Ta Không Thành Tiên

Chương 152.3

Không có ai biết vì sao nàng đột nhiên lại quyết tâm giúp một con giun biến thành rồng đen lại quay về làm giun, cũng không có ai biết vì sao lúc này nàng lại cười thành tiếng, tất cả mọi người chỉ có thể nghe thấy lời nói lạnh lùng của nàng.

”Bản thân ta chính là rồng trong loài người, ai cần ngươi bố thí biến ta thành rồng?”

Lời này vừa dứt, ngọn roi xương trắng trong tay không chần chừ chút nào, lại một lần nữa hùng hổ quất tới.

Phách!

Lại là một roi cực mạnh.

Bất kể kẻ trên trời trong logn vực đáng sợ thế nào, nàng vẫn nhìn nó không vừa mắt.

Trên đời này làm gì có chuyện ép người ta hóa rồng?

Thứ mình không muốn thì đừng ép người khác, ỷ mình có bản lãnh liền có thể thô bạo vô lí, hoành hành ngang ngược?

Giống như là ỷ mình có bản lãnh liền có thể lạm sát kẻ vô tội.

Không thành rồng thì có gì không tốt?

Có người cả đời chỉ thích cuộc sống vô cùng đơn giản và bình lặng, đối với một con giun, có thể ở dưới đất ăn đất chẳng lẽ lại không phải một chuyện hạnh phúc?

Có thể mọi người cảm thấy ánh mắt nó thiển cận, mọi người cho rằng nó để lỡ cơ hội, mọi người nghĩ rằng nó không biết phân biệt tốt xấu, là một con giun cực kì ngu ngốc, mông muội chưa được khai hóa...

Nhưng nó chẳng lẽ lại không cảm thấy vô số những sinh linh liều mạng nhảy qua Long Môn mới là đáng thương?

Trời đất cũng không thể buộc ta cúi đầu, một long vực tầm thường không biết ở đâu ra sao dám ép nàng không chiến mà lùi?

Chiến ý hừng hực!

Roi thứ hai của Kiến Sầu đánh cho long phù liều mạng vùng vẫy, lại vẫn nhất quyết bám trên cánh cửa khổng lồ, không chịu để cánh cửa này đóng lại.

Còn con rồng đen quấn quanh cửa đã cọ rơi hơn nửa số vảy rồng trên người, dù đầm đìa máu tươi nhưng nó lại ngày càng hưng phấn...

Tự do đã ở ngay trước mắt.

Bên trong cánh cửa khổng lồ, cái đuôi rồng to lớn cũng ầm ầm đánh thẳng ra ngoài.

Một cơn lốc khổng lồ bị đuôi rồng cuốn theo đánh thẳng từ bên trong cánh cửa khổng lồ ra.

Kiến Sầu cảm thấy toàn thân như bị dao cắt, một loạt tiếng đông vang lên, vảy rồng cứng rắn trên người nàng không ngờ lại bị phong nhận chém đứt, bắn ra vô số máu tươi.

Không kịp rồi!

Kiến Sầu kinh hãi nhìn đuôi rồng càng ngày càng gần, trong lòng biết chỉ có một đòn phải trúng mới có thể tìm được cơ hội sống trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc này.

Dù kinh hãi nhưng không hoảng loạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn long phù do gân rồng biến thành còn dính chặt trên cánh cửa khổng lồ, không ngừng nhúc nhích, nàng lại vung tay quất ra roi thứ ba.

Roi thứ nhất thứ hai đều không thể đánh rơi long phù, roi thứ ba thì có thể à?

Trong đầu tất cả mọi người đều có một nghi hoặc giống nhau.

Có điều một lát sau bọn họ liền phát hiện sự khác biệt.

Trên roi thứ ba lại có thêm một tầng linh hỏa màu xanh từ đầu ngón tay Kiến Sầu chạy ra, thoáng cái đã phủ kín cả ngọn roi xương rồng dài trăm trượng.

Thứ nàng quất ra đã không còn là một ngọn roi mà là một con rồng màu xanh bùng cháy.

Xẹt!

Trường tiên xé gió.

Phách!

Một tiếng vang giòn giã, xương rồng quất vào cánh cửa khổng lồ, dữ dằn đến cực điểm.

Trường tiên đánh trùng đích, một ngọn linh hỏa màu xanh lập tức đánh trúng long phù.

Xèo xèo xèo...

Tiếng thịt tươi rơi vào chảo dầu vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Nổi da gà!

Đó là tiếng kêu thảm của sợi gân rồng.

Thanh liên linh hỏa quá mạnh mẽ, một sợi gân rồng đương nhiên không thể chịu nổi.

Gần như linh hỏa vừa bao trùm, sợi gân rồng đã mất hết sức chống cự, từ một long phù lại hóa thành một sợi gân rồng đang cháy, rơi xuống khỏi cánh cửa khổng lồ.

Ầm ầm...

Cánh cửa khổng lồ vẫn đang rung động nhưng lại chưa hề di động đột nhiên từ hai bên khép lại.

Gầm!

Sau cửa vang lên tiếng gào thét không cam lòng, tiếng rồng ngâm khủng khiếp như muốn xé rách cả long vực.

Khe cửa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Kiến Sầu giật trường tiên xương rồng kéo sợi gân rồng đã bị linh hỏa đốt hết ý thức về, đưa tay tóm lấy nắm chặt trong lòng bàn tay.

Linh hỏa đáng sợ đến trong lòng bàn tay nàng lại biến thành ngoan ngoãn như cừu non đã thuần phục.

Nàng đưa mắt nhìn về phía con rồng đen đang quấn quanh long môn.

”Không kịp rồi, mau xuống đi!”

Chỉ còn một miếng vảy rồng cuối cùng.

Con rồng đen cọ mạnh vào những đường vân điêu khắc cổ xưa trên Long Môn. Chỉ còn một cái vảy cuối cùng là có thể về dưới đất ăn đất rồi!

Con rồng đen hưng phấn đập thẳng cái đầu rồng đã trọc lốc của mình vào một cái sừng rồng trên long môn.

Đó là một chiếc vảy ở chính giữa trán rồng đen, có điều góc mọc của nó dường như không giống những chiếc vảy khác.

Trong đầu Kiến Sầu chợt lóe linh quang: “Vẩy ngược, đừng động!”

Rầm!

Đã muộn!

Kiến Sầu vừa nói xong, con rồng đen đã đập thẳng cái vảy này vào sừng rồng trên cửa.

Trong nháy mắt, nó đau đến toàn thân co giật, không ngờ lại rơi thẳng từ trên long môn xuống.

Lúc này cánh cửa khổng lồ chỉ còn lại một khe hẹp nhưng dòng xoáy vẫn còn tồn tại, bên trong là cái đuôi rồng sắp đánh đến nơi, bên ngoài là con rồng đen vô lực rơi xuống.

Tình thế nguy cấp như chỉ mành treo chuông.

Kiến Sầu không muốn nhìn thấy con giun không muốn thành rồng lọt vào trong long vực hoang vu, lại càng không biết trong này có cạm bẫy gì không, nàng cắn chặt răng vung trường tiên cuốn lấy con rồng đen mình đầy thương tích.

Vừa kịp tránh được cái đuôi rồng đánh tới.

Sau đó một tiếng nổ vang lên rung trời chuyển đất, cả long môn cuối cùng ầm ầm khép lại.

Cánh cửa khổng lồ chấn động, cái đuôi rồng to lớn đánh thẳng vào cánh cửa đã khép kín, suýt nữa đánh văng cả long môn.

Một tiếng rồng ngâm giận dữ từ sau cánh cửa khổng lồ vọng ra.

Nhưng Long Môn đã đóng kín, vô số long trụ xung quanh bắt đầu từ từ chìm xuống, Long Môn cũng nhanh chóng chìm xuống biển, chỉ chốc lát sau đã không còn tung tích.

Trên mặt biển, tất cả mọi ảo giác lập tức biến mất.

Không còn long vực âm u thê lương như nghĩa địa, cũng không còn những con rồng đủ mọi màu sắc, càng không còn uy áp đáng sợ trên trời cao.

Trừ vết thương trên người Kiến Sầu và rồng đen, hết thảy dường như chỉ là một giấc mơ.

Xẹt xẹt xẹt xẹt...

Bốn vệt sáng gần như đồng thời bay tới bên cạnh Kiến Sầu: “Không có việc gì chứ?”

Kiến Sầu ngẩng đầu lên nhìn, chính là đám người Khương Vấn Triều.

Trên người nàng đầm đìa máu tươi, nhưng trên thực tế cũng không bị trọng thương gì. Nàng chỉ lắc đầu với bọn họ rồi nhìn về phía con rồng đen bị ngọn roi xương rồng cuốn lấy.

Sừng rồng đã đập gãy, xương rồng bị rút đi, gân rồng đã không còn, ngay cả vảy rồng trên người cũng chỉ còn lại một chiếc cuối cùng hết sức đáng thương.

Bây giờ con rồng đen đâu còn uy phong lúc trước?

Hoặc nói...

Giống một con giun hơn.

Con rồng đen gắng gượng từ dưới biển bơi lên, choáng váng lắc đầu rồng, dường như cảm thấy trên trán còn có một miếng vảy hết sức khó chịu.

Nhưng cảm giác đau đớn tột cùng lúc đụng vào cái vảy này vẫn quanh quẩn trong lòng khiến nó không có dũng khí thử lại lần thứ hai.

Có lẽ con giun không biết đây là thứ gì, nhưng Kiến Sầu lại hết sức rõ ràng.

Đó là vẩy ngược của rồng, bóc đi là chết.

Chẳng lẽ nó không còn cách nào biến lại thành giun nữa?

Vây thì vừa rồi nàng cần gì phải tốn sức như vậy?

Nàng đột nhiên thẫn thờ trong lòng, có điều ý nghĩ này vừa xuất hiện, trên người con rồng đen lại phát ra ánh đen.

Xẹt!

Con rồng đen dài gần trăm trượng không ngờ lại nhanh chóng thu nhỏ.

Sau nháy mắt, từ trăm trượng đã co lại còn ba tấc.

Một con giun màu đất xuất hiện trên mặt biển, giống y như trước lúc bị Phù Đạo sơn nhân tiện tay ném vào không hải.

Biến lại thành giun rồi?

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Ngay cả Kiến Sầu cũng không ngờ lại có thay đổi như vậy. Thế còn cái vẩy ngược thì sao?

Nàng nhìn kĩ lại phát hiện trên đầu con giun dài ba tấc có một chấm đen, nếu nàng không lầm thì khi con rồng biến lại thành giun, vẩy ngược cũng thu nhỏ theo.

”Thế cũng được à?” Tả Lưu trợn mắt há mồm.

Con giun lại biến thành giun như ban đầu, ngẩn ra một hồi rồi mới vui sướng nhảy nhót: Có thể về dưới đất ăn đất rồi, có thể về dưới đất ăn đất rồi!

Nó dùng sức nhảy lên khỏi mặt biển, cong người cúi mình với Kiến Sầu, dường như rất là cảm kích.

Một âm thanh mênh mang vang lên: “Gân rồng đã rút, rồng đen về chỗ!”

Vù!

Con giun lập tức hóa thành một bóng đen nho nhỏ bay ra khỏi không hải, biến mất.

Chắc là cuối cùng đã được về ăn đất rồi.

Có điều...

Nó đã trải qua kiếp nạn, quay về dưới đất lại mang theo dấu vết của chuyến đi không hải, cái vẩy ngược kì dị của rồng, vậy thì nó có còn là con giun trước kia hay không?

Thậm chí có thể nói nó đã đánh mất “chính mình“.

Kiến Sầu nhìn không trung trống trải, bất chợt cảm thấy có chút hoang mang.

Có điều sự hoang mang này cũng chỉ kéo dài một lát.

Nguy cơ đã giải trừ, Kiến Sầu không chần chừ nữa, hóa chỉ đành đao cắt sợi gân rồng làm năm đoạn!

Rồng gân sau khi thu nhỏ vốn chỉ dài sáu trượng, Kiến Sầu không khách khí lấy đi hai trượng, bốn người còn lại mỗi người chia đều một trượng.

Tả Lưu và Tiểu Kim lập tức cảm thấy hổ thẹn.

Kiến Sầu lại nói: “Chúng ta chung sức hợp tác mới có thể vây được rồng đen, rút được gân rồng. Lo nghĩ đến sống chết của rồng đen là việc của chính ta, dù hi sinh lớn hơn nữa cũng không quan hệ với gân rồng. Cho nên ta hai trượng, các vị một trượng, các vị đã chiếu cố ta nên không cần khách khí“.

”Có lời này của Kiến Sầu đạo hữu, Khương mỗ liền nhận lấy ân tình của đạo hữu“.

Khương Vấn Triều không quá mức khách sáo, lại tỏ ý đã nhận ân tình của nàng.

Nói thật lòng, việc này đáng giá hơn một đoạn gân rồng nhiều.

Có Khương Vấn Triều đi trước, Tiểu Kim và Tả Lưu cũng không vòng vo nữa, mỗi người cầm lấy một đoạn trong tay, cùng tạ ơn Kiến Sầu.

Chỉ có Như Hoa công tử cầm lấy một đoạn gân xem xét, không được hào hứng cho lắm: “Đi một chuyến chỉ vì thứ này. Chúng ta gọi là gân rồng, kẻ trong long vực thượng cổ vừa rồi lại gọi là long mạch vô pháp vô thiên vô định vô thường... Thứ này chẳng lẽ còn có điều gì cổ quái hay sao?”

Hắn lầm bẩm nói, lại không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.

Vòng thứ hai không hải săn rồng kết thúc, mời các vị tiểu hữu cầm gân rồng ra khỏi không hải!”

Lần này lại không phải giọng nói của Phù Đạo sơn nhân mà là âm thanh của Hoành Hư chân nhân.

Kiến Sầu ngẩn ra, cảm thấy biển sâu vô tận dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó hút đi, toàn bộ bay vút về phía xa.

Như lúc nó hình thành, nước biển vô tận rút đi theo cái phất tay của Hoành Hư chân nhân, từ đông về tây lại đổ vào Tây Hải.

Tây Hải vốn bị tiểu hội Tả Tam Thiên mượn biển làm mực nước hạ xuống khá nhiều, bây giờ lại đầy tràn như cũ.

Trên vòm trời Côn Ngô, biển sâu xanh thẳm che trời đã biến mất, lộ ra năm bóng người đứng giữa trời cao.

Lúc này vô số người đều ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt đa số bọn họ không hẹn mà cùng rơi vào một bóng người màu trắng nhuốm máu.

Ầm ầm...

Bốn mươi tư tòa Tiếp Thiên Đài từ phía dưới xoay tròn bay lên, đỡ Kiến Sầu bay thẳng lên cao.

Một ngàn ba trăm hai mươi trượng!

Trong nháy mắt, Kiến Sầu đã có thể nhìn thấy rõ ràng quảng trường Vân Hải vô tận và đại điện Chư Thiên đứng lặng trên cao.

Phù Đạo sơn nhân không biết đã đi nơi nào, chỉ có Hoành Hư chân nhân Côn Ngô đứng bên rìa quảng trường, mây trắng mờ mịt xoay quanh người lão, gió lạnh trên cao thổi áo bào bay phần phật.

Ánh mắt cơ trí bắt gặp ánh mắt Kiến Sầu.

Thế là trong đầu lão lại vang vọng câu nói của nàng lúc vung roi: “Ta vốn chính là rồng trong loài người, ai cần ngươi phải bố thí hóa ta thành rồng!”

Trong mắt Hoành Hư chân nhân lóe lên dị sắc rồi lập tức biến mất.

Lão mỉm cười, mang vẻ đạo cốt tiên phong riêng có của người đứng đầu Côn Ngô, ung dung nói: “Chúc mừng Kiến Sầu tiểu hữu, sau vòng thứ hai, một ngàn ba trăm hai mươi trượng, bốn mươi tư tòa Tiếp Thiên Đài, chiến tích đứng đầu, không hổ là rồng trong loài người!”
Bình Luận (0)
Comment