Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Chương 17

“Vương gia! Bọn họ hẹn gặp ở Tầm Vu Thành” – Đỗ Kỳ khom người bẩm báo.

Liếc thấy Thần Vũ nghe xong vẫn không chút động tĩnh, chỉ chăm chú ngắm hoa mai vừa nở, hắn sốt ruột hỏi thêm một câu:

“Có phải chúng ta nên đề phòng một chút, thuộc hạ e là…”

“Không cần!” – Thần Vũ nhàn nhạt lên tiếng – “Lần này không giống lần trước, bọn họ không có ác ý. Chỉ có điều ta vẫn chưa đoán ra, Mạc Ngọc Hàn hẹn gặp ta rốt cuộc vì chuyện gì?”

“Bọn chúng không phải đã đặt sẵn một cái bẫy, trên danh nghĩa muốn bàn chuyện với gia, nhưng thực chất là muốn đoạt mạng người chứ?” – Đỗ Kỳ trong lòng vẫn lo lắng không yên. Chiêu Linh giáo là lực lượng nào hắn không phải không biết, hơn nữa trước nay chưa từng buông tha cho bất cứ đối tượng nào đã nhắm đến, lần này đâu thể dễ dàng chỉ một trận chiến ở hồ Hà Tiên là xong xuôi như vậy.

“Ngươi không cần khẩn trương. Mạc Ngọc Hàn thực chất chỉ muốn thăm dò thực lực của ta. Mục đích đã đạt được. Hơn nữa, ta với hắn trước nay nước sông không phạm nước giếng. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện phiền phức”.

Thần Vũ trước đó đã nhìn ra ý đồ của Chiêu Linh Giáo. Mạc Ngọc Hàn cực kỳ thông minh, hắn biết được thế lực của Thần Vũ không nhỏ, nhưng lại không nắm chắc Thần Vũ thật sự mạnh đến mức nào. Vừa hay có người muốn Chiêu Linh Giáo động thủ với Thần Vũ, hắn liền nhân cơ hội này thăm dò tình hình.

Đương nhiên hắn không thiếu bạc đến mức phải dấy động can qua, làm một trận gió tanh mưa máu. Chỉ cần điều ra một lực lượng vừa đủ, một là không gây tổn thất lớn mà vẫn đạt được mục đích. Hai là cũng có thể cho người đã nhờ cậy Chiêu Linh Giáo một câu trả lời, chắc chắn người đó còn muốn biết thực lực của Thần Vũ hơn cả Mạc Ngọc Hàn hắn.

Người mà Chiêu Linh Giáo không muốn động đến thì tự khắc đối phương sẽ hiểu hắn có bao nhiêu lợi hại.

Trong lòng Thần Vũ vì thế quan tâm hơn cả chính là người đã mượn tay Chiêu Linh Giáo để diệt trừ hắn. Hắn thật muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào.

“Vũ ca ca”

Âm thanh vang lên làm Thần Vũ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.. Hắn và Đỗ Kỳ đồng thời quay lại hướng có tiếng gọi.

Đập vào mắt hắn là một mỹ thiếu niên. Trên người mặc bộ cẩm bào gấm trắng, thắt đai lưng xanh ngọc, ngũ quan trắng nõn tinh tế, dung mạo còn muốn đẹp hơn cả nữ nhân. Tay phải cầm một thanh quạt xếp phe phẩy, dáng bộ cực kỳ phong lưu phóng khoáng.

Cả Thần Vũ và Đỗ Kỳ đều không tránh khỏi bị chấn động. Đỗ Kỳ trong lòng còn âm thầm ngưỡng mộ, thật sự là mỹ mạo xuất chúng.

Ngược lại Tiểu Thiên cũng một trận lao xao khi nhìn thấy Thần Vũ. Lúc hắn quay lại, nàng càng khẳng định nam nhân này trời sinh có phong thái hơn người. Trên mặt vì đeo một chiếc mặt nạ bạc lại càng khiến cho hắn có một loại lãnh khí khó lý giải. Nhưng nụ cười nhạt hướng về phía nàng thì vô cùng mê hoặc.

Hắn mặc một bộ trường sam, dáng đứng uy nghi, hào khí tận trời, tạo cho người đối diện cảm giác hít thở không thông. Bên cạnh là gốc mai đến độ nở hoa vàng rực, cánh hoa bay theo gió vương trên vạt áo hắn, đẹp như một bức tranh.

“Có thể lên đường rồi” – Tiểu Thiên hiện tại cực kỳ hưng phấn.

“Tiểu Thiên! Ngựa của đệ!”

Đỗ Kỳ không biết từ đâu dắt ra một con bạch mã đưa cho nàng. Còn bản thân hắn thì nhanh chóng phóng lên một con ngựa khác.

Tiểu Thiên ra vẻ hờ hững nhìn con ngựa. Nàng mở thanh quạt xếp nâng lên che mặt. Lúc này mới bắt đầu cắn môi, cắn ngón tay, mắt đảo vài vòng, căng thẳng. Hạ thấp thanh quạt, liếc nhìn qua Thần Vũ, hắn cũng đã yên vị trên lưng hắc mã. Còn mỗi mình nàng? Cái tinh thần sẵn sàng khi nãy bốc hơi toàn diện.

Thần Vũ nhìn biểu tình đáng ngờ của Tiểu Thiên, nheo mắt nhếch miệng:

“Đi thôi!”

“Ta….” – Tiểu Thiên nói không nên lời, ấp a ấp úng – “…có thể …không …cưỡi ngựa được không?”.

Nàng trước giờ chưa có tự cưỡi qua ngựa. Con vật to lớn thế này hình như không thích hợp với nàng lắm. Nếu mà té từ trên lưng ngựa xuống thì cái hình tượng thiếu gia hào hoa phong nhã của nàng coi như mất sạch, mặt mũi biết để vào đâu.

Thấy Thần Vũ và Đỗ Kỳ đang nhìn mình giống như vật thể lạ, Tiểu Thiên thẹn quá, mặt đỏ bừng bừng, nàng giậm chân la lớn:

“Các huynh nhìn xem, ta tao nhã lồng lộng, ngọc thụ lâm phong thế này, nếu cưỡi ngựa thì làm sao chu toàn cho dáng vẻ bên ngoài được, mất hết khí độ….”.

Nàng thao thao bất tuyệt một hồi lại thấy hình như chỉ nàng độc thoại, hai người nam nhân kia vẫn không nói lời nào, có điều mắt đã mở lớn hơn lúc nãy, biểu tình cũng kỳ cục hơn lúc nãy.

Nàng lại lúng túng, cuối cùng hít một hơi, lí nhí thú nhận: “Ta không biết cưỡi ngựa”.

“A ha ha ha” – Đỗ Kỳ ôm bụng cười – “Là ai hôm trước còn bảo cái gì cũng tài, cái gì cũng giỏi”.

Tiểu Thiên đen mặt.

Thần Vũ đầu mày chau lại, ánh nhìn của hắn như muốn thiêu nàng thành tro, lát sau hắn hừ lạnh một tiếng rồi quát:

“Tự mình lên ngựa!”

“Ta… thật sự… không…”

“Đến ngựa còn không biết cưỡi, vô dụng!”

Tiểu Thiên bất ngờ sượng trân, nàng không nghĩ Thần Vũ lại lớn tiếng với nàng như vậy. Trong lòng đột nhiên thấy ấm ức, hai mắt bắt đầu đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn lại hắn. Nàng cũng không phải sinh ra đã biết cưỡi, trước nay chưa từng được học qua, hắn lớn lối cái gì.

“Không biết cưỡi là không biết cưỡi, huynh vừa sinh ra liền biết cưỡi ngựa sao, hơn nữa ta vẫn còn nhỏ….” – Tiểu Thiên không vừa, dùng âm lượng lớn nhất để nói lại.

“Nhỏ? Đệ năm nay bao nhiêu tuổi?” – Thần Vũ gằn giọng ngắt lời nàng.

“Mười lăm!” – Tiểu Thiên vừa trả lời vừa quay đầu sang hướng khác, dáng vẻ không phục.

“Mười ba thì đúng hơn!” – Đỗ Kỳ nhịn không được liền xen vào.

Thần Vũ liếc hắn một cái, sau đó nhìn đến Tiểu Thiên nói:

“Nam nhân mười lăm đã có thể thành gia lập thất. Hơn nữa nam nhi trong chốn giang hồ đến việc cỏn con này cũng chưa biết, sao có thể tự bảo hộ cho bản thân, sau này làm sao bảo hộ cho nữ nhân của đệ?”

“Ta mới không phải….” – Tiểu Thiên lời vừa thốt ra liền nín bặt, hai từ “nam nhân” may mắn vẫn chưa bị nàng kéo ra khỏi miệng, lát sau mới vụng về nói tiếp – “Ta mới không phải…. như huynh nói”

Thần Vũ nhìn nàng, mi mắt khẽ nhướn.

“Lên ngựa” – Hắn lần nữa ra lệnh.

Tiểu Thiên bặm môi, dám coi thường nàng? Trong lòng rất không vui, liền không nói thêm lời nào tiến đến bên bạch mã. Nàng cầm thanh quạt giắt vào thắt lưng, hai tay vươn ra ôm lấy lưng ngựa, đặt chân vào bàn đạp hì hục trèo lên. Chỉ vừa mới đưa chân gác qua mình ngựa, nó lại hí hí vài tiếng rồi đung đưa. Tiểu Thiên hoảng hốt giữ không vững liền ngã nhào xuống đất. Tay chân quần áo lấm lem, dáng vẻ trở nên chật vật.

Nàng cũng không kêu la tiếng nào, chống tay xuống đất khó nhọc đứng lên, chỉnh trang lại đầu tóc và y phục phẳng phiu, rồi bám ngựa tiếp tục trèo. Cứ vậy phải té đến cả gần mười lần Tiểu Thiên mới bắt đầu đỏ hoe mắt. Nàng nhìn Thần Vũ, sụt sùi: “Ta không lên được”.

Ai ngờ Thần Vũ lại hết sức lạnh nhạt, buông một câu: “Đệ không tự mình lên ngựa thì cứ ở lại. Đỗ Kỳ, chúng ta đi”.

Nói rồi cho ngựa quay đầu.

Tiểu Thiên thấy thế vội la lớn: “Ta lên, ta lên là được chứ gì.”

Nàng chạy đến bên ngựa của Thần Vũ, hai tay chống nạnh ngước đầu nhìn hắn. Tối hôm qua hắn còn bình thường, sáng nay lại lôi cái tính ông già ra xài, khó chịu, khó ưa. Tiểu Thiên đảo mắt, trong lòng có chút tính toán, nàng cười khẩy, ngẩng cao đầu nhìn Thần Vũ, chỉ tay vào hắc mã tuyên bố hùng hồn:

“Ta muốn cưỡi con ngựa này”.

Đỗ Kỳ vừa nghe liền tái mặt phi thân xuống túm lấy tay Tiểu Thiên kéo ra xa, thì thầm:

“Đệ điên à! Hắc mã của chủ nhân trước nay không cho người lạ cưỡi, nó rất lợi hại, sẽ khiến đệ bị thương mất”.

Tiểu Thiên không đem lời nói của Đỗ Kỳ để lọt lỗ tai, nàng gạt phăng Đỗ Kỳ qua một bên, tiếp tục tiến đến bên Thần Vũ, bướng bỉnh nhấn giọng:

“Ta - muốn - cưỡi - con - ngựa - này!”

Thần Vũ không lên tiếng.

Tiểu Thiên trong lòng hý hửng cười lớn, khoanh tay ra điều kiện:

“Một, để ta cưỡi hắc mã. Hai, thuê xe ngựa!”.

Nhìn dáng vẻ tự đắc cùng giọng nói dõng dạc của Tiểu Thiên, Thần Vũ như cười như không phi thân xuống ngựa, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Tiểu Thiên, hờ hững nói:

“Lên đi!”

Tiểu Thiên khóe miệng giật giật vài phát, không phải ngựa quý ngựa hiếm, ngựa cưng ngựa iu của hắn sao? Không phải đều không cho phép ai được động vào sao?

Trong lúc Tiểu Thiên vẫn đang ngơ ngẩn, Thần Vũ dắt hắc mã lên phía trước vài bước, hắn ghé vào tai hắc mã nói ngắn gọn:

“Không được phương hại đến đệ ấy!”

Hành động của Thần Vũ lọt vào tầm mắt Tiểu Thiên. Hắc mã này nghe hiểu tiếng người sao? Hắn là đang dặn nó tuyệt đối không để cho nàng cưỡi? Con vật có linh tính như vậy, nàng cũng phải thử.

“Được, ta sẽ cưỡi nó” – Tiểu Thiên quả quyết – “Có điều, hai người bọn huynh tránh ra xa một chút, quay mặt đi hướng khác, không cho phép nhìn”.

Thần Vũ và Đỗ Kỳ khó hiểu nhìn nhau, tiểu tử này lại muốn giở trò gì? Bọn hắn trong lòng có chút nghi ngại nhưng vẫn chắp tay sau lưng quay mặt đi hướng khác. Về phần Thần Vũ đáy mắt vẫn thoáng chút không yên tâm nhưng cho dù là chuyện gì phát sinh hắn cũng nhất định sẽ kiểm soát được, vì vậy để mặc cho Tiểu Thiên làm càn.
Bình Luận (0)
Comment