ta nham hiểm ác độc, ngay cả người yêu của mình đều có thể bán đi, người như thế... Người như thế!"
Bé gái nghiêng đầu, coi như đương nhiên nói: "Cuối cùng không phải cô ấy không có cự tuyệt sao? Nếu không nói không, đương nhiên để cô ấy đi tưới hoa rồi."
Bọn họ khiếp sợ nhìn bé gái, bé gái hít một hơi thật sâu, mùi máu làm cho nó vô cùng vui vẻ: "Các anh xem hoa viên của tôi có phải là lại đẹp hơn? Không sai, bây giờ chúng ta chơi trò mèo bắt chuột đi, các anh nếu ai bị búp bê của tôi chộp được, người đó phải đi giúp tôi tưới hoa."
Búp bê vải đứng ở trước mặt mọi người, mặt không hề cảm xúc, con mắt trợn to sẽ không nháy mắt nhưng sẽ động, hai mắt thật to chiếm nửa gò má, ùng ục ùng ục chuyển, xem ra rách rách rưới rưới, trong tay còn cầm một mảnh khăn tay cũ không biết từ nơi nào tìm được.
Lục Giang Phi và Nguyên Lộ, Điền Lãng đám người trợn mắt lên, mắt lộ ra sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Một trận gió lạnh thổi qua, trong gió tựa hồ cũng truyền đến đám trẻ con cười khẽ, hì hì hì hì... Hì hì hì hì hi...
Ném, ném, ném khăn tay,
Nhẹ nhàng đến sau người bạn nhỏ,
Mọi người không cần nói cho hắn,
Nhanh lên một chút nhanh lên một chút bắt được hắn,
Nhanh lên một chút nhanh lên một chút bắt được hắn,
Nhanh lên một chút nhanh lên một chút bắt được hắn.
Bắt được, là ai vậy?
...
Trò thứ ba là ném đống cát, hai con búp bê vải cầm xương sọ không biết của ai hướng về bọn họ ném, một khi bị ném trúng, phải đi tưới nước.
Trò thứ tư là 123 người đầu gỗ.
Trò thứ năm là đập vai.
...
Lục Giang Phi khi chơi đập vai bị vỗ tới, trò đập vai rất đơn giản, chính là nghĩ cách bảo vệ vai của mình, không để búp bê vỗ, một khi bị vỗ vai, vậy là quỷ, quỷ liền mang ý nghĩa anh đã chết.
Khi đó anh đã rất suy yếu rồi, anh không nhớ rõ là mình đã bao lâu không ăn cơm không uống nước rồi, khi lên núi cũng là quần áo nhẹ giản tiện, căn bản không mang thức ăn nước uống gì, bọn họ nhiều người như vậy, thời điểm duy nhất có thể ăn cơm, là sau khi trò chơi của bé gái kết thúc- -- -- trời sáng kết thúc, bé gái sẽ rời đi, bọn họ có thể ở đây tự do hành động, chỉ là sẽ chịu đựng vô số con mắt -- nghĩ biện pháp đi uống chút nước sương, hoặc là ăn chút lá cây rễ cây, có lúc số may, trên nhánh cây khô tìm được mấy cây mộc nhĩ và nấm có thể ăn...
Nhưng những thứ này, cũng chỉ bảo đảm bọn họ không chết khát chết đói mà thôi, thể lực và tinh lực đều đang mất đi lượng lớn.
Huống chi, bọn họ còn chết ba người, một là Từ Hồng ở trò mèo bắt chuột lúc bị búp bê vải chộp trúng, Từ Hồng vừa mới đem bạn gái đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn, nhưng không nghĩ đảo mắt sẽ chết, thời điểm anh ta chết tựa hồ vô cùng không dám tin tưởng, trên mặt tất cả đều là tuyệt vọng và sợ hãi, trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt; một người nữa là cô gái ban đầu cãi nhau với bạn trai, cô bị xương sọ bắn trúng, bị búp bê đá vào vườn hoa xương người; một cái khác là Dư Yên Đan, khi chơi 123 người đầu gỗ, bởi vì thể lực không đủ, lúc ngã sấp xuống bị tóm gọm...
Nhìn từng người chết, Lục Giang Phi bọn họ cực kỳ rõ ràng biết được, đây chân chính là một trò chơi đòi mạng.
Cũng là vào lúc này, Lục Giang Phi đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng: "Bé gái chỉ nói là muốn lấy máu chúng ta tưới hoa, nếu như, tôi là nói nếu như, nếu như trò kế tiếp, bất kể là ai bị bắt, chúng ta đều giúp người đó nhỏ máu vào vườn hoa, như vậy có thể không chết người sao?"
Lục Giang Phi đề nghị cũng không được tiếp thu, Nguyên Lộ nói: "Máu chúng ta căn bản không đủ để chảy, nếu như mỗi người đều lấy máu, chúng ta có thể kiên trì được bao lâu?"
Kha Mẫn Mẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ đồng bạn chết đi, cô ôm chính mình run lẩy bẩy nói: "Tôi không muốn sống, quá đáng sợ, tôi thậm chí nghĩ chết sớm sớm siêu sinh... Miễn cho ngày ngày sợ hãi, còn muốn ăn bùn ăn cỏ! Hu hu hu Yên Đan chết rồi, tôi nhìn tận mắt cô ấy chết trước mặt, tôi cũng không muốn sống, thật sự tôi nghĩ chết rồi liền xong hết mọi chuyện!"
Đền Lãng khuyên nhủ: "Mẫn Mẫn, chúng ta đã kiên trì tới hôm nay, cô không cần nói nhụt chí nói vậy chúng ta đều có thể còn sống đi ra ngoài..."
Kha Mẫn Mẫn triệt để hỏng mất: "Sống sót đi ra ngoài? Làm sao có khả năng! Nhiều ngày như vậy, anh nghe có người tới cứu chúng ta sao? Anh tìm thấy đường ra sao? Ở đây bốn phía đều là cây, trên cây đều búp bê, nhất cử nhất động của chúng ta đều ở dưới mí mắt bé gái kia, chúng ta căn bản không trốn được!"
Nguyên Lộ trầm mặc, trốn ở một bên, Điền Lãng đột nhiên nói: "Tôi tán thành đề nghị của Lục Giang Phi, chúng ta còn lại năm người, nhiều nhất chỉ có thể chơi năm trò, phải toàn bộ đều chết ở chỗ này. Thế nhưng nếu như vòng kế tiếp diễn ra, trong chúng ta ai bị bắt, để người đó góp máu nhiều gấp đôi chúng ta, còn lại chúng ta có thể góp một ít, như vậy không chừng có thể nhiều kiên trì một quãng thời gian."
Nguyên Lộ nhìn Điền Lãng một chút: "Nếu như chúng ta đều mất máu, còn có tinh lực chơi game sao?"
Lục Giang Phi bất đắc dĩ cười cợt, kỳ thực tiến hành đến cuối trò chơi, cũng chỉ sẽ còn lại một người còn sống, mà khi chỉ có một người chơi trò chơi, đây cũng là mang ý nghĩa không có lựa chọn, người kia cũng nhất định phải chết.
Nhưng nếu như tất cả mọi người ở đây, chỉ cần bọn họ nhiều kiên trì một lúc, cơ hội sống trái lại càng lớn hơn.
Đồng thời, như vậy cũng là mang ý nghĩa muốn để người thắng và người bại đồng thời gánh chịu nguy hiểm, người thắng rõ ràng không cần bị thương, bây giờ phải chảy máu bị thương, đây đúng là một lựa chọn người ta không thích.
Bởi vì ý kiến phát sinh phân liệt, trò chơi cũng đã bắt đầu rồi.
Lục Giang Phi bị đập trúng vai, bé gái bay ở giữa không trung cười ha ha, "Anh bị chọn trở thành một đời nông dân mới chuyên trồng hoa của tôi, anh cần bạn bè trợ giúp không? Tôi cũng hiếu kì bạn bè của anh có nguyện ý giúp anh không, nhanh đi cầu xin bọn họ tới giúp anh."
Lục Giang Phi liếm môi dưới khô khốc, nói: "Bọn tao chơi trò chơi với mày, chỉ là người bị bắt so với người khác góp nhiều máu gấp đôi, như vậy có thể không?"
Bé gái bật cười như chuông đồng, âm thanh rất chói tai, liền ngay cả búp bê treo xung quanh trên cây cũng cười hì hì, phảng phất đang nhìn một tên hề sắp chết giãy dụa.
"Tốt, anh hỏi một chút, xem có hay không bạn tốt nguyện ý góp máu cùng anh."