Ta Không Thành Tiên

Chương 101.2

"Cũng được!"

Phù Đạo sơn nhân gật đầu, sau đó quay xuống đối mặt với Linh Chiếu đỉnh, cao giọng hô: "Tất cả đứng vững cho ta, chúng ta lập tức xuất phát!"

Trong thân thể gầy gò đột nhiên phun ra một luồng linh lực hùng hậu, chiếc đạo bào rách nát tả tơi của Phù Đạo sơn nhân đón gió tung bay như muốn nâng cả người lão lên theo.

Hai chữ xuất phát như một tiếng sét vang vọng cả Linh Chiếu đỉnh.

Tất cả mọi người bao gồm Trịnh Yêu đều không khỏi đứng thẳng người lên, hai chân đứng trên mặt đất dường như vững hơn rất nhiều.

Trên Linh Chiếu đỉnh, ánh mắt các đệ tử đều nhìn lên bóng dáng gầy gò của Phù Đạo sơn nhân trên Bạt Kiếm đài.

Bàn tay với năm ngón tay như cành cây khô giương lên cao rồi đè mạnh xuống.

Ầm ầm!

Chưởng lực cuồn cuộn như lửa hừng hực, tầng tầng lớp lớp từ trong tay Phù Đạo sơn nhân bắn ra.

Cả Bạt Kiếm đài, cả Linh Chiếu đỉnh, cả ngọn Nhai Sơn đều rung lên theo một chưởng mãnh liệt này.

Ầm ầm...

Dưới chân rung động kịch liệt.

Phù Đạo sơn nhân cắn chặt khớp hàm, hai mắt sáng ngời ngước lên nhìn trời cao, sau đó lại ngửa tay nâng lên.

Cả Linh Chiếu đỉnh từ dưới đất chui lên.

Ầm ầm rung động đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều không nghe được tiếng động nào khác.

Toàn bộ Linh Chiếu đỉnh dưới chân bọn họ không ngờ lại bay lên.

Một chưởng này của Phù Đạo sơn nhân không ngờ lại như mở một chiếc nắp dày, nâng cả Linh Chiếu đỉnh lên, từ từ tách ra khỏi núi Nhai Sơn. Đá vụn bắn tứ tung, thân núi rung động làm mọi người đều sợ cả ngọn Nhai Sơn sẽ sụp xuống.

Trên vách núi Nhai Sơn, vô số đệ tử Nhai Sơn không di xem tiểu hội đều đứng ngoài cửa nhìn cảnh này.

Bao lâu rồi?

Đã bao lâu không nhìn thấy cảnh này rồi?

Ba trăm năm rồi!

Đệ tử Nhai Sơn lại đáp Linh Chiếu đỉnh đến tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên rồi!

Vô số người tâm tình kích động.

Cả Phù Đạo sơn nhân cũng kích động.

Năm ngón tay khô gầy của lão giống như rút cả Linh Chiếu đỉnh lên, sau đó vô số ánh sáng lấp lánh liền từ Linh Chiếu đỉnh bắn ra, nâng cả Linh Chiếu đỉnh bay ra khỏi Nhai Sơn.

Một vùng bóng tối to lớn dâng lên cao.

Trên vách núi, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Trong khốn thú trường, các đệ tử Nhai Sơn đang giao đấu kinh hãi ngẩng đầu lên, ba trăm năm qua, khốn thú trường chưa bao giờ thấy mắt trời, bây giờ lần đầu tiên được ánh nắng chiếu xuống. Cả thạch thất và kết cấu dưới Linh Chiếu đỉnh cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.

Kết cấu của toàn bộ Nhai Sơn thay đổi.

Linh Chiếu đỉnh ngày càng lên cao, bóng tối cũng càng ngày càng lớn, như một con chim khổng lồ bay trên trời.

Phù Đạo sơn nhân quát một tiếng: "Đi!"

Linh Chiếu đỉnh to lớn phát ra ánh sáng rực rỡ bay về phía Côn Ngô ở phía đông.

Một bóng đen đáng sợ di chuyển trên đại địa Thập Cửu Châu.

Dưới đất.

Trong sơn thôn nhỏ.

Người đàn ông nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân lúc trước đang chơi đùa với đứa con nhỏ nhà mình. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn, lập tức vui mừng hô to: "Con mau nhìn kìa, đó là sơn nhân điều khiển Linh Chiếu đỉnh bay qua!"

Bên nhánh sông Cửu Đầu.

Một ông già buông câu đang thu thập giỏ cá rách nát tả tơi chuẩn bị quay về.

Trên mặt sông có bóng tối lan tới.

Ông già lập tức ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc thấy rõ hình dáng của bóng tối lại không nhịn được lệ nóng tràn mi.

Ba trăm năm rồi...

Trên sơn đạo lát đá.

Một người đàn ông cơ bắp vác một tang đá nặng nề đi về phía cuối sơn đạo. Phía đó vẫn còn lầy lội, hắn phải dùng tảng đá này để lát lên sơn đạo.

Tách!

Mồ hôi từ má chảy xuống rơi xuống mặt đá dưới chân, chỉ một lát đã bốc hơi hết.

Hắn đột nhiên sửng sốt.

Trời râm rồi?

Ngước mắt lên nhìn, đó là...

Hắn lộ ra một nụ cười còn rực rỡ hơn ánh nắng vài phần, quỳ xuống vái lạy khoảng tối đó, bái lạy bóng người gầy gò đứng trên Bạt Kiếm đài cao cao đó!

Phù Đạo sơn nhân bắt tay sau lưng đứng trên Bạt Kiếm đài, mây trôi phía trước hình dạng như núi, như nước, như câu, như thú...

Như tâm của ta!

Đôi mắt sâu lắng của lão toàn là vẻ tang thương.

Ba trăm năm, tính khí giảm, tâm khí lại chưa.

Không biết Hoành Hư lão quái đảm nhiệm thủ tọa Côn Ngô nhiều năm bây giờ thế nào?

Còn cả...

Kiến Sầu.

Phù Đạo sơn nhân quay đầu nhìn về phía Bắc Vực xa xôi, có lẽ chính là chỗ Kiến Sầu bây giờ. Chỉ mong nha đầu này có thể đến kịp. Với tốc độ tu luyện của nàng, sau mười năm nữa chỉ sợ sẽ không có cơ hội tham gia tiểu hội nữa.

Lúc này Kiến Sầu cũng nhìn về phía đông nam.

Cảnh vật xung quanh thấp thoáng.

Tuy nhiên...

Vẫn y nguyên, cỏ là cỏ, núi là núi, cây là cây, không hề có lui lại phía sau.

"Ôi..."

Cuối cùng nàng thở dài một hơi, thu ánh mắt lại nhìn Ngự Sơn Hành đứng bên cạnh mình.

Ngự Sơn Hành toát mồ hôi trán, vung vẩy ngón tay, nghe thấy nàng thở dài vội vàng nói: "Ai da, ngươi đừng thở dài, đừng vội mà. Bản tông chủ tu luyện thuật ngự sơn này còn chưa vững..."

"Chẳng phải ngươi nói đây là bản lãnh trông nhà của Ngự Sơn tông ngươi sao?"

Một canh giờ trước Ngự Sơn Hành đã hùng hồn tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ đưa Kiến Sầu đến Côn Ngô...

Bây giờ...

Kiến Sầu cúi đầu xuống nhìn đống đất dưới chân, cảm thấy đây không giống như là một ngọn núi mà giống như một con rùa đen chỉ cõng hai người đã cực kì vất vả rồi.

Ngự Sơn Hành nhấc tay lên, con rùa đen lại bò về phía trước một chút.

Có điều cũng chỉ có một chút thôi, như là một con trâu già hấp hối, có chết cũng không đi về phía trước được một bước.

Lúc này bọn họ đã ra khỏi hoang nguyên rộng lớn đó đến một con đường lớn, thậm chí Kiến Sầu có thể thấy có tu sĩ đạp pháp bảo thấp thoáng, hào quang xẹt qua giữa tầng mây.

Ngự Sơn Hành vẫn mạnh miệng: "Đây là ngươi xem thường Ngự Sơn tông ta sao? Sớm muộn có ngày bản tông chủ sẽ gọi ra một ngọn núi lớn mời ngươi lên núi".

Nghe "lên núi" sao thấy giống giống "lên xe" vậy?

Kiến Sầu ngán ngẩm lắc đầu, cuối cùng tung Lý Ngoại Kính ra, khuyên nhủ: "Tông chủ, thời gian không còn dài, đến muộn quá là không kịp xem náo nhiệt ở Côn Ngô đâu. Hay là, ngài xem, ngài chỉ đường, ta đưa ngài đi đoạn đường?"

"..."

Ngự Sơn Hành đang loay hoay bắt thủ quyết, đầu đầy mồ hôi, đột nhiên dừng lại, hai con mắt nhỏ như hạt đậu xanh đảo một vòng nhìn Kiến Sầu, dường như đang nghĩ rốt cuộc là nàng nói thật hay đùa.

Kiến Sầu cảm thấy buồn cười, lộ ra một nụ cười thiện ý, làm động tác mời Ngự Sơn Hành.

Dường như...

Đây cũng là biện pháp duy nhất?

Ngự Sơn Hành đỏ mặt, ho một tiếng, kì thực từ đầu hắn đã tính đến nước này.

Bắt hắn tự đến , căn bản là không làm được.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng Ngự Sơn Hành hất cằm, mở miệng nói: "Đạo hữu đã mời, bản tông chủ từ chối thì bất..."

"Hì hì".

Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên trên đầu.

Chữ "kính" cuối cùng của Ngự Sơn Hành còn chưa nói ra đã bị ngắt lời.

Kiến Sầu và hắn đều kinh ngạc, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.

Xung quanh là dãy núi nhấp nhô, bên cạnh đường lớn chỗ bọn họ đang đứng có mấy cây cổ thụ cao lớn,dù đẫ vào thu cũng chỉ một chút sắc vàng.

Một người đàn ông mặc trường bào lá phong đỏ dựa vào cành cây to buông mắt nhìn bọn họ, lộ ra một ánh mắt rất hứng thú.

"Hai vị cần đến Côn Ngô? Tại hạ Tây Hải Thông Linh các Khương Vấn Triều, không biết đường, không biết có thể đồng hành với hai vị đạo hữu hay không?"

Kiến Sầu ngẩn ra.

Thông Linh các ở Tây Hải chính là một môn phái ở ven biển Trung Vực, nằm trong nhóm "Thượng Ngũ" ở Tả Tam Thiên Trung Vực.

Vị nam tu sĩ tự xưng Khương Vấn Triều trước mặt này ngồi trên cây gần họ bao nhiêu lâu mà vẫn im hơi lặng tiếng, tu vi chắc chắn còn cao hơn hai người bọn họ.

Kiến Sầu cau mày, không khỏi nhìn về phía Ngự Sơn Hành.

Không ngờ lúc nghe thấy cái tên này, hai mắt Ngự Sơn Hành quả thực phát ra lục quang. Hắn nhìn chằm chằm Khương Vấn Triều, trở nên cực kì hưng phấn: "Khương Vấn Triều? Khương Vấn Triều thiên tài của Tây Hải Thông Linh các, sau đó không biết vì sao tu vi đứng yên, thế là biến thành một kẻ ăn hại?"

"..."

Nam tu sĩ trên cây đột nhiên yên lặng.

Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, chỉ cảm thấy có lãnh ý và sát khí tràn đến.

###############

ND: Đọc đoạn Linh Chiếu Đỉnh bay lên thấy giống cảnh Balamb Garden bay lên tránh tên lửa trong FF8 quá. Không biết có phải tác giả cũng chơi Final Fantasy không nữa:

https://youtu.be/tYNy_KgiEsQ
Bình Luận (0)
Comment